Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Chương 3: Trời có thể sụp đổ, nhưng người không thể ngã

Chương 3: Trời có thể sụp đổ, nhưng người không thể ngã

《Ngày khai giảng học kỳ mới của trường Trung học Minh Nhã, Kha Tước vì nữ sinh tức giận mắng fans》

《Fans quay lưng? Hay là Kha Tước chủ động khai trừ những fans không xứng đáng?》

《Còn trẻ mà đã thành danh, có chút bừa bãi》

《Kha Tước khịt mũi coi thường fans》

Trong nhất thời, đủ các tựa đề che trời lấp đất nhanh chóng chiếm vị trí đầu tiên trên bảng hot search của Weibo.

“Mới có ngàn vạn fans thì bắt đầu kiêu ngạo, xem ai không vừa mắt liền mắng người ta. Mấy thiếu nữ ngu ngốc tỉnh lại đi, mấy người xem hắn là idol, nhưng mà vị idol nhà các người lại không công nhận các người là fans của hắn nè. Ha hả.”

“Kha Tước hai ba năm này phất lên quá nhanh, bắt đầu kiêu ngạo.”

“Tám năm là fans, hôm nay từ bỏ. Nhiều năm theo cậu qua biết bao mưa gió, cuối cùng kết thúc lại là như vậy. [tan nát cõi lòng] [tan nát cõi lòng] [tan nát cõi lòng]”

“Không bôi đen, rốt cuộc cũng là đã từng yêu. Chẳng qua từ đây đổi xưng hô với anh từ "Tiểu Kha", "A Tước", "Tiểu Tước nhà tôi" biến thành ‘Kha Tước". Chúc anh may mắn. [tái kiến] [tái kiến] [tái kiến]”

“Thân là một người mẹ, cũng là fans của cậu ấy, tâm tư phức tạp. Tiểu hài tử trong sáng, thuần khiết như thế lại bị giới giải trí làm ô uế. Đáng tiếc.”

“Người qua đường, không phải fans cũng không phải antifans. Tôi chỉ muốn nói nhìn hắn ta không giống người tốt, giống như thật dối trá, giả tạo. Nếu không phải có một đội quan hệ xã hội lớn mạnh, không biết đã bị bôi đen đến mức nào.”

“Dự đoán không quá ba giờ nữa hot search sẽ bị đẩy xuống.”

“Thần tượng của chúng tôi nỗ lực như vậy, các người vì cái gì muốn bôi đen cậu ấy! Các ngươi đều ghen ghét với cậu ấy!”

“Lăng xê? Chuẩn bị ra phim mới, hay là lại muốn tuyên truyền album? Đi học cũng có thể lên được hot search, chắc chắn là mua.”

Đương nhiên, cũng có rất nhiều fans ủng hộ.

“Ủng hộ tiểu Kha!”

“Đứa nhỏ này mới mười ba tuổi đã đóng phim, tôi đã bắt đầu chú ý cậu ấy. Là một fans trung thành, mặc kệ người khác nói như thế nào, nhất định ủng hộ tiểu Kha đến cùng!”

“Nhóm người quấy rầy sinh hoạt cá nhân của idol không phải là fans của cậu ấy, fandom của Kha Tước không thừa nhận bọn họ!”

“Cậu ấy mới là thiếu niên lớp 11. Để cậu ấy an ổn đến trường không được sao! [đau lòng] [đau lòng] [đau lòng]”

“Nói A Tước nhà chúng tôi mua hot search đều là mắt mù! Mấy ngàn vạn fans không phải người chết! Đều là chúng tôi liên tục tìm kiếm

được chưa!!! Một ngày tôi tìm xem một trăm lần!”

“Là ai muốn bôi đen? Tin tức này là giả có được không. Là mấy cái fans cuồng vọt vào phòng học nhiễu loạn trật tự của lớp học được chưa? Các ngươi rốt cuộc có nghiêm túc xem video không?”

……

Phó Minh Thư nhìn chủ đề càng ngày càng náo nhiệt, đầu bắt đầu đau.

Đây là Kha Tước nói “Trời có thể sụp đổ, nhưng người không thể ngã”?

Phó Minh Thư vội vàng lên xe, giẫm chân ga, chạy thẳng đến Trung học Minh Nhã.

Mà lúc này tiết thứ hai của trường Trung học Minh Nhã còn chưa tan, mấy học sinh nội trú đều tới phòng học rồi. Chuẩn bị cho đại hội động viên sẽ diễn ra trong chốc lát. Đây là hoạt động thường lệ của trường, một khi học sinh lên lớp 11, liền bắt đầu đếm ngược thời gian thi đại học, đại hội động viên sẽ được tổ chức ở hội trường.

Chủ nhiệm lớp 11-1, Chu Dịch Quân đứng ở cửa phòng học nhìn học sinh. Chu Dịch Quân mới hơn ba mươi, nhìn qua giống như một cô bé mới tốt nghiệp đại học, vừa xinh đẹp lại ôn nhu. Nhưng mà lúc này, cô nhìn

Kha Tước ngồi trong phòng học, mặt ủ mày chau.

Trong lớp học có một đại minh tinh mà sẽ có chút ảnh hưởng việc dạy học và quản lý lớp học của cô. Nếu lớp nào đó có một học sinh có đặc quyền thì việc quản lý học sinh khác sẽ không dễ dàng. Huống chi……

Cô cũng là fans của Kha Tước……

Chu Dịch Quân đẩy đẩy gọng kính không độ màu vàng, dẫm giày cao gót đi vào phòng học. Cô không cận thị, bởi vì lớn lên quá xinh đẹp, ôn nhu, cho nên cố ý mang kính không độ để nhìn cho giống giáo viên một chút……

Cô nói nói mấy câu, bảo học sinh thu thập tốt đồ đạc trên bàn, dựa theo số ghế xếp thành hàng, đi xuống hội trường.

“Tiểu Ngư, đi thôi!” Lâm Thất Âm hô một tiếng.

“Hả?” Khang Tiểu Ngư phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài. Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của Kha Tước, cậu đã ra khỏi chỗ ngồi, đứng giữa lối đi nhỏ. Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút, Kha Tước làm sao lại nhìn về phía cô?

Cô vội vàng thu thập đồ đạc, rời khỏi chỗ ngồi đi xếp hàng.

Kha Tước cảm thấy nữ sinh này hơi ngốc. Cũng không phải do tự nhiên ngốc, mà do cứ luôn ngẩn người. Tâm hồn treo ngược cành cây, phản ứng lúc nào cũng chậm nửa nhịp, bộ dạng như có tâm sự nặng nề. Từ nhỏ đã gia nhập giới giải trí, cậu có thể xem mặt đoán ý cùng tâm tư, bình thường chỉ một ánh mắt của người khác, cậu có thể nhận ra sự khác thường.

Đúng là Khang Tiểu Ngư có tâm sự. Cô cúi đầu, theo đám người đi vào hội trường ngồi xuống. Cô nâng cao tinh thần, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng đang nói chuyện ở trên bục, mới bất giác nhận ra toàn bộ hội trường giống như có rất nhiều người đang nhìn cô.

Ánh mắt Khang Tiểu Ngư quét một vòng, càng thêm xác định thật nhiều người đang nhìn cô.

Từ từ……

Khang Tiểu Ngư chậm rãi chuyển động cổ, nhìn về phía bên trái chỗ ngồi của mình.

Ách…… Thì ra Kha Tước ngồi ở bên cạnh cô.

Trách không được nhiều người nhìn qua. Cô vẫn luôn nghĩ chuyện của chị gái cùng anh rể, không chú ý tới Kha Tước ngồi ở bên cạnh cô.

Dáng ngồi của Kha Tước thật lười nhác, cậu ấy cúi đầu.

Lúc Khang Tiểu Ngư nhìn về phía cậu, cậu lập tức nhận thấy, ngẩng đầu liếc cô một cái. Khang Tiểu Ngư vội vàng quay đầu, mắt nhìn phía trước.

Đèn flash lập loè một chút.

Khang Tiểu Ngư nhíu mày, rõ ràng biết là người khác chụp Kha Tước, nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cô không hy vọng những người đó sẽ không cẩn thận chụp dính cô. Mông cô dịch lên, lưng thì dán sát

ở chỗ tựa lưng, toàn bộ thân mình thấp đi một khúc, so với người khác lùn hơn một cái đầu.

Kha Tước lại nhìn cô một cái.

Khang Tiểu Ngư biết, nhưng mắt cô nhìn thẳng về phía hiệu trưởng, làm bộ không biết.

Hiệu trưởng nói xong, ngay sau đó là một học trưởng năm ba lên diễn thuyết, cổ vũ học sinh khóa dưới phải nắm chặt thời gian ôn tập thật tốt để chuẩn bị cho kì thi đại học.

Học trưởng mới vừa nói xong lời dạo đầu, đang chờ vỗ tay. Nhưng thanh âm vỗ tay không thấy, lại thấy phía cuối hội trường ồn ào.

“Kia chính là Kha Tước!”

“Chỗ nào? Đâu?”

“Kia kìa, ở kia! Bàn thứ bảy, người thứ sáu đếm từ trái sang.”

“Oa, đáng tiếc quá xa, chụp không thấy rõ mặt……”

Âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn, học sinh phía sau dường như không còn nghe rõ vị học trưởng đang diễn thuyết cái gì.

Kha Tước bất đắc dĩ, cậu không nghĩ bởi vì bản thân làm ảnh hưởng đến những người khác. Cậu quay đầu đi, tới gần Khang Tiểu Ngư, đè thấp thanh âm nói: “Nhờ một chút.”

Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn cậu ấy, đột nhiên tiếp xúc gần, nhất là đôi mắt kia quá mức đặc biệt, Khang Tiểu Ngư phản ứng chậm một nhịp. Cũng không phải là chưa từng tiếp xúc với đôi mắt màu xanh của người phương Tây, nhưng Khang Tiểu Ngư cảm thấy màu xanh trong đôi mắt của Kha Tước quá mức trong suốt, làm người đã gặp qua là không quên được. Bởi vì cách nhau thật gần, cô theo bản năng mà rụt cổ về phía sau một chút.

Kha Tước nhếch khóe miệng: “Dọa đến cậu? Thật ngại quá.”

“Không có……” Khang Tiểu Ngư vội vàng ngồi thẳng thân mình, đem chân đang duỗi phía trước co lại.

Kha Tước đứng dậy, hơi cong eo xuyên qua một băng ghế dài, từ cửa hông hội trường đi ra ngoài. Bóng dáng cậu rất dễ thấy, hấp dẫn không ít ánh mắt, cả hội trường thậm chí vang lên một trận thất vọng thổn thức.

Ánh mắt Khang Tiểu Ngư cũng như nhiều người khác, vẫn luôn nhìn theo Kha Tước. Một phút trước cô còn cảm thấy ngồi bên cạnh đại minh tinh có chút phiền toái, giờ khắc này lại bỗng nhiên hiểu được làm minh tinh lớn lại càng phiền toái, hưởng thật nhiều vinh quang nhưng cũng rất áp lực.

Cậu ấy muốn giống như mấy học sinh bình thường ở hội trường nghe diễn thuyết cũng không được.

Kha Tước vừa ra đến bên ngoài hội trường, di động bỗng nhiên vang lên.

Là một dãy số xa lạ.

Nếu là công việc phần lớn sẽ là người đại diện của cậu hoặc là công ty gọi tới, người biết số di động của cậu cũng không nhiều.

“Xin chào.” Kha Tước tiếp điện thoại.

“Xin chào, xin hỏi cậu là bạn học của Khang Tiểu Ngư sao? Em ấy mới dùng số này gửi cho tôi một cái tin nhắn. Có tiện để em ấy nghe điện thoại một chút không? Cảm ơn.” Đầu bên kia là thanh âm của một người trẻ tuổi, đối phương tựa như mới vừa vận động xong, hơi thở có chút hổn hển.

Kha Tước quay đầu lại, nhìn về phía hội trường.