Thế là Tôi và Quốc bụng đói rời khỏi ngôi nhà đó trong đêm tối, cả hai chúng tôi đều không biết được mình sẽ đi đâu , xe không có , gì cũng không , trong người cũng không có một xu dính túi .
tôi và Quốc bất đắc dĩ phải chui vào rẫy của người ta trải tạm cái áo để ngủ cho qua cơn đói ; đường vào rẫy cũng khó đi nữa , chỉ có hai cái điện thoại nhờ nó để soi đường , tôi cũng sợ lắm mà biết sao được , ai giúp mình giờ này chứ...? ở đây thì có quen ai đâu , nhà anh ở xung quanh cũng không được lòng ai ...? anh em họ hàng thì xa quá , đi xe còn được chứ đi bộ khi nào mới tới ... thôi thì đánh liều ngủ tạm ở rẫy người ta vậy...?
có lẽ Quốc cũng đã thấm mệt nên anh ngủ ngon lành , còn tôi ở chỗ như này tôi sợ lắm không thể nào ngủ được , cứ ngồi chăm chăm giữ cái điện thoại soi xung quanh vì sợ..., cũng may trời hôm nay có trăng soi chán tôi lại nhìn Quốc ngủ. Ngắm nhìn Quốc ngủ lúc này nước mắt tôi lại rơi, tôi lại cứ nghĩ và tự trách mình "" là do mình nên giờ này anh mới phải ngủ ở ngoài này lạnh lẽo như vậy...? hay thôi mình tự bỏ đi đi cũng được vậy ...? mai anh dậy không thấy mình sẽ lại về nhà thôi ..."" tôi cứ tự nghĩ rồi tự mình khóc , cứ nữa định bỏ anh lại , nữa thì không đành lòng , rối reng lắm mà chỉ biết nhìn anh ngủ không dám khóc thành tiếng ....
chợt Quốc lên tiếng;
- sao em ngồi vậy...? bụng còn đâu mà , ngủ tạm đi em mai rồi mình tính...? này, lấy áo anh đây mà đắp không lạnh đó .( anh vừa nói vừa cởϊ áσ của mình ra đắp cho tôi)
... hai chúng tôi ngồi ôm nhau co ro trong vườn cà phê của họ cả đêm cũng không sao chợp mắt được nữa , mỗi người một suy nghĩ ....
tôi ngước lên nhìn anh nói ;
- anh ơi ! hay anh về nhà đi .
Quốc cốc nhẹ lên đầu tôi đáp ;
- em đừng nói thế , dù sao anh cũng không bao giờ bỏ em một mình đâu ... còn đâu bụng không em ...?
- không , em hết đâu rồi .hay mai mình về nhà em đi anh ...
- nhưng tiền đâu mà về em...?
tôi dơ bàn tay có chiếc nhẫn hôm bữa Quốc dẫn tôi đi mua nói;
- cũng may , còn có nó . mai mình đi bán nó đi anh đủ tiền xe về đó .
- ừ , vậy em ngủ một chút đi mai mình đi bán rồi về .
sáng hôm đó ngủ dậy , tôi lục soát lại hết đồ thấy thiếu chứng minh thư của tôi và anh và một số đồ của tôi , do đi vội quá anh không lấy hết ....
- reng.... reng... chợt điện thoại anh đổ chuông , anh nhìn thấy số điện thoại của ba anh .tôi thấy anh có vẻ lưỡng lự nên nói ;
- Anh cứ nghe đi anh , nghe xem ba nói gì .
- Quốc; a lô , con nghe ba .
ông Kính liền hỏi;
- con đang ở đâu đó ;
Quốc nhìn tôi nói;
- dạ con đang chuẩn bị vô rẫy của họ gọt mì mà quên mất chứng minh nhân dân rồi , chắc lát con về lấy .
- ừ , con vào tạm trong rẫy người ta làm , rồi từ từ mẹ mày nguôi giận rồi về cũng được , mà con đang ở đâu đó ...?để ba đưa lên cho luôn .
- dạ , con đang ở đầu dốc .
- ừ , vậy ở đó chờ ba một chút .
một lúc sau ông Kính đưa chứng minh nhân dân của anh lên thật , nhìn mặt của tôi còn chảy máu ông nói;
- mặt mày sao đó TRinh...?
- dạ , lúc tối chị Hân cào con .
Quốc lúc này lên tiếng nói;
- đấy Ba thấy chưa...? chị Hân đánh nó như này , cào nó chảy máu trên mặt thành hai đường như này mà còn bịa chuyện nói không... mẹ cũng biết tính chị Hân trước giờ mà còn như thế nên con cũng chịu thua .
- tôi; chị ấy còn nắm con nữa.
- ông Kính; nắm tóc là tao nắm chứ không phải nó đâu , lúc đó tao không biết chuyện gì vào thấy thằng Quốc đánh con Hân nên tao vơ đại lôi ra rồi không may túm tóc mày .
tôi nghe mà cay sống mũi quá .
ông Kính vừa về thì chúng tôi cùng nhau đi lên chợ thị trấn để bán cái nhẫn , đang đi tôi thấy ai giống bà Hoa đi xe qua nên tôi ói với anh ;
- anh ơi / ai giống mẹ anh thế nhỉ...?
Quốc đáp;
-ừ, mẹ đó em .
tôi ngây thơ nói như chưa hề có chuyện gì
- thế sao mẹ thấy mình mà không nói gì hả anh...?
- ừ , chắc mẹ đang giận nên như vậy , thôi kệ đi em...
cũng may chiếc nhẫn của tôi lúc đó cũng đủ hai cái vé xe và còn dư được một ít nữa.
cầm hai tờ vé xe trên tay tôi cắt cẩn thận sợ bị mất hoặc rách di thì sẽ không còn có tiền để về nữa , cắt xong nhìn qua Quốc tôi nói ;
- anh ơi, đói bụng quá , còn ít tiền đây mình bớt mua cái gì bỏ bụng nhé !