""Thoáng nhìn về phía xa xăm
Chợt thấy cô đơn kia dâng đầy
Buồn thay phận gái kiếp chồng xa
Đắng cay dâng đầy ai có hay ....?"
Tôi vẫn biết và tự an ủi mình rằng , cuộc đời này vốn dĩ có lắm chông gai , có những lúc cuộn sóng dữ dội chứ không hề phẳng lặng như con người chúng ta hằng mong ước , và ở đâu đó ngoài xã hội này còn có biết bao nhiêu người khổ hơn mình , thôi thì đành cố gắng ráng vì con , vì con đường mình đã chọn ....
Tôi luôn nghĩ và hi vọng rằng Anh , người mà Tôi chọn sẽ luôn yêu thương Tôi và ít ra anh cũng sẽ là người duy nhất còn lại níu giữ bước chân Tôi .... Nhưng không ....Tôi đã lại thêm một lần nữa thất vọng ....Tôi đã nhầm và tôi càng thấy hối hận vô cùng khi mình là người quyết định theo anh vào lại đây , vì lúc đó tôi biết nếu tôi dứt khoát không vào thì có lẽ anh buồn một thời gian rồi cũng sẽ qua thôi ....nhưng nhìn những nỗi buồn thoáng hằn lên trên ánh mắt của anh , của người mà vì tôi đã quyết định rời khỏi gia đình của mình thì tôi cũng không thể nào ích kỷ mà chỉ nghĩ cho riêng mình được nên đành nhắm mắt đưa chân .....
Nhưng không ngờ Quốc đi theo hải làm được mấy hôm thì đổ đốn , đi mãi khuya 11 , giờ hơn cũng chưa chịu về , Tôi gọi thì anh bảo đang bàn công việc lát rồi về ...
hơn 11 giờ tôi nghe thấy tiếng xe của anh về . Tôi nằm im chờ anh vào và hỏi ...?
- anh đi đâu mà sao giờ mới về ....?
Quốc không ngần ngại , mặt hằm hằm sát khí tiến lại gần chỗ tôi và giáng cho tôi một cái tát mà nói ;
- tao đi lo công việc , mày hỏi gì nhiều thế ...? quản vừa thôi .
Nghe xong câu nói đó Tôi uất nghẹn ngoảnh mặt vào trong và khóc ....
còn Quốc thì nằm xuống ngủ ngon lành như chưa hề có chuyện gì xảy ra
""Có ai hiểu trong đêm dài lạnh giá
Nước mắt tủi hờn Tôi khóc riêng Tôi ....""
Ở trong căn nhà này , cũng tại căn nhà này Chồng Tôi được sinh ra .Là căn nhà đã che nắng , che mưa cho Chồng Tôi ... Nhưng sao ở đây ... tại căn nhà này Tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản vô cùng .... cảm giác cô đơn và sợ hãi luôn lấn át mọi cảm xúc trong Tôi . Tôi luôn cảm thấy mình như bị lạc giữa rừng hoang ....? Không người thân , không bè bạn ,,, không một bóng người ....?
Còn anh người Chồng mà Tôi yêu thương nhất cũng không hề hiểu Tôi , luôn làm cho Tôi có cảm giác bất an và thất vọng vô cùng ....
Càng ngày Tôi càng cảm thấy tình yêu của chúng tôi như bị hao mòn đi một phần nào đó ...? anh không còn như trước ...? giữa chúng tôi dường như đang có một bức ngăn vô hình tạo thành một khoảng không vô định ngăn cách tình cảm của hai chúng tôi ....
Điều mơ ước nhỏ nhoi tưởng chừng rất đơn giản của Tôi là có một hạnh phúc bình dị bên anh và con .... đơn giản vậy thôi nhưng có lẽ bây giờ điều ước đó vượt xa tầm tay với của tôi ... xa quá ... xa ...từ lúc trở về lại đây mọi thứ từ anh dường như đã thay đổi ... anh không còn nhẹ nhàng với tôi ....Tôi chợt nhận ra tình cảm anh dành cho mình đã không còn được như trước ....?
Đêm nay anh lại đi chơi không về , Ông Kính thấy vậy lại được đà xỏ xiên Tôi ;
- Tao đã cảnh báo trước rồi mà , con Tao số sang lắm , sau này nó sẽ hai vợ , cứ cố ám vào con tao rồi sau này phải nuôi con một mình đừng có mà kêu khổ ...
- Bà Hoa ; con mình số nó sang thì sau hãy tính anh cứ nói chi vậy ...?
- tao là tao lo cho con người ta sau này phải ôm con mà khóc tủi thôi chứ lo gì cho thằng Quốc , nó số sang mà .
Bà Hoa đi vào chỗ giường tôi nằm nói ;
- con dâu không đứa này thì đứa khác , sống không được với nhau thì đứa một đường , cháu không cháu này thì nó lấy vợ khác cũng sẽ có cháu khác lo gì ...?
- Ông kính ; sống không sống được thì nó biến kệ nó , còn cháu cũng hơn bốn tháng rồi cho vào chùa gửi được rồi ...
Từng câu , từng chữ của họ là cố ý nói để cho tôi nghe , tôi thấm ... tôi hiểu chứ ....???
cố gắng không khóc nhưng cảm giác uất hận lúc này nghẹn lên tận cổ ... thật không ngờ đến cả cháu của mình mà họ còn có thể nói như vậy ...? nhìn qua con đang ngủ ngon lành mà tôi ứa nước mắt vì thương con .
"" vì con yêu của mẹ nhất định mẹ sẽ không bỏ cuộc , mẹ sẽ cố gắng làm tất cả vì con dù có đau khổ ""
Con đường tình yêu của Tôi và anh vốn rất đau khổ , nhiều nước mắt , thế mà có được hạnh phúc rồi thì con đường hạnh phúc lại đậm niềm đau .
Dù rằng niềm tin yêu và hi vọng đã dần tàn nhưng tôi vẫn không thể chia tay với anh được vì con của tôi còn non và khờ quá , tôi cũng chưa có thể đi làm gì được ....
tôi cũng không thể chết dù chỉ là trong suy nghĩ vu vơ , tôi sinh ra , tôi phải có trách nhiệm với con ....ít ra tôi phải cho con của tôi tình yêu của một người mẹ ....
Nhiều lúc ngồi một mình tôi ngước mặt lên trời cao mà nghĩ rằng ...
"" có phải do tôi đòi hỏi ở người khác sự hoàn hảo quá nhiều .... hay bởi cuộc đời này còn quá khắt khe với tôi ""