giờ thì dù có mệt tôi cũng không thể nào nhịn được nữa;
- tôi ; em có làm gì chị đâu mà mất dậy , em đau bụng em nằm một xíu chị để yên cho em nằm với .
- nằm ngửa háng ra mà chực ăn , cái thứ ở nhờ mà không biết điều . vừa nói Hân vừa tiến tới chỗ tôi tát tôi và lôi tôi từ trên giường xuống và cào vào mặt tôi . tôi lúc đó công nhận ngu thật lại mệt nữa nên cũng chỉ biết im lặng chịu và khóc. Quốc ở ngoài nghe thấy tôi khóc nên chạy vào . Hân thấy vậy vẫn cố tình lôi tôi , cào tôi hai đường trên mặt bên má phải ứa máu ra , tôi cũng chỉ khóc thôi.
quốc chạy thẳng vào thấy tay Hân đang nắm tóc tôi vội nói lớn ;
- chị có bỏ nó ra không...?
hân nhìn Quốc và chỉ thẳng vào mặt tôi nói;
- tao không bỏ đấy mày làm gì tao ...?con này hôm nay phải cút khỏi đây...? còn mày nữa cũng cút luôn đi .
lúc này đôi mắt Quốc đã hằn lên những tia máu đỏ của sự giận giữ, mộ tay Quốc tóm lấy cổ HÂN , một tay đấm liên tiếp vào bụng Hân và nói ;
- chị cút đi thì có , suốt ngày đi chơi về rôi chỉ biết kiếm chuyện .
Hân bị Quốc bóp cổ và đấm cho thở không được liền vội thả tôi ra , trên miệng cũng có một chút máu
gì chứ Quốc mà nổi máu điên là chắc khó kìm chế lắm , cái này tôi biết rõ . Ông Kính thấy con gái bị như vậy thì cũng vội lao vào nắm tóc tôi dìm xuống .
Quốc hất được hết tay mọi người ra khỏi tôi . tôi cũng chỉ biết ôm bụng mà khóc nức nở , nghĩ mà tủi thân vô cùng . là tôi thân ở nhờ nhà người ta thì biết làm sao được ...? tôi lúc này mới hoàn hồn tỉnh hẳn , đảo mắt nhìn một lượt hết mọi người rồi đứng dậy .
Quốc thấy tôi vừa khóc , vừa ôm bụng nhưng cũng không đến gần tôi mà anh đi thật nhanh như sợ mình ở lại sẽ bị lung lay ý định , anh bước tới tủ quần áo gom hết đồ của tôi và anh vào một tủ quần áo và nói ;
- đi thôi em , em chịu khó đứng dậy đi , hôm nay anh sẽ dẫn em đi khỏi đây . . vừa nói anh vừa nắm tay tôi lôi đi , lúc đó tôi cứ như người vô hồn nước mắt tèm lem chỉ biết đi theo Quốc.
tôi và Quốc ra khỏi nhà nhưng chưa đi hẳn mà còn ngồi nơi ngõ , thì vừa lúc Bà Hoa đi về thấy tôi và Quốc đang đứng cạnh túi đồ nhưng vẫn không hề nói gì mà lao thẳng xe vào nhà .
ở ngoài tôi và anh nghe rõ cuộc nói chuyện của gia đình đó;
- Bà Hoa; ở nhà có chuyện gì đó ..? mẹ vừa ra khỏi nhà , con Hân nói đi con là chị sao lại để xảy ra chuyện này....?
hân đáp;
con về dọn dẹp nhà , nấu ăn , thấy nó nghe nhạc , con bảo nó mở nhỏ thôi mà nó không chịu , con vừa nói nó mấy câu thì thằng Quốc lao vào đánh con hộc máu mồm ra đây ... mẹ không thấy à...?
ông Kính và bà Hoa nhìn Hân ;
ông Kính nói;
biết thế lúc nãy tao lấy con dao xiên chết mẹ nó con chó đó luôn đi cho rồi ...!
- BÀ Hoa ; thằng Quốc giám vì con đó mà đánh cả chị của nó;
họ nói gì ở ngoài này tôi và anh đều nghe thấy hết , trời ở đây càng về khuya càng lạnh , tôi nhìn anh nói;
- anh lấy áo mang vào không lạnh .
Quốc lục trong túi không thấy áo khoác đâu nên nói;
- lúc nãy mẹ mặc áo anh chưa bỏ vào , em ở đây để anh vào lấy .
Quốc vừa bước vào cửa thì bà hoa vội vàng đóng cửa lại mà nói ;
- mày vì con Trinh mà đánh chị mày , bây giờ còn định vì nó mà bỏ nhà đi phải không...? đi thì đi luôn đi .
(bà HOA vốn dĩ rất thương con gái hơn nữa được mỗi hân là con gái mà lại là con riêng nên càng thương rất thương.)
Quốc nghe .vậy đáp;
- mẹ còn không thèm cả hỏi gì con mà đã vội phán xét như vậy . được rồi ... mẹ thích tin ai thì tin , nghe ai thì nghe , con chỉ vào lấy cái áo khoác của con rồi sẽ đi.
bà Hoa mở hờ cánh cửa , cởi vội cái áo khoác đang mặc trên người dơ ra cho Quốc và nói;
- đây.. áo đây , mày đi đi .
nói xong câu đó bà đóng cửa lạ cái rùm .