CHƯƠNG 11. NHẬP THIỀN
Tháng 6 năm 2008.
…
Phương đang quỳ dưới chân tượng Như Lai trong gian thờ phòng thiền. Ngồi kiết già, mắt nhắm hờ, cơ thể tựa như bất động, hơi thở lặng lẽ mơ hồ…
Tiếng chuông mõ vẫn vang lên đều, hai đệ tử của thầy Đại Trí là Thầy Nhất Nguyên và Nhất Quang đều đang tọa thiền phía trước Phương.
Hai thầy ngồi ở thế kiết già, khuôn mặt trang nghiêm, mắt nhắm hờ, mặc áo pháp dài phủ kín đầu gối, đầu các thầy đều hơi cúi xuống góc 30 độ, lưng hơi hướng về trước góc 30 độ so với thân người thẳng, trong miệng đều lầm rầm đọc các bài chú dùng cho khi nhập thiền.Trên gian thiền, hương nhang nghi ngút, không khí xung quanh tĩnh mịch vắng lặng.
(Kiết già: tư thế ngồi thiền trong phật giáo.)
Ngoài thềm cửa phòng thiền, Hạ và Vy đang ngồi im, lặng lẽ nhìn vào trong quan sát Phương, cậu cứ ngồi im lặng như thế cùng hai sư thầy cũng đã nửa giờ rồi…
Thời gian gần đây, thầy Đại Trí đang dạy phép thiền cho cậu.
…
Đã ba tháng trôi qua kể từ biến cố ấy, Phương đã quen dần với những cơn đau nửa đầu lúc về đêm, khi thì đau miên man, lúc thì đau quằn quại, lúc lại long lên sòng sọc như thể đầu óc co giật, muốn vỡ tung ra.
Cơn đau cứ tự nhiên kéo đến mà chẳng có một điềm mộng nào, vô tình như phủ nhận hết các suy đoán của Phương về những quy luật.
Sau ngày hôm đó tới giờ, Phương chẳng gặp thêm giấc mộng nào nữa , cứ như thể chuyện này chưa từng xảy ra, yêu ma cũng chỉ là giấc chiêm bao chưa từng có thật…
Và đáng lẽ ra là đúng như thế thật nếu không có giọng nói lạ kia…
Sau hôm đó, Phương nghe thấy đều đặn, hầu như ngày nào cũng nghe, đa phần đều là các thanh âm kỳ dị không rõ là nói tiếng gì, lúc thì như chó hú, lúc như tiếng chít chít kẽo kẹt của mối mọt trên bức gỗ, lúc lại như có tiếng bước chân người đi, lúc như có cơn gió mạnh ào tới, khi thì lại như đồ đồng đồ sắt va đập vào nhau đinh tai nhức óc, chỉ thảng hoặc mới có câu nói ra rõ nghĩa, những thanh âm chát chúa, và cũng chỉ là những câu cụt ngủn, khô khan, đôi khi chẳng hiểu làm gì.
…
Thậm chí tới giờ phút này đây thì có thể xem như Phương cũng đã gần như đã chìm trong một tình trạng lúc mê lúc tỉnh, lúc thì nghe như tiếng động bên ngoài, lúc lại nghe như có ai đó kề sát tai, có người gọi nhưng từ xa hoặc nhỏ, đôi khi mơ hồ cứ gọi tên Phương, nhưng kiếm tìm thì tuyệt nhiên không có ai khác, dần dần cứ vậy đâm ra lú lẫn u mê, nhớ nhớ quên quên, đôi khi âm thanh nghe được chẳng phân biệt được thật giả hư thực nữa…
Cảm nhận được rõ nhất sự thay đổi tiêu cực của Phương, đầu tiên phải kể đến Hạ, nó rất sợ rằng tình trạng này mà cứ tiếp tục thêm nửa tháng thì Phương không trụ nổi mất, sẽ sớm phải gục ngã mất thôi, nhìn cậu tiều tụy lắm rồi…
Việc học của cậu kém đi rõ rệt, đầu óc lúc nhớ lúc quên, mơ mơ màng màng, bạn bè thầy cô trên lớp đều nhanh chóng nhận ra, nhưng cũng chỉ cho là tuổi trẻ ham chơi xao lãng việc học, các thầy cô giáo cũng chỉ nhắc nhở chứ không bận tâm đến nhiều… Phương nghỉ học nhiều hơn, những hôm đang học bỗng dưng cơn đau đầu đến cậu lại phải nhờ cô bạn Vân Anh ghi chép bài hộ, rồi vội vàng lật đật tới thẳng chùa Thanh Trúc ngồi. Kỳ lạ ở chỗ cứ vào trong chùa, dù đứng bất kỳ chỗ nào miễn là vào trong cổng chùa, cơn đau đầu đều hết.
Phương bình thường đã gầy ốm khẳng khiu, dạo gần đây lại càng gầy rộc đi, hom hem như ông cụ, trông tiều tụy lắm rồi chẳng còn thần khí gì, mặt già hẳn trông thấy.
Đó là hậu quả của những đêm mất ngủ trằn trọc vì đau đầu, vì những âm thanh giọng nói kì lạ cứ lảng vảng trong đầu hành hạ…đôi lúc Phương cũng cứ thắc mắc không hiểu sao phải chịu sự dày vò cả thể xác và tinh thần như thế, mà Vy vẫn có thể đẹp tới vậy, hẳn là bên trong thân xác nữ nhi mong manh yếu đuối ấy phải là một sức chịu đựng bền bỉ phi thường, một lòng dũng cảm mà yêu ma không sao khuất phục được, cũng có thể một phần là do nhà Vy có điều kiện chăm sóc sức khỏe tốt hơn.
Thầy Đại Trí khuyên Phương nên học thiền, Phương buộc phải bái thầy làm sư, thỉnh xin thầy truyền cho phép thiền với hy vọng nhờ nó mà cơn đau đầu sẽ hết, hoặc ít ra cũng có giảm bớt, vậy là bất đắc dĩ, Phương trở thành đệ tử thiền môn dù không xuất gia…
Cứ mỗi tuần Phương đều phải dành ba buổi tối để tới chùa Thanh Hà ngồi thiền cùng các sư thầy, khổ cực trăm bề không để đâu cho hết, những hôm đầu tiên ngồi thiền về Phương tê dại cả chân, lưng vai thì mỏi nhừ, dần dần rồi quen, giờ đây Phương đã có thể ngồi theo các thầy được hơn một giờ.
Mỗi tối Phương tới chùa thiền, Hạ đều đi theo, Hạ thường hay trò chuyện cùng sư thầy để hỏi han thêm về Phật học, nó cũng hay thường vùi mình vào thư viện của chùa để nghiên cứu các loại sách vở tâm linh, tôn giáo, mong có thể phát hiện được gì giúp đỡ được bạn. Vy thì khó đi lại hơn Hạ nên thi thoảng mới đến, mỗi lần đến thì Vy thường cùng với Hạ ngồi ngoài thềm cửa phòng thiền để quan sát Phương.
…
Nói đến Vy, từ sau lần đó, hai tháng qua cô gặp Phương nhiều hơn. Không phải vì lý do bản thân nữa bởi từ ngày đó, bệnh hoạn của cô đã hết hẳn rồi, cô đã không còn đau đầu hay từng có dấu hiệu đau đầu trong hai tháng nay, chỉ đơn giản là cô muốn đồng hành cùng Phương vượt qua chuyện này, hay ít nhất là giúp được những gì mình có thể.
Giữa hai người đã nảy sinh một tình bạn đơn thuần thật đẹp, không phân biệt gia cảnh địa vị, không phân biệt tính cách ngoại hình, khoảng cách, thói quen hay môi trường sống, những mối quan hệ… Tình bạn thơ ngây giữa lứa tuổi học sinh.
Ban đầu họ kết bạn cũng chỉ vì đồng cảnh nhưng sau một thời gian tiếp xúc, Vy ngày càng thấy quý Phương nhiều hơn, cô nhìn ra ở người bạn tưởng như bình thường, thậm chí còn có hơi chút khó ưa này những điểm cao quý mà những người con trai từ trước tới nay Vy gặp không có, hoặc có thì không ai tạo được ấn tượng mạnh mẽ và chân thực được giống như Phương.
Phương bên ngoài tuy có vẻ là ngờ nghệch, hơi ngốc nhưng thực ra lại rất thông minh, nhanh nhạy, chỉ là phạm vi quan tâm của Phương có hơi hạn chế, không được bao quát sâu rộng… nên đôi khi cậu ấy cứ nói những điều ngốc nghếch vậy thôi, còn những vấn đề nào cậu đã theo đuổi thì đều tìm hiểu rất cặn kẽ, rốt ráo đến cùng.
Cử chỉ hành vi, nói năng của Phương thoạt nhiên có vẻ không được lịch sự tế nhị lắm, chắc cũng chỉ bởi vì môi trường xung quanh dân dã nông thôn, không có cơ hội tiếp xúc rèn luyện nhiều hoặc học được các tác phong của những con cậu con nhà thượng lưu, nhưng bản chất thực ra cậu ấy lại rất ga- lăng, cậu luôn cố gắng để cho bạn bè đỡ tốn công sức trong những việc vặt vãnh, luôn nghĩ cho cảm xúc của những người xung quanh, sao cho họ cảm thấy thoải mái, tiện nghi nhất có thể.
Cậu thường làm những hành động quan tâm nhỏ nhặt vì người khác, và lại chẳng bao giờ nói về những việc đó, ví dụ như việc có một lần, cậu đã khéo léo đứng phía sau nhấc cái đuôi váy dài quá gót chân của Vy lên khi hai người đi loại thang máy tự động kiểu trượt ở trung tâm thương mại, Phương nghĩ rằng Vy không để ý, nhưng thực ra cô đều biết, chỉ là làm như không biết thôi…
Phương trầm mặc, ít nói, nhưng Vy lại thích cái kiểu cách như vậy, nó thể hiện sự dịu dàng, tinh tế, đó là những phẩm chất cao đẹp của một người đàn ông chân chính…
…Cô lặng lẽ nhìn vào trong, Phương vẫn đang ngồi lặng im bất động, khuôn mặt thanh cao bừng sáng mà cô thấy khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở chân tượng quan âm, nay đã hốc hác đi nhiều. Mắt Phương trũng sâu, hai gò má gồ hẳn ra, mặt dài ra, da sạm đen đi. Thế nhưng ánh nhìn vẫn rất sáng tới lạ. Hình ảnh Phương ngồi dưới tượng Phật đẹp tới lạ, như hình ảnh của những vị tổ sư khổ tu trong rừng già tới khi nhục thân gầy mòn khô héo, nhưng vẫn luôn thanh cao, kì lạ như thế…
Có thể nói rằng Phương,
Thân thể tựa mục nát
Tâm thần loạn bất an
Nhãn quang vẫn sáng lạ
Lộ tướng đẹp muôn vàn…
Phương học phép thiền rất nhanh, tuy mới học nhưng đã có thể ngồi trụ thiền rất lâu, thầy thường nói người ta mất cả đời để học thiền, chứ không phải như bài toán trong một sớm chiều mà giải xong… Phương cũng chẳng nghĩ đến mấy chuyện đó, mà thầy cứ nói sao thì biết vậy, cậu cũng chẳng đam mê gì thiền, hoặc là để cầu giải thoát* gì cả, cậu học thiền chỉ vì nó giúp cậu bớt đỡ đau đầu…
( *cầu giải thoát: là mục đích tối thượng của việc tu luyện, tìm về bản tính Phật pháp của mình, không bị luân hồi trong biển khổ …)
Tiếng mõ vẫn vang lên đều như hòa cùng nhịp thở của các vị thầy, thầy Đại Trí một tay gõ mõ đều, tay kia lần tràng hạt, miệng cứ tụng kinh không ngừng.
Thầy năm nay đã gần bảy mươi, đầu trọc, trên đầu có khắc chấm trắng, nhưng lại nuôi một chòm râu dài rất đẹp, râu đã ngả bạc màu… Nước da thầy nhăn nheo nhưng mắt vẫn còn sáng, dáng đi rất thẳng , rất nhẹ, giọng thầy trầm ấm như tiếng chuông chùa.
Nghe kể lại rằng thời trẻ thầy cũng từng trải qua nhiều phong ba cuộc đời. Sinh ra năm 1940 ở một vùng quê nghèo tỉnh Bắc Giang, năm 1960 thầy nhập ngũ, lúc đó thầy tròn hai mươi tuổi, đi theo quân lực Việt Nam Cộng Hòa, vì thầy học giỏi nên được cử đi Mỹ học tập huấn luyện đặc biệt về tâm lý học quân sự, sau về nước được chính quyền trọng dụng, làm dần tới chức giảng viên tâm lý chiến quân sự ở trường quân sự đặc biệt được Mỹ lập ra, đâu đó ở trong Sài Gòn, trong thời gian này thầy đã cưới một người vợ ở Sài Gòn. Đến năm 1971, thầy đã mang tới lon thiếu tá. Năm 1975, mất chính quyền, chế độ thuộc về tay Đảng Cộng Sản, thầy không trốn chạy sang Mỹ mà ở lại chịu tội, vợ con thầy đều đã mất trong khoảng thời gian binh biến, xét thấy thầy là thành phần nguy hiểm nên chính quyền cộng sản lâm thời đưa thầy đi cải tạo chính trị hai năm tại Côn Đảo, năm 1977, thầy được tự do cư trú và chịu sự quản lý của chính quyền địa phương. Năm 1980, hết thời gian quản lý cư trú tại địa phương, thầy sang Trung quốc theo học đạo, rồi xuất gia, tu ở núi Võ Đang bên Trung Quốc, đến năm 1988 thì về nước, định thân ở Mao Sơn Tự, núi Mao sơn thuộc huyện Cẩm Giàng, tỉnh Tây Phước, lấy hiệu là Thích Đại Trí, tại đây thầy đã học các phép đạo, tu khổ luyện trên núi nhiều năm rồi hành đạo khắp nơi, trừ tà ma, chuyên về trục vong linh, cầu an, cầu siêu khắp nơi, làm phúc cho bách tính trăm họ. Uy thế của thầy ngày càng lớn, đạo hạnh công phu khổ luyện sâu dày, được Nhân dân phật tử khắp nơi tin sùng, ngưỡng mộ đến tìm gặp rất nhiều. Những người được thầy cứu mạng, giúp trục vong, trừ tà, làm tế lễ lạt, cầu siêu cầu an, xem phong thủy nhiều khắp đất nước. Vang động tới cả chính quyền và giáo hội phật giáo, đến năm 2002, thầy được giáo hội phật giáo cử đến làm trụ trì tại chùa thanh hà, thành phố Hạ thuận, tỉnh Hạ thuận cho tới nay.
Thật là,
Phong ba cũng một kiếp người
Dầm sương dãi nắng loạn thời binh đao
Tâm hướng thiện phật tính cao
Gặp duyên chuyển hóa nhập vào phật môn.
Thầy đại trí bắt đầu chữa trị cho Vy từ tháng 1 năm ngoái, đến giờ đã được một năm rưỡi, thầy vẫn thường than thở với hai học trò, cũng là hai vị sư trừ tà có tiếng trong vùng , về trường hợp của cô Vy, và giờ đây là trường hợp của Phương, ma quỷ hữu hình có thể tìm đối sách mà trị, nhưng thứ đang tồn tại bên trong Phương là vô hình, không rõ chân tướng, không biết thực hư, cũng không biết là quỷ thần hay vong ma cô hồn, chẳng có cách gì trừ được. Điều duy nhất thầy có thể làm lúc này cho đứa học trò bất đắc dĩ của mình chỉ là truyền cho nó phép thiền, mong nó sao cho có căn cơ, dùng pháp môn ấy mà rèn luyện cho tăng thêm phật tính, đẩy lùi được sự khống chế của yêu ma. Phép thiền về cơ bản đã có tác dụng, đứa trẻ ít đau đầu hơn mỗi khi thiền và tới chùa.
Nhưng vong ma đó, trước sau vẫn không hề lộ diện…
Thật là,
Bị ma trêu, thân người suy kiệt
Học phép thiền, lộ rõ phật duyên.