Chương 2: “Fans não tàn”
Ngoại trừ nữ sinh đυ.ng phải mu bàn tay của Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút, mấy nữ sinh còn lại đều hướng về phía Kha Tước, la hét nói yêu thích các bộ phim và ca khúc của cậu ấy.
Khang Tiểu Ngư cau mày đẩy bàn học về phía trước, di động nhất định là bị rơi hỏng rồi, nhưng hiện tại cô vẫn muốn đi lấy nó về.
Kha Tước ký tên được một nửa bỗng dừng lại, cậu ấy đặt bút xuống, nhìn về phía nữ sinh đang đứng trước bàn học của Khang Tiểu Ngư. Ánh mắt của cậu ấy luôn lãnh đạm xa cách, dù là ai đi nữa bị một đôi mắt như vậy nhìn thẳng, tim cũng sẽ đập nhanh gấp đôi, huống chi người đó còn là thần tượng của mình.
“Không nhìn thấy là đã xô đến người khác rồi hay sao?” Kha Tước khẽ nhếch môi, chậm rì rì nhắc nhở, mang theo một chút cảm giác ‘Người lạ chớ gần’.
Nụ cười trên mặt nữ sinh kia khẽ cứng lại, mấy nữ sinh khác cũng nhìn nhìn nhau.
Kha Tước đặt tay ở lưng ghế, xoay người, nhìn nữ sinh trang điểm mắt rất đậm đang đứng bên cạnh, nói: “Hình như bạn đã quên xin lỗi và bồi thường.”
Dừng một chút, khóe miệng khẽ cười của cậu ấy thu lại nửa phần, thanh âm lạnh lùng: “Như vậy không tốt lắm.”
“Mình, mình……” Khoảng cách gần như vậy, nữ sinh kia có thể thấy rõ hàng mi giả gắn trên mí mắt mình trong ánh mắt sâu thẳm của Kha Tước.
“Có điều, nếu là bởi vì mình, cái di động này để mình bồi thường đi.” Kha Tước bỗng nhiên lại cong môi, cười đến mức mặt mày như họa, phút chốc xuân về hoa nở. Khi cậu ấy nói xong chữ cuối cùng, đã quay đầu nhìn về phía Khang Tiểu Ngư, dò hỏi: “Có thể chứ?”
Khang Tiểu Ngư đã đẩy bàn học về chỗ cũ rồi đứng lên, đối diện với nụ cười của Kha Tước, giật mình, nói: “Có thể nhường chỗ một chút không? Mình muốn đi xuống nhặt di động.”
Kha Tước trầm mặc trong nháy mắt, cười: “Mình nhặt giúp cậu.”
Cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài, sau đó kéo khóa đồng phục cho ngay ngắn, ngón tay thon dài theo thói quen mà vuốt thẳng cổ áo, đem một nếp nhăn duy nhất miết thẳng lại.
Nữ sinh lúc trước bị Kha Tước chỉ trích tất nhiên hét lên một tiếng “Quá soái”, cùng mấy nữ sinh khác đuổi theo phía sau.
Lâm Thất Âm trợn trắng mắt, mắng: “Fans não tàn.”
Mới vừa đi ra cửa phòng học, Kha Tước nghe thấy liền dừng bước, quay trở lại phòng học, cúi nửa người, khẩn thiết nói: “Xin lỗi, đã gây ảnh hưởng đến giờ tự học của lớp, mình sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Cậu ấy đứng thẳng người, ánh mắt đảo qua mỗi người trong phòng học, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Thất Âm nhiều hơn một cái chớp mắt. Lâm Thất Âm bỗng “khụ” một tiếng, giống như bị sặc nước miếng của mình.
“Không có việc gì! Chúng mình không bị ảnh hưởng!” Trong phòng học, học sinh dường như là trăm miệng một lời, mà trong đó thanh âm của Lâm Thất Âm là vang dội nhất.
Chờ Kha Tước một lần nữa đi ra ngoài, Lâm Thất Âm lập tức nhảy dựng lên bắt lấy cánh tay Khang Tiểu Ngư, chỉ tiếc “Rèn sắt không thành thép” mà nói: “Ngốc, còn đứng đó làm gì? Cậu định để cho đại minh tinh đi nhặt giúp cậu cái di động nát ư!”
Khang Tiểu Ngư ánh mắt lướt qua Lâm Thất Âm, nhìn về phía sau cô —— trong phòng học các bạn học đều đã đi ra ngoài. Còn có người ở lại nhắc nhở: “Bạn học thân ái, đi hỗ trợ!”
Đây là phát động cả lớp đi nhặt di động giúp cô sao……
Tuy rằng Khang Tiểu Ngư biết rõ các bạn học đều chỉ đuổi theo Kha Tước mà đi……
Phía trước khu dạy học, phóng viên giải trí cùng fans phát hiện Kha Tước không ở trên xe thì cực kỳ uể oải, sau đó lại kinh ngạc thấy Kha Tước hai tay nhét túi quần, nghênh ngang đi ra từ khu dạy học.
Phóng viên giải trí cùng fans dương như trong nháy mắt lập tức chạy ào đến.
Tài xế ngồi ở trong xe tài thầm kêu một tiếng “Không xong”, xuống xe lập tức đuổi theo, tính toán che chở cho Kha Tước.
Kha Tước đem ngón trỏ đặt ở trên môi, làm động tác để đoàn phóng viên giải trí cùng fans đang đuổi tới im lặng, nhưng bước chân cậu ấy không ngừng, đi đến phía bồn hoa dưới lớp 11-1. Luống hoa chỉ cao tới đầu gối, Kha Tước sải bước chân, dẫm lên thành bồn hoa rộng chưa đến một bàn chân, đi từ đầu bên này sang đầu bên kia của bồn hoa. Làm lơ những ánh đèn flash cùng tiếng chụp hình không ngừng, cậu ấy nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong bồn hoa.
Khang Tiểu Ngư vốn dĩ định tự mình đi tìm, nhưng khi cô đứng ở bên ngoài đám người, nhìn họ chen chúc ầm ĩ, thì hơi ngại. Hơn nữa cô cảm thấy chính mình chen không nổi vào đám đông kia.
Các bạn học khác của lớp 11-1 theo xuống dưới đều đứng ở một bên, không thể chen vào hỗ trợ tìm kiếm.
Khang Tiểu Ngư ngẩng đầu, nhìn Kha Tước đứng trên bồn hoa, cao hơn một đoạn so với đám người. Từ góc độ của Khang Tiểu Ngư, chỉ có thể thấy sườn mặt của cậu ấy. Ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên, chiếu trên người cậu ấy, tạo một vầng sáng ấm áp. Khang Tiểu Ngư cảm thấy một màn này có chút quen mắt. Cô rất nhanh liền nhớ tới, ở một bài hát của Kha Tước có hình ảnh tương tự như vậy. Khang Tiểu Ngư nhớ tới giai điệu bài hát đó, khẽ ngâm nga, thiếu chút nữa thì hát thành lời.
Đúng là vào mùa đông, hoa cỏ chưa sinh sôi, bồn hoa trụi lủi. Cái di động rất dễ tìm thấy. Kha Tước khom lưng nhặt chiếc di động lên, nhíu mày nhìn bộ dáng bị vỡ đến thảm thương của nó.
Cậu ấy nhảy xuống từ trên bồn hoa, đám người vây quanh lập tức tránh ra nhường cho cậu ấy một con đường.
Kha Tước đi đến trước mặt Khang Tiểu Ngư, đưa di động đưa cho cô, nói: “Có hơi thảm, sửa không được.”
“Cảm ơn.” Khang Tiểu Ngư vội vàng nhận lấy di động, sau đó hơi nghiêng người cúi xuống để tránh đi những chiếc camera đang không ngừng nhấp nháy.
Kha Tước quay đầu lại nhìn một loạt những chiếc máy ảnh xung quanh, xoay người đi về phía khu dạy học .
Các phóng viên giải trí cùng fans đã đợi cậu ấy sáng sớm, sao có thể để cậu ấy rời đi như vậy. Tài xế chen vào đám người, dang hai tay che chở trước người Kha Tước, nịnh nọt cười với đám người: “Nơi này là trường học, mọi người không cần ầm ĩ, không cần ầm ĩ…… Theo đuổi thần tượng cũng cần lí trí một chút, đừng làm ảnh hưởng tới việc dạy học của nhà trường……”
Một phóng viên giải trí bỗng nhiên lớn tiếng hỏi: “Kha Tước, cậu thật sự không có lời nào muốn nói với fans sao?”
Kha Tước đang đi về phía khu dạy học bỗng dừng chân lại, cậu ấy chậm rãi xoay người, mặt mày ngả ngớn, khóe miệng hơi nhếch —— biểu cảm kinh điển khi đối mặt với máy ảnh.
Kha Tước rũ mắt, nhìn một loạt microphone được đưa qua, cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại: “Ở đây có fans của tôi sao?”
Cả đám người đều ngơ ngẩn. Bọn họ đến từ sáng sớm chỉ để nhận một cái liếc mắt của cậu ấy, sao cậu ấy tự nhiên lại không thừa nhận bọn họ là fans của cậu ấy!
Kha Tước chỉ vài màn ảnh, hướng về phía camera, ôn nhu mỉm cười nói: “Fans của tôi đều ở nơi đó.”
Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua một đám nữ sinh đang giơ bảng tên của cậu ấy, đáy mắt chậm rãi thu hồi ý cười, nhàn nhạt nói: “Các người hình như là một loại khác.”
—— Fans cuồng.
Kha Tước xoay người hướng về khu dạy học, không cần đợi nhóm bảo vệ ở phía xa chạy tới duy trì kỷ luật. Các học sinh lớp 11-1 đã ngăn đám phóng viên giải trí cùng fans lại - đây là tập thể muốn bảo hộ Kha Tước rời đi, để cậu ấy không bị đám fans cuồng cùng paparazzi quấy rầy.
Đám thiếu niên vừa được phân đến cùng một lớp đột nhiên đoàn kết lên.
Bảo vệ của trường học toàn lực giúp đỡ, những phụ huynh đưa con em nhập học cũng lại đây chỉ trích bọn họ làm ảnh hưởng đến nhà trường, paparazzi cùng fans cuồng rốt cuộc cũng bị “mời” ra khỏi sân trường, trên sân lúc này mới thanh tịnh trở lại.
Kha Tước đi lên lầu ba thì dừng lại. Hành lang trường Trung học Minh Nhã được gắn một tấm kính lớn, Kha Tước đứng co một chân, nghiêng người dựa trên tấm kính, chờ.
Ở cửa của mấy phòng học cạnh, lộ ra mấy cái đầu trộm nhìn xung quanh. Kha Tước ngẩng đầu, hướng về phía bọn họ lễ phép mà cười một cái.
Khang Tiểu Ngư và mấy bạn học cùng nhau lên lầu, cô vẫn luôn cúi đầu, đau lòng mà nhìn di động bị rớt, lúc đi qua người Kha Tước còn không để ý đến cậu ấy.
“Khang Tiểu Ngư.” Kha Tước gọi cô lại.
Khang Tiểu Ngư kinh ngạc mà giương mắt, cặp mắt kia sạch sẽ, kiên định, trong đáy mắt ngoài ý muốn nổi lên một tầng gợn sóng.
Kha Tước nói: “Lúc nãy cậu có cuộc gọi đến phải không? Muốn gọi lại hay không?”
Nói rồi Kha Tước đem di động của cậu ấy đưa cho cô.
Khang Tiểu Ngư do dự một chút, nói: “Không cần gọi lại, nhưng mà mình có thể gửi một tin nhắn không?”
Kha Tước gật đầu, đưa di động đã mở khóa cho Khang Tiểu Ngư.
Khang Tiểu Ngư nhận di động của Kha Tước, cũng không dám xem lung tung, trực tiếp mở mục soạn tin nhắn, thuần thục mà nhập số của Khang Hành, gửi đi một tin: Anh rể có việc, cuối tuần không quay về. Di động rớt hư, mượn của bạn học để gửi tin nhắn, không cần trả lời lại.
Khang Tiểu Ngư vừa mới ấn gửi đi, di động bỗng nhiên vang lên. Cô sửng sốt một chút, nhìn tên “Phó ca”, xác định người gọi không phải Khang Hành, mới vội vàng đem di động trả lại cho Kha Tước, nói: “Cậu có điện thoại.”
Kha Tước đi về cuối hành lang, vừa đi vừa nhận điện thoại. Cuối hành lang đều là văn phòng hoặc một vài phòng học trống, tương đối yên tĩnh.
Khang Tiểu Ngư nhìn thoáng qua bóng dáng của cậu ấy, quay đầu phát hiện có mấy nữ sinh đang nhìn cô. Cô vội vàng đi vào phòng học.
“Anh Phó.” Kha Tước đi đến cửa sổ cuối hành lang thì dừng lại, một tay tùy ý đặt ở trên lan can.
Anh Phó trong miệng Kha Tước, là người đại diện của cậu ấy.
“Kha Tước, tôi tìm cho cậu một kịch bản rất tốt, đạo diễn lớn, chế tác nổi tiếng! Phim võ hiệp kinh điển phục chế, mấy ngày nữa sẽ phải thử vai……”
Đầu bên kia điện thoại đang thao thao bất tuyệt, Kha Tước đánh gãy lời anh ta: “Võ hiệp kinh điển? Anh Phó muốn em diễn đại hiệp cổ trang Trung Quốc?”
Giọng nói của Kha Tước hơi mang ý trào phúng: “Hủy đi.”
“Cậu không thể nói như vậy a, không tự tin như vậy thật không giống với cậu.”
“Anh Phó, có phải anh đã quên em trông như thế nào rồi sao?” Kha Tước bất đắc dĩ mà cười, cậu ấy tùy ý nghiêng đầu qua một bên. Tấm kính trên hành lang phản chiếu ra gương mặt của cậu ấy.
- Gương mặt tinh xảo đậm nét Đông Phương, nhưng lại có một đôi mắt xanh thẳm.
Người bên kia đầu dây quả nhiên trầm mặc.
Không bao lâu, bên kia lại hỏi: “Cậu hiện đang ở đâu? Ca khúc mới chuẩn bị thế nào rồi?”
“Ở trường đi học.”
“Đi học? Cậu nói giỡn phải không? Đi học có ích lợi gì chứ? Nhân khí của cậu hiện tại đang cao, phải nắm thật chặt các cơ hội, tham gia nhiều bộ phim……”
Kha Tước thở dài, ánh mắt xanh thẳm lộ vẻ trầm ổn bình tĩnh không phù hợp với độ tuổi.
Cậu ấy nói: “Anh Phó, nếu em thi đại học không tốt, nhân khí cũng không còn đâu.”
Phó Minh Thư lại trầm mặc.
Ngày trước, lúc ký hợp đồng với Kha Tước, hắn thật sự rất vui mừng. Kha Tước này, có thể nói ở thời điểm đó là một ngôi sao nhí nổi danh, tiền đồ lại là một đường đi lên. Muốn kỹ thuật có kỹ thuật, muốn nhan sắc có nhan sắc, còn có giọng hát trời ban tốt đến kinh người.
Một minh tinh như vậy, được ký hợp đồng cùng là việc cực kỳ may mắn. Huống chi, thời điểm Phó Minh Thư ký với Kha Tước, Kha Tước mới mười ba tuổi. Phó Minh Thư lúc ấy trong lòng còn trộm mừng, dù sao cũng là đứa nhỏ, nhất định sẽ nghe lời!
Nhưng hắn không ngờ được, Kha Tước lại trở thành nghệ sĩ không nghe lời nhất trong số những nghệ sĩ mà mình dẫn dắt.
Không, phải gọi là có chủ kiến.