CHƯƠNG 10. CHỊ HƯƠNG
…
Bầu trời đêm đó u ám, không trăng không sao, không khí tĩnh mịch đến thê lương. Đến hàng chim chuột cũng chẳng phát ra tiếng động.
Phương ngủ giấc chẳng thành, mười giờ đã lên giường nằm bên mẹ nhưng tâm thần thì hoảng hốt, trống ngực cứ đập liên hồi. Nằm mà không tài nào chợp mắt.
Các suy nghĩ mông lung cứ thế nối tiếp hiện lên.
Vy và Hạ dù chẳng muốn rời nhưng cũng đã ai về nhà nấy, ban nãy trên đoạn đường về chẳng ai nói với nhau câu nào.
Thầy đã có ý muốn Phương đêm nay ngủ lại chùa, nhưng Phương từ chối. Trừ khi là chuyển lên chùa ở luôn, còn thì chẳng có cách gì mà trốn tránh mãi được, sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi.
À khoan? Hình như có điều gì không ổn?
Vy đã sử dụng lá bùa đó hơn nửa năm trời, lá bùa được Vy dùng, theo như thầy nói là để tạc khắc nhân dạng yêu quái, dù cho có không làm được thế thì nó cũng bảo trì cho Vy, nếu hơn nửa năm thì mỗi lần yêu quái xuất hiện, bùa đều cảm nhận được và giúp Vy tránh đi, một bùa mạnh như vậy, tại sao chỉ ngay đêm đầu tiên Phương dùng, nó đã bị yêu quái đốt ra tro, phá tan nát?
Có nhiều trường hợp có thể xảy ra.
Thứ nhất là lá bùa dần dần mất đi đạo lực, trùng hợp thay đúng lúc này thì nó đã suy yếu sau thời gian dài sử dụng nên bị vong phá đi.
Thứ hai, tuy nói là bùa chỉ theo vong nhưng cũng có thể mỗi bùa viết ra ứng với một chủ, nên khi chuyển sang Phương thì không còn được như lúc bảo vệ cho Vy.
Thứ ba… Pháp lực của yêu quái đã mạnh lên nhiều…
Điều này có lẽ sư thầy biết…nhưng lại không nói ra mà chỉ lặng im thở dài…
Điều này còn uẩn khúc sâu xa gì chăng?
Đêm nay liệu sẽ gặp vong ma như thế nào đây?
Phương cứ thế miên man chìm vào giấc ngủ, trong lòng còn bao hỗn độn lo âu.
…
Năm giờ sáng, đồng hồ báo thức reo vang, Phương thức dậy, lòng thấy bỗng khoan khoái hứng khởi lạ thường, cậu nhảy tót xuống giường theo mẹ đi ra cổng tập thể dục.
Một đêm ngủ ngon và trọn vẹn. Không hề mộng mị, không hề gặp ma quỷ gì…
Hôm nay trời ấm lên, có nhiều người cũng ra đường tập thể dục buổi sáng, không khí con ngõ có phần nhộn nhịp hơn mọi hôm. Mới ra đầu dãy, phương đã gặp ngay chị Hương , chị cười đon đả chào hai mẹ con.
Chị Hương là hàng xóm của Phương, trọ ở phòng số 4. Chị hai mươi mốt tuổi, là sinh viên năm 3 khoa văn hóa nghệ thuật của trường đại học Hồng Bàng. Chị cao ráo xinh xắn, da trắng, thân hình mảnh mai, tóc dài chấm eo, eo thon đùi nhỏ, khuôn ngực đầy đặn, cổ mảnh mà dài, mặt trái xoan, lông mày lá liễu. Tính tình lại trẻ con , hồn nhiên.
Thật là,
Tuyệt vời một sắc giai nhân
Bao trang nam tử ân cần hỏi han
Đôi mươi dáng trúc thanh nhàn
Miệng như hoa nở đẹp tràn sức xuân.
Nhà chị ở quê nên lên thành phố trọ học. Phương quý chị lắm vì chị hiền lành, nhưng lại cũng nhanh nhảu, xởi lởi hòa đồng. Chị cũng quý mẹ con Phương lắm, do hoàn cảnh của chị cũng khó khăn nên sinh ra đồng cảm, chị ở thành phố cũng đi làm thêm đủ chỗ , cứ tối mịt mới về đến nhà, có những ngày Phương thấy chị mệt thở không ra hơi, về nhà là đóng kín cửa.
Cũng chính vì sinh hoạt đi lại đêm muộn, sáng sớm, lại do chị xinh đẹp như thế, nên hàng xóm người ta toàn đồn chị làm đĩ. Phương thì không biết, và cũng chẳng quan tâm. Chị có tiếp xúc với ai ngoài dãy trọ đâu mà người ta biết được? Mà dù chị có làm việc đó thật thì có sao đâu? Chị tốt với mẹ con Phương, chỉ cần thế là đủ để Phương cảm mến chị rồi.
“Cả ngày qua Phương đi đâu chị chả thấy.”
“Em cũng hơi bận tý.”
“Đi bộ ra quảng trường không?”
“Ok”.
Khu 836 cách quảng trường cỡ 2 cây. đường đi bộ ra đó rất đẹp, hai bên đường là hai hàng cây xanh.
Buổi sáng không khí tốt lành, người già trẻ nhỏ đi bộ trên đường ra quảng trường nhiều lắm.
Chị Hương cứ tung tăng như con nít vậy, đôi lúc Phương nghĩ có khi mình còn già hơn cả chị ấy. Chị thấy cái gì cũng hay, cái gì cũng lạ, chị hết chỉ cho Phương nhánh cây này, lại chỉ ngôi nhà kia xây cao, xây đẹp… Ở quê chị không thấy bao giờ…
Hai chị em cứ thế đi dọc con đường, ra tới quảng trường chị cứ nấn ná xem hồ nước. Phương sợ muộn học nên giục mãi chị mới chịu về.
Hai chị em nói chuyện trên trời dưới biển suốt trên đường đi, lúc được nửa đường về chị mới bảo:
“Phương này, tối qua ngủ nghe thấy tiếng gì lạ không?”
“Không, em ngủ say lắm.”
“Để kể cho nghe, qua chị đi làm thêm nhà hàng ăn khuya về hơi muộn, về đến đầu cổng đã nghe thấy chó sủa inh ỏi rồi. Nó sủa gì đâu cả mấy tiếng luôn á.”
Chuyện là chị Hương đi làm thêm ở quán ăn khuya, hơn 10 giờ mới nghỉ, hôm qua lại là ngày tổng kết và thưởng cuối tháng thành ra về muộn, trên đường về xe đạp chị lại thủng xăm nên hơn 11 giờ đêm chị mới về đến trọ.
“Có trộm à hay gì?”
“Không biết , lúc về thấy cả bầy nó cứ đứng giữa đường sủa, nó bu kín cả cổng vô nhà mình, mà sủa đến lúc chắc phải cỡ một giờ sáng.”
Phương lặng thinh không đáp.
Giờ Tý…
Bỗng nhiên Phương nắm lấy tay chị Hương.
“Chị ơi sau đi làm về sớm sớm nhé. Về giờ đó muộn lắm.”
“Sao nay quan tâm ghê thế. Yêu rồi à;)”
Chị bẹo má Phương, cười rất là đưa đẩy.
Phương ghét. Ghét lắm. Ghét cái kiểu dễ thương và đùa vô tư này của chị. Chính vì chị cứ vô tư như thế , chả thèm quan tâm người ta nghĩ gì, nên người ta mới gọi chị là đĩ đó…
“Yêu đương gì. Chị hơn em đến chục tuổi đầu…”
“Bảy tuổi thôi. Chị còn nhỏ lắm mà…mà chị cũng phải hàng đại hạ giá đâu mà giãy nảy lên thế? Đầy anh theo chị không được nhé.”
Chị Hương lại cười rúc rích, có vẻ rất khoái chí vì ăn hϊếp được đứa con nít.
Rồi chị lại kể lan man những chuyện gì đâu nhưng Phương cũng không để ý nghe nữa.
Phương lo. Lo thật sự…
Phương dần hiểu vì sao Vy lại lo cho cậu, lại chờ cậu gọi điện lại…
Đó chẳng phải thứ tình cảm luyến ái nam nữ, cũng không phải lòng thương hại, cũng không vì một sự vụ lợi gì…
Mà đó là tình người…
Là thứ tình mà loài ma quỷ kia làm sao hiểu được? Khi mình biết được những điềm không hay xung quanh mà người khác quanh mình không biết, vô thức mình rất lo sợ cho họ, dù họ có thân quen hay xa lạ, hay thậm chí là kẻ mình rất ghét…
“Chị về giờ đó không sợ bị hϊếp da^ʍ, cướp giật, bắt cóc bán sang Trung quốc à?”
“Không sợ. Tài sản có gì đâu mà cướp, có mỗi cái xác không giờ ai muốn bắt muốn hϊếp chị cho hϊếp luôn, còn gì đâu mà giữ.”
Chị lại cười rộ lên, Phương thoáng liếc nhìn, Phương có cả nghĩ quá không, nhưng sao Phương thấy đó đâu phải cười… Chị cười mà sao thấy mắt chị buồn thế?
…
Hai chị em về tới thì đã gần 6 giờ. Trời đã sáng rõ, Phương vội vàng ăn sáng, vệ sinh xong thì Hạ cũng đã tới chờ trước cổng.
Phương chỉ cho cả hai xem đám đất trước cổng dãy trọ. Đất bị quần cho nát cả, có rất nhiều dấu chân chó ở đủ mọi hướng, dẫm chồng lên nhau chằng chịt trong một phạm vi khoảng cỡ hai mét vuông.
Hạ quan sát tỉ mỉ chỗ đất, có nhiều vết chân chó khác nhưng đơn lẻ chạy từ các hướng tới chỗ đám đất trước cổng dãy trọ, sau đó lại có những dấu chân ngược lại tỏa đi các hướng.
Hôm qua con quỷ đã tới.
Những con chó trong xóm đã nhận ra dấu hiệu của nó…
Nhưng vì một lý do gì mà nó lại không mộng cho Phương?
Nếu chỉ vì khi tới không thấy lễ của Phương mà nó ngoan ngoãn bỏ đi thì quá là vô lý. Thậm chí một cơn đau đầu, một cơn mộng mị cũng không có…
Cả hai đăm chiêu nghĩ ngợi trên suốt quãng đường đến trường.
Về phần Hạ, cậu cũng đã có những suy nghĩ riêng. Cậu vẫn còn bán tín bán nghi về chuyện này nhưng dù thế nào đi chăng nữa, dù là thật hay không thì rõ ràng các bạn cũng đang ý thức được chuyện gì đó, và có vẻ quyết tâm theo đuổi nó tới cùng. Dù tin hay không thì đây cũng không phải là lúc một người bạn thân thực sự có thể đứng ngoài, mà phải cùng sát cánh với các bạn.
Hạ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu vì tuy cậu theo sát chuyện này, nhưng lại không có kiến thức gì, cũng không trực tiếp trải qua giống như Vy, nên trong việc của Phương, Hạ cảm thấy mình là có vẻ như thừa thãi nhất. Vậy là Hạ cũng im luôn chờ cho bạn mở lời thảo luận, rồi sẽ tìm hiểu từ từ.
“Hay là nó bỏ đi rồi?” – Hạ cố gợi thử.
Phương trầm ngâm không đáp.
Thật vậy không? Nếu được vậy thì tốt quá, sợ chuyện chẳng dễ dàng như thế.
Có rất nhiều vấn đề cần thảo luận, nhưng đều chỉ là những phỏng đoán mơ hồ, do cả bọn đều không ai có những hiểu biết rõ ràng cụ thể về tâm linh thần thánh, người duy nhất có thể giải đáp thắc mắc là thầy Đại Trí, tuy nhiên cũng chẳng thể đυ.ng tý là hỏi, phần vì mình nắm không chắc, sợ hỏi lan man nhiều điều vô nghĩa thầy đâm ra chán nản, phần khác vì có những ý rõ ràng có thể trả lời, nhưng thầy lại chọn cách lặng im thì chắc hẳn là có uẩn khúc thầy chưa muốn nói ra sợ các cậu hoang mang, hoặc là chính thầy cũng chưa sáng tỏ mà phải im lặng tìm hiểu thêm. Dù sao thì theo tôn chỉ nhà Phật, mọi chuyện đều đã được an bài, cứ nên để tự nhiên, bọn Phương cũng chẳng dám kinh động thầy nhiều quá.
Hiện giờ Phương chỉ có thể dựa vào cảm giác mà tự mình suy đoán ra.
Thế nhưng càng nghĩ càng đi vào bế tắc.
Quỷ thần này không nói tới, thậm chí chỉ là vong ma bình thường , đã ám vào ai đâu dễ gì mà buông ra? Vậy tại sao tối qua nó đã xuất hiện nhưng rồi lại bỏ đi? Phương không sao lý giải nổi việc nó chẳng thèm nói lời nào? Hay giống như người lớn thường nói, im lặng tức là giận dữ?
Có thể như thế lắm, mỗi khi mẹ giận Phương đến đỉnh điểm mẹ chẳng thèm chửi bới gì mà im luôn, làm mặt lạnh Phương có khi tới mấy ngày trời không thèm hỏi han.
Nhưng quỷ thần có phải con nít đâu mà giận dỗi kiểu đó nhỉ?
Rồi đột nhiên Phương đứng lại. Thần sắc thất kinh, khuôn mặt ánh mắt đều mơ hồ. Trong đầu lại nghe văng vẳng một thứ âm thanh chua chát, ma quái kến đến tận tim óc, lại nghe có phần căm tức muôn lần:
“Tao phải gϊếŧ mày…”
…
Thật là,
Sắc thiên hương, đẹp dịu dàng một cõi
Quỷ chẳng đến, lòng người lại âu lo.