"Lão tam?! Làm sao lại chật vật như vậy?", lão đại hốt hoảng đỡ em mình đứng dậy khỏi mặt đất.
Nhào vào lòng lão đại, Thanh Thiên thoáng run nhẹ, hắn vội vã lắc đầu "... không sao, em vừa gặp cướp thôi".
Lão đại trợn mắt "cái gì cơ?! cướp? Khu này của hai ông tướng kia, ai dám cả gan đánh cướp chứ? Em còn nhớ mắt không? Anh đi nói hai tên kia tìm người về xin lỗi em!".
"Không... không cần đâu, em chưa bị mất gì, thấy em chống cự kịch liệt quá tên kia sợ mà bỏ chạy rồi", yếu ớt nở nụ cười để lão đại tin tưởng rồi tập tễnh cùng lão đại ra xe.
Xe chạy ngang quán lẩu, Thanh Thiên ngoảnh mặt dời tầm mắt đi. Trừ khi ra nước ngoài, chỉ cần còn ở trong nước, ông trời luôn muốn hắn phải khó xử nên sẽ cho hắn giáp mặt người kia thường xuyên.
...
Tiếng quạt kêu lạch cạch trên đỉnh đầu, lần này vẫn chỉ có ba đứa nhỏ, xếp theo thứ tự, an tĩnh ngồi làm bài thi xếp lớp riêng của trường cấp ba tư thục.
Tiếng trống trường vang lên, giáo viên rời khỏi ghế, đi thu bài "tầm ba tuần nữa sẽ có kết quả, các em nhớ đến trường xem kết quả rồi về nhà đợi giấy báo nhập học nhé!", cô giáo thả bài vào tập hồ sơ, rời khỏi lớp.
Thanh Thiên kéo Anh Ly và Uy Trường đi về hướng ngược lại, đến tiệm bánh gần khu trung tâm, nơi lão đại làm học việc.
"Chào dì ạ", lão tam cúi đầu chào cô gái từng nằm chung phòng đẻ với a ba.
"Chào mấy con, mới đi học về sao? Ngồi vào bàn đi cô chuẩn bị đồ ăn luôn cho", cô gái cười nhẹ, xoa đầu mấy đứa nhỏ, nhấc chân ra sau bếp làm đồ ăn.
Lão nhị nhìn lão đại uy vũ kẹp giữa hai nhóc tì. "Hai em có biết lão đại của anh thật ra là Alpha không?", lão nhị chống cằm, nhẹ nhàng hỏi.
"Ơ, đây là Beta/Omega của em mà", hai đứa nhỏ đồng thanh.
"Gu của hai đứa này khác nhau phết nhỉ", lão tứ tặc lưỡi.
Thanh Thiên im lặng dùng nước mát, vờ quên đi cảm giác phát hiện ra sự dứt khoát trong lời nói của cặp sinh đôi.
Hai đứa nhỏ sinh đôi nhìn chăm chăm lão nhị, lại nhìn lão tam cùng lão tứ khiến cả ba giật thót như vừa làm lỗi sai.
"Ngụy Bất là của em", hai đứa nhỏ tiếp tục đồng thanh cùng cặp mắt dần rơi đầy lệ.
"Ừ ừ của hai đứa, tụi anh không giành đâu mà ha ha ha...", lão tứ vội lên tiếng ngăn hai đứa nhóc kia khóc ầm lên, tiện thể bán luôn anh trai mà hào phóng không thu phí.
Lão nhị và lão tam cạn lời nhìn lão tứ ngu si...
"Em nói sai gì sao...?", lão tứ co rút khoé miệng đón nhận cái nhìn khinh bỉ từ hai thằng anh.
Cô gái đẩy xe đồ ăn nhỏ ra cho lũ trẻ. Cháo hải sản và ly sữa ấm cùng bánh dâu tráng miệng.
"Lão đại học làm bánh xong rồi về quán rượu của bố cùng kinh doanh với nhị nhé, nhị sẽ học pha chế để trở thành người pha chế điêu luyện nhất!"
"Muốn thành người pha chế điêu luyện nhất, bé con phải qua phương Tây học nha, như vậy mới đảm bảo tiếp thu kiến thức rộng hơn để trở thành người giỏi nhất đấy!", cô gái cười nhẹ, tay bồng con gái mới sinh không lâu, đút sữa cho đứa nhỏ.
"Phương Tây ạ...?", lão nhị chớp mắt, lẩm nhẩm trong miệng hai chữ phương Tây, mãi đến khi về đến nhà, bố hứa hẹn tống lão nhị đi du học khi tròn 18 mới khiến cu cậu thôi nhắc về phương Tây.
A ba cười dịu dàng, xoa nhẹ tóc lão tam và lão tứ "hai đứa thì sao? Muốn đi du học không?".
"Con ở lại phụ giúp a ba và bố", Thanh Thiên dõng dạc nói.
"Con đi với lão nhị ạ!", Uy Trường dõng dạc tổ lái, quyết không cùng bè với lão tam, được đi xa ai lại chẳng thích.
Thanh Thiên làm mặt quỷ với Uy Trường xong thì lạch bạch chạy lên lầu. Chuyển qua nhà mới, mỗi đứa có một phòng riêng, không trừ trường hợp a ba lại đẻ thêm thì sẽ có cảnh chen chúc tiếp. Ngã xuống nệm êm, hắn nhẹ thở dài, mong sao qua trường mới, có duyên gặp lại B.S hay người kia thì tốt rồi.
Vài hôm sau liền nhận được giấy báo nhập học và lớp bản thân được phân vào. Lão nhị học AI, lão tam học AII, lão tứ lại học hẳn CI. Uy Trường co rút khóe miệng "Sao... sao kì vậy?!", ném tờ giấy báo xuống, mặt lão tứ đen hẳn một tông, lão nhị xoa cằm suy ngẫm "chắc do hụt điểm nhỉ, anh cũng cảm thấy bài thi lần này khá khó so với bản thân".
"Anh vào AI đấy lão nhị", Thanh Thiên nhặt tờ giấy báo lên xem.
"Thì lớp em cũng cạnh lớp anh đấy thôi Thanh Thiên", lão nhị cười hì hì.
Lão tứ méo miệng muốn khóc òa lên, a ba vội vàng vỗ vỗ tay gây chú ý "đến ngày đo lại chiều cao của mấy đứa rồi, tiểu Bất dắt mấy đứa em của con xuống lầu tìm bố để bố đo chiều cao đi con".
Tiểu ngũ miệng mυ'ŧ núʍ ѵú giả, đứng vịn vào thành nôi nhìn mấy anh của bé nhao nhao cãi lộn. Đuổi được đám giặc xuống lầu, a ba ngoảnh mặt nhìn sang đứa con thứ năm "có thấy vui không bé con", a ba bồng tiểu ngũ lên, cười nhẹ hôn lên má phính của bé mấy cái "a ba cảm thấy vui lắm dù chuyện buồn vừa đến không lâu, con cùng a ba đều cảm thấy câu sau cơn mưa là cầu vồng chí lí lắm đúng không nào".
Bố gạch một đường trên tường, lão tam rời khỏi tay bố, lão tứ liền tiến vào, ưỡn thẳng lưng, để bố đo chiều cao "cao hơn so với tháng trước nhưng vẫn cao bằng lão tam, bố sẽ nói a ba làm mấy món bổ sung chiều cao cho nhị và tứ, không khéo tam lại cao nhất nhà thì tụi bây lại ôm chân a ba khóc hỏi tại sao", xoa xù đầu lũ nhỏ, bố cười ha ha đi ra ngoài trước tiệm đón khách, bỏ lại lũ nhỏ tóc bị rối bù đang tức giận bẹp bẹp miệng.
Lão đại thay em mình khoanh ngày khai giảng trên lịch xong thì xắn tay áo đi vào bếp phụ a ba làm đồ ăn tối. Cả nhà lại quây quần bên nhau, Thanh Thiên thực thích cái cảm giác ấm áp này, những đứa nhỏ sao lại chẳng thích quây quần bên gia đình chứ.
Cảm giác ấm áp thường đi cùng cảm giác an toàn. Vòng tròn gia đình đã vẽ lên cho Thanh Thiên cái cảm giác an toàn mà thật lâu sau hắn mới nhận ra chẳng còn vòng tròn nào có thể thay thế được.
Ngày khai giảng, ba đứa nhỏ quần áo thơm tho sạch sẽ cùng cặp sách mới toanh, tạm biệt lão đại và bước vào trường. Lễ khai giảng tổ chức ở hội trường lầu 6, lão nhị nắm tay hai đứa em, theo dòng người cùng lên lầu 6, phải đưa lão tứ mặt xị đến được lớp CI thì mới an tâm cùng lão tam quay ra tìm khối A.
"Thanh Thiên?!", giọng nói quen thuộc khiến hắn giật mình, quay phắt lại thì thấy B.S đang tròn mắt nhìn mình.
Phải dỗ mãi dỗ mãi B.S mới ngừng khóc và buông hắn ra. "Cậu không thi khiến tớ bồn chồn lo lắng nên thi không đủ điểm đậu vào trường công, lão già nhà tớ tức quá cho tớ vào trường tư này luôn, ít ra trường tư này cũng có tiếng dạy tốt mới khiến mẹ tớ ngừng lo lắng mà giận dỗi lão già í".
Thanh Thiên ngồi cạnh B.S, cảm thấy hối hận vì đã không từ mà biệt bạn thân duy nhất này. "Thật xin lỗi, tớ sẽ báo cho cậu một tiếng nếu lại phải biến mất", Thanh Thiên xoa xoa lưng B.S
"Lần sau không được biến mất bất ngờ như vậy! Không cho phép cậu biến mất luôn!", B.S trừng mắt, càu nhàu càu nhàu suốt buổi khai giảng, trên bục giảng giám hiệu nói gì hắn không nghe lọt tai vì bên cạnh là B.S bất chấp không gian, thời gian tranh nói với giám hiệu trên bục giảng rồi.
Năm học này hẳn là một năm đầy lời càm ràm của B.S nhỉ.
______
Mấy chương sau sẽ là một bầu trời sến súa trước bão giông...