Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 33: Đồ dùng màu hồng phấn

Chương 33

“Mấy tin đồn trước đó bay đầy trời cũng không thấy cậu tích cực xử lý như vậy?” Phó Minh Thư cười đầy thâm ý, nhìn chằm chằm Kha Tước.

Kha Tước nâng quyển sách lên cao, che tầm mắt của Phó Minh Thư.

“Này này này, nói chuyện đi.” Phó Minh Thư duỗi tay đẩy sách trong tay Kha Tước ra, “Tuy rằng người đại diện như anh đây không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất cũng rất hiểu cậu, chung đυ.ng cũng gần 3 năm!”

“Anh muốn nói cái gì?” Kha Tước nâng mí mắt nhìn hắn.

Phó Minh Thư chà xát tay, cười tủm tỉm nói: “Hành trình 3 năm nay của cậu rất chu toàn, cậu đến tuổi này thì nên có mối tình đầu!”

Kha Tước “A” một tiếng, lấy lại sách Ngữ văn, lười biếng mà nói: “Mối tình đầu của em ở nhà trẻ.”

Phó Minh Thư cười gượng hai tiếng, phe phẩy ngón tay, cười nói: “Đó không thể tính, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”

Kha Tước có chút không kiên nhẫn, cậu ném sách qua một bên, đen mặt nhìn về phía Phó Minh Thư, hỏi: “Anh rốt cuộc là người thân hay là người đại diện của em vậy? Nghệ sĩ không được yêu đương, không phải là em đang làm theo quy định của công ty hay sao?”

Phó Minh Thư hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, hắn chỉ vào Kha Tước lập tức sửa lời: “Đúng đúng đúng, cậu nói không sai! Cậu tuổi còn nhỏ, tuổi này ngàn vạn lần không thể yêu đương, fans sẽ nháo động trời!”

Kha Tước từ ghế dựa đứng dậy, đi đến sofa trong phòng khách nằm xuống, bắt đầu chơi di động.

“Này này……” Phó Minh Thư đuổi theo sau.

Tiếng chuông di động vang lên, là một khúc dương cầm đánh gãy lời nói của Phó Minh Thư. Kha Tước nhận cuộc gọi, một giọng nữ nũng nịu từ trong di động truyền ra: “Cục cưng, có nhớ mẹ hay không?”

“Nhớ, nhớ đến ăn không ngon, ngủ không yên, ruột gan đứt từng khúc, đau đớn muốn chết.” Kha Tước dùng thanh âm nhàn nhạt, không hề gợn sóng trả lời có lệ.

Người bên kia cười duyên một trận, lại làm nũng nói: “Bảo bối, mẹ cũng rất nhớ con. Mấy ngày nữa sẽ về nước gặp con, moah moah.”

Kha Tước hơi sửng sốt, lập tức ngồi dậy, hỏi: “Thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật. Bảo bối, vé máy bay mẹ đã đặt rồi, cuối tuần sẽ trở về. Ôi, không nói nữa, có một siêu cấp đại soái ca đi về phía này, cúp nha. Moah moah!”

“Uy? Mẹ? Mẹ!”

Qua hơn nửa ngày, Kha Tước mới buông di động xuống. Cậu nhìn quanh bốn phía, lướt qua phòng khách, tức khắc đau đầu. Cậu vô lực mà ngã quỵ ở trên sofa, trong lòng đang tính toán từ giờ đến cuối tuần có thể sửa kịp hay không a. Cậu xoa xoa mặt, trong đầu không khỏi xuất hiện ảo giác, cậu giống như thấy mẹ mình đi vào phòng khách, sau đó thét chói tai……

·

Ngày hôm sau đi học, Kha Tước có chút ngoài ý muốn, từ trước đến nay Khang Tiểu Ngư luôn đến lớp sớm hơn cậu còn chưa tới. Thậm chí tiết tự học buổi sáng kết thúc, cô vẫn không tới. Tiết học đầu tiên là tiết Ngữ văn của chủ nhiệm lớp Chu Dịch Quân, còn chưa tới giờ học, Chu Dịch Quân đã vào lớp. Lúc tiếng chuông vào học vang lên, Kha Tước quay đầu nhìn cửa phòng học, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Khang Tiểu Ngư.

Cả ngày nay Khang Tiểu Ngư không đến lớp.

Tiết tự học buổi tối, Kha Tước xoay bút bi trong tay. Bỗng nhiên, động tác của cậu ngừng lại, quay đầu nhìn bàn học bên cạnh trống không. Cậu nhăn mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Rất ít khi lưu lại đến tiết tự học buổi tối, sao hôm nay cậu lại lưu lại lâu như vậy? Thật đần, nếu cô ấy đã nghỉ, đương nhiên buổi tối cũng sẽ không đến đây.

Kha Tước đem bút bi nhét vào cặp, gom đồ đạc, đi nhanh ra ngoài.

Ngày hôm nay cũng thật là dài.

Ngày hôm sau là thứ sáu, Khang Tiểu Ngư vẫn như cũ không đi học.

Tiết thứ ba buổi chiều là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh này là giáo viên duy nhất của lớp gọi Kha Tước lên đọc bài. Kha Tước thiếu quá nhiều bài, bình thường lên lớp cũng là không để tâm, nhưng là tiếng Anh của cậu rất tốt, cho nên cho dù trong giờ học cậu không nghe giảng bài cậu vẫn có thể đọc được.

Tiết tiếng Anh chiều nay, giáo viên tiếng Anh lại muốn kêu Kha Tước đọc diễn cảm một đoạn tiếng Anh. Chữ “Kha” sắp gọi ra tới, giáo viên tiếng Anh nhìn về phía Kha Tước, phát hiện sức mặt Kha Tước lạnh như băng, như phủ một tầng sương.

“Khụ……” Cô ho nhẹ một tiếng, đem chữ “Kha” nuốt xuống, lại kêu một nữ sinh trong lớp.

Chuông tan học vang lên, giáo viên tiếng Anh mới vừa đem phấn trong tay ném vào hộp, Kha Tước đứng lên, đeo cặp sách đi nhanh ra ngoài. Giáo viên tiếng Anh có chút nghi hoặc mà nhìn bóng dáng đã đi xa của Kha Tước. Nói thật, từ lúc khai giảng, ấn tượng của giáo viên tiếng Anh đối với Kha Tước vẫn rất tốt. Tuy rằng cậu không hoà đồng với các bạn học trong lớp, nhưng không có sự tự cao tự đại của minh tinh, luôn rất lễ phép, trên mặt cũng luôn mang theo ý cười, phối hợp với dung mạo hoàn mỹ của cậu, ngồi ở chỗ đó chính là một cảnh đẹp. Huống chi, giáo viên tiếng Anh bởi vì một vài lần trong tiết học có đặt vấn đề cho Kha Tước, nên cô cũng cảm thấy chính mình so với các giáo viên khác thì thân với Kha Tước hơn một chút.

Cho nên, giáo viên tiếng Anh cảm thấy Kha Tước có điểm khác thường, hai ngày nay cậu luôn lạnh lùng, cứng nhắc, cùng với biểu hiện thường ngày không giống nhau. Là do gặp phải chuyện gì khiến cậu không vừa lòng? Hay do lễ độ trước đó của cậu chỉ là giả vờ? Chẳng lẽ là minh tinh không làm giá thì không được? Giáo viên tiếng Anh ở trong lòng đặt vài dấu chấm hỏi.

Trong phòng học có vài tiếng thì thào làm giáo viên tiếng Anh thu hồi suy nghĩ. Cô vừa thu thập sách, vừa nghe mấy nữ sinh trong phòng học nhỏ giọng nghị luận.

“Có phải hai ngày nay tâm tình Kha Tước rất không tốt a?”

“Đúng, cả ngày đều lạnh như băng……”

“Nhưng bộ dáng này so với trước khi thì ngầu hơn nhiều!”

“Ây da, không cần si mê đến thế! Cậu phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ thân phận của chính mình! Cậu là bạn cùng lớp với đại minh tinh Kha Tước!”

“Mình kháng nghị…… Ai nói là bạn học cùng lớp với cậu ấy thì không thể si mê cậu ấu…… Cậu nhìn xem hình nền di động của mình đều là ảnh của cậu ấy đó! Mình đặt mười hai tấm ảnh của cậu ấy, cứ một tiếng sẽ đổi sang một tấm khác!”

“Bộ dáng lúc không cười của cậu ấu thực sự rất ngầu nha, tựa như…… Tựa như lúc nước biển bị đóng băng!”

“Nước biển đóng băng…… Sao cậu không nói là nước biển bị đốt cháy luôn đi?”

“Học khoa văn ! Học khoa Văn a, phải có sức tưởng tượng một chút chứ! Phải có tính sáng tạo trong miêu tả! Nhưng mà…… Tuy rằng bộ dáng lãnh khốc của cậu ấy siêu cấp soái, nhưng mình lại thích cậu ấy ngày thường hơn, trong mắt cậu ấy vĩnh viễn có một tia ôn nhu……”

·

Kha Tước đứng ở phòng khách, nhìn sofa màu hồng, có điểm đau đầu.

“Thế nào, đã được chưa?” Phó Minh Thư chỉ chỉ mấy đồ vật mới được đặt thêm trong phòng khách, “Cậu nói toàn bộ phải đổi thành màu hồng nhạt, sofa, bàn trà, đèn treo, màn cửa. Hôm nay đã thay đổi mấy cái này, còn lại để ngày mai đi chọn.”

Biểu tình trên mặt Kha có chút…… Nhe răng nhếch miệng.

Cậu nhờ Phó Minh Thư hỗ trợ đem đồ đạc trong nhà đổi hết thành màu hồng nhạt, nhưng là…… Tuy rằng cậu không biết thưởng thức màu hồng nhạt, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy lựa chọn của Phó Minh Thư không quá thích hợp……

Dù sao cũng là nhờ người khác hỗ trợ, còn là việc tư, Kha Tước đành phải nói: “Chắc là được rồi, làm phiền anh rồi. Giờ cũng đã khuya, anh trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Được, anh về đây. Ngày mai anh lại đi dò hỏi mấy nữ nhân viên yêu thầm anh một chút, đồ nội thất màu hồng nhạt thì nên chọn như thế nào.”

“Vậy làm phiền anh.” Kha Tước cũng không vạch trần hắn, trong công ty căn bản không có nữ sinh nào yêu thầm hắn hết.

Tiễn Phó Minh Thư, Kha Tước một lần nữa mặt ủ mày chau trở lại phòng khách, có chút ghét bỏ ngồi ở sofa màu hồng nhạt. Cậu ngẩng đầu, nhìn đồng hồ đối diện. Ánh mắt cậu dõi theo kim giây, đồng hồ vừa lúc điểm mười một giờ, cậu lấy di động, nhắn tin Wechat cho

Khang Tiểu Ngư.

Rõ ràng khung chat đã mở, ngón tay cậu cũng đặt trên màn hình, lại không biết nên nhắn cái gì. Hay là…… Tuỳ ý hỏi ngày mai cô ấy có thời gian rảnh không?

Có cái gì khó đâu? Không khó. Kêu đi luyện giọng cũng là công việc a. Không khó.

Trong mắt Kha Tước bỗng nhiên lướt qua một tia kinh ngạc, cậu kinh ngạc mà nhìn khung chat xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập ký tự”.

Khang Tiểu Ngư: “Cuối tuần này thu âm lại là vào thứ bảy hay chủ nhật?”

Kha Tước nhanh chóng trả lời: “Đều được, tuỳ cậu.”

“Vậy ngày mai đi?”

“Được.” Khoé miệng Kha Tước nhẹ nhàng cong lên.