Thiên - Thiên Trường Địa Cửu "Tôi Yêu Em"

Chương 10

Để trở thành nhân vật chính trong câu chuyện thanh xuân vườn trường, điều đầu tiên quyết định chính là vị trí ngồi, bên cửa sổ có nắng thu dịu nhẹ hắt vào, gió thiu thiu thổi, cửa sổ còn phải rộng, tầm nhìn bao quát sân trường, bạn cùng bàn là bạn tốt. Nếu muốn làm đàn anh gương mẫu trong tương lai, nhất định phải ngồi bàn đầu, muốn làm đàn anh bá đạo và hơi thở của dân chơi thì hãy rút trúng bàn cuối ngay góc.

B.S run rẩy nắm chặt tay, nhắm mắt cầu nguyện để rút thăm trúng bàn cuối. Thanh Thiên đứng bên cạnh muốn bó tay vì nghe được lời thì thầm trong miệng B.S "bàn cuối bàn cuối bàn cuối... chỉ cần bàn cuối tôi sẽ đứng đầu khối mỗi năm...". Tạp chí nói phải ngồi bàn đầu mới thành đàn anh gương mẫu... hắn vỗ vỗ vai B.S trấn an "sẽ được vị trí tốt thôi, đừng quá lo lắng".

"Cậu muốn ngồi đâu hở Thanh Thiên?", B.S hơi hé mắt, nghiêng đầu hỏi hắn.

"Ngồi cạnh cậu, không thành nhân vật chính cũng sẽ thành nhân vật bạn tốt của nhân vật chính, chỉ cần vị trí bên cạnh cậu là thỏa mãn tôi rồi", Thanh Thiên ôn hoà cười, thả quả thính to ơi là to khiến B.S ôm mặt "đừng nói mấy câu nghe như thể cậu thầm mến mộ tôi như vậy... tôi sẽ không trao thân cho cậu đâu dù chúng ta là bạn thân!...".

Thanh Thiên co rút khoé miệng, ngoảnh mặt đi không nói gì nữa.

Tiếng học sinh nhốn nháo nói chuyện, cười đùa khi đang xếp hàng rút thăm chọn chỗ trong lớp khiến lão tam cảm thấy hào hứng với học kì mới này.

B.S rút thăm, là bàn đầu đối diện bàn giáo viên. B.S mếu máo níu kéo cửa lớp, đến khi giáo viên phát ra uy lực Alpha khiến đứa nhỏ sợ hãi thì mới dẹp loạn được. Thanh Thiên chậm rãi mở phiếu thăm ra, là bàn cuối trong góc... hắn giơ tay "thưa thầy, em có thể đổi chỗ với B.S không? Em bị cận nhẹ", B.S vừa ụp mặt xuống bàn liền ngóc đầu dậy, mắt lấp lánh làm tay hình trái tim với người bạn thân.

Giáo viên nâng kính, hơi cau mày nhưng nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ trắng trẻo và chân thành của Thanh Thiên, giáo viên thở dài "đổi đi", B.S chưa kịp hú lên vui mừng đã bị giáo viên trừng cho hú hồn, "Cậu nữa, xuống bàn chót mà điểm không tốt tôi liền cho cậu ngồi ở bàn giáo viên luôn!".

"Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy, cảm ơn thầy nhiều lắm!!", B.S vội vàng túm cặp chạy vụt xuống bàn chót, Thanh Thiên cười cười lắc đầu, đeo balo đến bàn đầu ngồi xuống.

Cuối cùng mọi người cũng ổn định chỗ ngồi, giáo viên điểm danh lại lần nữa "hửm, thiếu một đứa sao? Các cô cậu giữ trật tự lớp, tôi đi xuống văn phòng một chút".

Thanh Thiên chống cằm, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu hắn dần tràn ngập những câu hỏi về người kia, liệu không gặp nhau thì người đó có nhớ đến hắn không... rồi thì liệu hắn có thể tìm được mối tình thanh xuân nào cho bản thân hay không...

"Thanh Thiên!"

Hắn giật mình nhìn giáo viên vừa gọi mình.

"Ngẩn người gì đó? Ngày mai bạn mới sẽ đến ngồi cạnh em đấy, những gì tôi dặn dò và sắp xếp hôm nay em nhớ nói với bạn nhé", thầy giáo cười, lật cuốn sổ trên tay ra.

Nội quy trường lớp và vài thứ bên lề, bỏ phiếu bầu chọn cho lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng, ..v..v..

Thanh Thiên giật giật khóe miệng nhìn hai chữ tổ trưởng trên bảng, dưới tên mình. B.S đã gục đầu ngủ tự bao giờ. Lớp trưởng là một cô bé Beta ngồi ở bàn cuối dãy giữa, thiếu 0.1 điểm để qua A1, lớp phó chia ra lớp phó học tập, văn thể mỹ, lao động, kỷ luật. Thanh Thiên co rút khóe miệng, tất cả lớp phó ngồi cùng dãy bàn, giữa lớp học, hai trong bốn là chị em sinh đôi.

Hắn gánh tổ một, tổ hai là một đứa nhỏ béo tròn, tổ ba là một đứa... con lai tóc vàng mắt xanh nữa, hẳn B.S không giận dỗi vì bản thân chẳng còn độc nhất đi?, tổ bốn đông thành viên nhất nên có cả tổ phó nữa.

Người bạn ngày mai ngồi cạnh khiến Thanh Thiên tò mò. Hắn chỉ mong mau chóng đến ngày mai để xem bạn cùng bàn, không phải ai cũng có bạn cùng bàn, trong lớp, những bàn chỉ có một người ngồi hầu hết đều là Alpha để tránh xảy ra xung đột nếu lỡ tin tức tố bị rối loạn, hẳn bạn cùng bàn là Beta giống hắn nhỉ.

"Thanh Thiên này, có khi nào ngồi cạnh cậu là một Beta nhỏ nhắn xinh xắn không? Trường không nhận Omega nên Alpha siêu cấp đẹp trai như tôi chẳng biết rình Omega như nào nữa ôi giàng ơi", B.S bá vai bá cổ Thanh Thiên, không ngừng than vãn bên tai hắn.

Mãi đến khi ra cổng trường, B.S mới miễn cưỡng buông hắn ra, ngồi vào xe hơi nhà, vẫy vẫy tay tạm biệt bạn thân. Thanh Thiên vẫy vẫy tay với B.S đến khi xem khuất bóng, hắn mới chậm rãi bước về phía xe nhà mình. Bố với hai ông anh chống cằm đợi.

"Kia là Alpha sao nhóc", bố lái xe về nhà, trên đường thì hỏi vài câu quan tâm con cái.

"Vâng, bạn thân của con, tên B.S", lão tam nhận bánh bao lão nhị đưa qua, hé môi cắn một cái.

"Anh có phải nhận chức gì không tam? Nhị là lớp trưởng luôn đấy, em thì làm lớp phó thôi", lão tứ nhướng mày, ăn nốt cái bánh của mình.

"Tổ trưởng, mà ngày mai sẽ có một bạn nào đó vào muộn ngồi cạnh Thiên, hai người có bạn cùng bàn không?", Thanh Thiên cười cười, moi trứng cút khỏi bánh bao, ăn trứng đầu tiên.

"Ăn sạch sẽ một chút. Cơn gió nào khiến chú nghĩ Alpha như anh sẽ có bạn cùng bàn?", lão nhị nghiêng đầu nhìn lão tam.

"Đúng rồi đó, em cũng là Alpha nha tam", lão tứ bĩu môi.

Bố liếc mắt nhìn mấy đứa nhỏ tranh cãi nhau, hơi hằng giọng "qua tuần bố sẽ dắt a ba đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, mấy đứa theo dõi trường lớp xem khi nào tới phiên mấy đứa kiểm tra, để bố còn nhờ người làm giả bệnh án cho Thanh Thiên nữa".

"Ơ...?"

"Phòng ngừa vạn nhất bác sĩ trường thuê tới y thuật cao siêu phát hiện Thanh Thiên là Omega thôi", bố lạnh giọng khi nhắc đến vấn đề này.

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, im thin thít ngồi phía sau.

A ba đút tiểu ngũ dùng bữa, cười nhẹ điểm ngón tay lên chóp mũi ửng ửng hồng của bé "tiểu Điềm muốn làm anh trai không?"

...

"Nay ai đi đón bé út?", lão đại bước xuống cầu thang, lớn tiếng hỏi.

"Lão thất đấy! Để đưa bé út đi khám sức khỏe nha", lão ngũ ngồi nơi quầy bar, đung đưa chân cười toe nói.

Lão đại gật đầu, quay lưng lên lầu lại.

"Đứa nhỏ ngoan đừng khóc, chích một mũi là xong nha", lão thất dỗ dành bé út trong lòng, giữ cánh tay búp măng của bé để bác sĩ rút máu thử máu.

Bé út mếu máo mếu máo vùi mặt vào lòng lão thất, hơi run run vì sợ hãi.

Lão thất dở khóc dở cười dỗ bé út đến cuối buổi. Cô bồng bé út lên, ra khỏi bệnh viện để đi về nhà.

"Ôi chà ai đây ai đây? Kẻ dựa hơi em gái Hắc Bạch đạo đây mà", giọng nói điệu đà vang lên sau lưng lão thất.

Cô bỏ mấy lời nói khó nghe đó khỏi tay, nước nhanh về phía trước.

"Đứa nhỏ kia hẳn là em cô đi? Nó có biết gia đình mình ti tiện thế nào không?", giọng nói càng ngày càng lớn.

Bé út từ bên vai lão thất hơi ngóc đầu lên nhìn người phía sau đang lớn giọng. Ánh mắt bé trong veo vô tội nhìn đến cô gái kia, cô gái nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ, khoé môi vặn vẹo cười lên.

"Ti tiện là sao ạ?", bé út nắm lấy ống quần của lão nhị khi lão đi ngang qua chỗ bé ngồi chơi.

"...?", lão nhị khó hiểu ngồi xổm xuống đối diện em út khả ái "cưng nói gì cơ?".

"Ti tiện là sao ạ?", bé út tiếp tục xếp gỗ, giọng nói non nớt chậm rãi lập lại lần nữa câu hỏi, mặt lão nhị dần biến đen.

"Lão thất! Hôm nay em đã đυ.ng mặt ai vậy?!"