Hướng Dẫn Nuôi Trai Tinh Dễ Thương

Chương 34: Hàn Mật

Editor: Huyền Phi

-

Tỉnh Hành nói rõ ràng chuyện của Tiêu Vũ với dì Vưu, không để bà mất hết mặt mũi, còn để bà tự xử lí riêng với Tiêu Vũ, anh không hề hỏi tới, về sau cũng không để trong lòng, thà lợi dụng thời gian rảnh có hạn của anh suy xét chuyện đi học của Châu Châu còn hơn.

Đối với anh mà nói, Châu Châu trưởng thành là cả một vấn đề. Cô phải làm người thường, vậy phải dung nhập với sinh hoạt của con người. Lúc trước cô đã sống 300 năm dưới dạng con trai sông, bây giờ phải làm người, cô có thể không?

Buổi chiều thứ hai, Tỉnh Hành cứ theo lẽ thường đi đến trường học, cũng giúp nghiên cứu sinh của mình giải quyết một số vấn đề. Nếu sinh hoạt của anh không lòi ra một con trai tinh, hơn nữa anh còn quyết định nuôi nó, thì mỗi ngày của anh sẽ chỉ đơn giản giống như quần áo của anh vậy.

Lúc này Tỉnh Hành không có mang theo Châu Châu, một là bởi vì đi làm không thuchs hợp mang theo "thú nuôi", hai là hiện tại Châu Châu đã lấy thân phận con người xuất hiện trước mặt dì Vưu, gia đình lão Phùng và đám người Tiêu Vũ, nếu tiếp tục tùy tiện biến thành chuỗi hạt, sợ rằng sẽ bị lộ sơ hở.

Chiều tà, Tỉnh Hành trước tiên đi qua trường học, hẹn gặp nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm của trường học, giúp bọn họ giải quyết vấn đề khó giải quyết một chút, sau đó trở lại văn phòng nghỉ ngơi, rồi lại đi học.

Sau khi chương trình học kết thúc, trở lại văn phòng cùng bạn thâm niên giáo sư Vương nói chuyện phiếm.

Hiện tại giáo sư Vương không hề có hứng thú với công việc của Tỉnh Hành, chỉ quan tâm tới tiểu trai tinh nhà anh, mở miệng hàn huyên hai vâu đã hỏi:

“Cậu suy xét đến đâu rồi? Định để Châu Châu đi học thế nào?”

Tỉnh Hành xác thật đã tính toán xong, ngồi bên cạnh bàn lật sách, đơn giản nói:

“Trước tiên cứ đi nhà trẻ thử xem sao……”

Âm cuối còn chưa dứt, giáo sư Vương đã "phụt" một tiếng phun hết toàn bộ ngumh nước trong miệng ra, phun ướt hết cả bàn làm việc, tất cả đều là nước. Phun xong rồi một bên lải nhải Tỉnh Hành không nghiêm túc, một bên rút giấy lau bàn.

Tỉnh Hành ngồi ở bàn của mình, cười một chút:

“Tôi rất nghiêm túc.”

Giáo sư Vương dừng động tác lau bàn lại, nhìn về phía anh:

“Anh còn nghiêm túc?”

Để một cô gái vừa nhìn đã thấy là người trưởng thành, thắt hai búi tóc cao cao, đeo cặp sách màu hồng phấn đi nhà trẻ? Nghiêm túc?

Giáo sư Vương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Tỉnh Hành gật đầu, thần sắc ngây ngốc, cảm thản một câu:

“Lão Tỉnh, ngài sống càng ngày càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha……”

Kéo âm cuối thật dài, tiếp theo còn bồi thêm một câu:

“Tôi thật là càng ngày càng thích cậu……”

Tỉnh Hành không ngẩng đầu, dùng bộ mặt không cảm xúc nói:

“Đừng, không nuốt nổi.”

Giáo sư Vương lau khô bàn, cũng không đùa nữa, thoáng nghiêm túc lên:

“Đi nhà trẻ cũng đúng, đây thuộc về cơ sở giáo dục, Châu Châu quả thật cần phải tiến thêm một bước để làm quen với thế giới này, sau đó lại học sâu hơn. Vậy cậu đã biết nên cho cô ấy đi nhà trẻ nào chưa?”

Tỉnh Hành lúc này mới ngẩng đầu lên:

“Tìm một nhà trẻ tư nhân đáng tin cậy.”

Bọn họ cũng là người trong nghề, muốn tìm một trường học đáng tin cậy có thể tiếp thu Châu Châu cũng không khó.

Tỉnh Hành định là, để Châu Châu đi nhà trẻ thích ứng với sinh hoạt bên ngoài, rốt cuộc bắt đầu tiếp xúc với vài người bạn nhỏ, sẽ tương đối dễ dàng hơn, trực tiếp ở chung với người bằng hoặc lớn tuổi hơn, khả năng sẽ bị kỳ thị và cười nhạo, cô còn không nghe hiểu.

Hơn nữa giáo viên ở nhà trẻ có thể quản nhiều thứ, sẽ dỗ dành mọi người. Từ tiểu học trở lên thì khác, đã bắt đầu coi trong thành tích và điểm số.

Tỉnh Hành cảm thấy Châu Châu học hỏi rất nhanh, năng lực thích ứng cũng rất mạnh, nhà trẻ hẳn cũng không cần ở lâu, khoảng mộ năm là được, sau đó lại tìm một trường tiểu học cho cô là được. Đương nhiên, bộ dạng này của cô chỉ thích hợp để tự học, thật sự làm học sinh thì không ổn chút nào.

Nhưng giáo sư Vương đi theo mạch suy nghĩ này, nói với Tỉnh Hành: “Quả thật cậu có thể không để cho cô ấy làm quốc tịch, không để Châu Châu phải tham gia mấy cuộc thi đứng đắn đó, tùy tiện học hành một chút là được. Nhưng nếu cô không có thân phận hộ khẩu, về sau làm cái gì cũng khó khăn”

Tỉnh Hành đương nhiên cũng đã sớm nghĩ tới cái này, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm ra biện pháp nào. Tìm người có quan hệ tốt nhờ hỗ trợ làm hổ khẩu thì được, nhưng anh không hy vọng việc Châu Châu lai lịch không rõ bị nhiều người biết, trước tiên anh không hề muốn để người nhà anh biết.

Nếu bởi vì chuyện quốc tịch và hổ khẩu, làm càng nhiều người sinh ra lòng hiếu kỳ đối với Châu Châu, cái này không phải chuyện tốt. Cho nên, hiện tại Tỉnh Hành vẫn chưa giải quyết được.

Anh nói với giáo sư Vương:

“Không cần gấp, xem xét lại, có lẽ sẽ có biện pháp tốt hơn.”

Giáo sư Vương không biết còn có biện pháp gì tốt hơn, lén lút có thể ấn định thân phận cho Châu Châu, còn có thể không để những người xung quanh biết, thật không dễ dàng. Bất quá việc này quả thật cũng không vội, chờ Châu Châu "lớn lên" một chút rồi nói.

Đây cũng chả phải chuyện gì đáng để sầu não, giáo sư Vương còn tò mò mấy chuyện khác, lại hỏi Tỉnh Hành:

“Người nhà cậu còn chưa biết sự tồn tại của Châu Châu nha? Cậu có ý tứ gì? Cậu cũng không thể giấu cô ấy cả đời, về sau định làm thế nào?”

Tỉnh Hành không có tính toán sâu xa:

“Nuôi lớn.”

Giáo sư Vương hừ một chút:

“Mẹ cậu cũng không phải tiểu Vưu, lừa gạt hai câu đã tin sái cổ, cũng không hỏi nhiều, cậu là ông chủ còn bà ta là bảo mẫu, cũng không tiện quan tâm. Nhưng mẹ cậu thì khác, thế nài bà ấy cũng sẽ dò hỏi tới cùng. Theo tôi thì, cậu trực tiếp xem Châu Châu là bạn gái là được.”

“……”

Tỉnh Hành trầm mặc một hồi, nhìn về phía giáo sư Vương:

“Đưa bạn gái vào nhà trẻ?”

Giáo sư Vương: “……”

Lời này nghe ra sao lại quái quái ấy nhờ?!

Thấy giáo sư Vương bị nghẹn đến không nói nên lời, Tỉnh Hành không ngừng cố gắng, tiếp tục nói:

“Cô ấy ngay cả bạn gái là cái gì cũng không biết, tôi coi cô ấy là bạn gái, thì tôi là cái gì?”

Giáo sư Vương hạ giọng nói một câu:

“Là cầm thú……”

Ông cho rằng Tỉnh Hành không nghe thấy, kết quả Tỉnh Hành không những nghe, còn nghe được rõ ràng rành mạch. Anh dùng vẻ mặt vô cùng đứng đắn nhìn giáo sư Vương, cố ý nhìn đến mức ông phải xấu hổ nổi da gà.

Giáo sư Vương ngược lại không hề xấu hổ, xem như bản thân chưa nói gì, vội vàng cười nói:

“Sao cậu biết Châu Châu không hiểu bạn gái nghĩa là gì? Cậu trở về hỏi một chút, nói không chừng cô ấy không những biết, mà còn muốn làm thì sao.”

Tỉnh Hành lười nói tiếp, lão già này đã sắp về hưu, nhàn rỗi đến mức còn muốn se duyên cột loạn dây tơ hồng. Thấy ai cũng đều giới thiệu cho anh, hiện tại ngay cả tiểu trai tinh với chỉ số thông minh bằng đứa con nít ba tuổi mà anh nuôi cũng không buông tha, đúng là càng già càng cầm thú.

Giáo sư Vương thấy hắn không nói, cũng thật sự cầm thú lên, đột nhiên nhỏ giọng nói:

“Nghiêm túc nào, lão Tỉnh, dung mạo của Châu Châu xinh đẹp động lòng người như vậy, cậu ở chung với cô ấy một thời gian dài, thật sự không động tâm sao? Nếu không cậu nói thật xem, hai người các cậu có phải đã……”

Nói đến đây thì ngừng lại, giáo sư Vương chu môi hướng về phía Tỉnh Hành nói chữ "không", không đến mức Tỉnh Hành nổi da gà. Tỉnh Hành sớm biết, ông ta nói "nghiêm túc", khẳng định tiếp theo một câu nghiêm túc cũng không có.

Giáo sư Vương bên này "không" xong rồi, lại tiếp tục hỏi:

“Có hay không? Hả?”

Tỉnh Hành bị ông mạnh mẽ nhắc nhớ lại chuyện mấy hôm trước bị Châu Châu "cưỡng hôn", chuyện này cứ như bị đóng trong lòng anh, mỗi khi nghĩ tới còn có thể cảm nhận được cảm giác lúc đó.

Tim đập hơi nhanh, trên mặt mạnh mẽ tỏ ra bình tĩnh, anh không để ý tới giáo sư Vương, đứng dậy thu thập bàn làm việc.

Mặt giáo sư Vương đây vẻ "ai nha cậu thế này là làm rồi sao", còn muốn hỏi kĩ càng, nhưng Tỉnh Hành không cho ông ta cơ hội, thu thập xong bàn làm việc định rời đi, trực tiếp hỏi ông:

“Xe có đi nhờ nữa không?”

Đương nhiên là có!

Giáo sư Vương đứng dậy xách ba lô cùng anh ra khỏi văn phòng. Ra khỏi văn phòng lập tức đứng đắn, không có không gian tư mật, không thể cùng Tỉnh Hành nói mấy đề tài tư mật, hoàn toàn chính là một cặp bạn tốt đứng đắn.

Tỉnh Hành tiện đường đưa giáo sư Vương về nhà, không xem ông ta là người ngoài, trước khi xuống xe còn dặn dò một câu:

“Đừng quên, có rảnh thì giúp tôi tìm xem nhà trẻ nào đáng tin cậy một chút, kì nghỉ phép của tôi sắp hết rồi.”

Gần đây trong đoàn làm việc có nói, chuyện trong viện thiếu người rất nhiều, có quá nhiều việc không giải quyết được, nên Tỉnh Hành dự định quay lại sớm một chút.

Qua gần mười ngày, bị Châu Châu tra tấn tới tra tấn lui, trạng thái cả người anh đã thay đổi rất nhiều, đã có chút giống người. Anh thấy vẫn nên vì trong viện làm một chút chuyện, cho nên hạng mục lần này cũng nghe theo mấy người trong viện định đoạt.

Mà giái sư Vương rất để bụng mấy việc nhỏ trong sinh hoạt của Tỉnh Hành, bởi vì Tỉnh Hành kỳ thật chính là một người không quá chú trọng chuyện sinh hoạt. Hơn nữa anh không thích cứ gặp chuyện gì là tìm đến gia đình, có việc cơ bản đều sẽ thương lượng với giáo sư Vương, khiến cho anh dường như trở thành còn cháu ruột thịt của Vương gia.

Giáo sư Vương đồng ý việc này, Tỉnh Hành tự mình lái xe về nhà.

Đêm nay dựa theo lịch hẹn, hai người phải đi chơi một chuyến. Nhưng bởi vì Tỉnh Hành đột nhiên để một mình Châu Châu ở nhà, gần nửa ngày không về, mặc dù nhìn máy theo dõi cũng vẫn không an lòng, cho nên tan tầm trực tiếp về nhà.

Khi Tỉnh Hành về đến nhà, dì Vưu đã làm xong cơm chiều, cũng chiếu cố Châu Châu rất ổn. Bà ở nhà chơi với Châu Châu hơn nửa ngày, lại thắt cho Châu Châu mấy kiểu tíc mới, mỗi một kiểu đều lộng lẫy như tiên nữ.

Dì Vưu thấy Tỉnh Hành trở về, bày cơm chiều ra bàn, tự mình đi thu thập mấy món đồ chơi của Châu Châu. Bà nhìn thấy Tỉnh Hành cũng có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ có một chút, chỉ cần không đề cập đến chuyện con gái bà là được.

Tỉnh Hành ăn cơm cùng với Châu Châu, không có nói đến chuyện đi học với cô.

Mà trong đầu Châu Châu lại bận suy nghĩ chuyện khác, cô một bên cầm đôi đũa, không quá thuần thục gắp đồ ăn, một bên nói với Tỉnh Hành:

“Anh có thể mua mỹ phẩm cho tôi không? Tôi muốn có mỹ phẩm.”

Đồ ăn không gắp được rớt lên bàn.

Tỉnh Hành gắp một miếng khác đưa đến bên miệng cô:

“Có thể, ngày mai chở cô đi mua.”

Châu Châu nghe xong rất cao hứng, há mồm mạnh mẽ ngoạm lấy đồ ăn mà anh đưa tới, còn không cẩn thận cắn phải đũa của anh. Nhai nhai hai cái, cười nói:

“Ăn ngon thật.”

Dì Vưu làm cơm quả thật ngon hơn so với anh, Tỉnh Hành cũng cười cười:

“Ngon thì ăn nhiều một chút.”

Châu Châu vứt đôi đũa trong tay đi, đột nhiên vẻ mặt đầy chờ mong nhìn anh, nói:

“Anh có thể đút tôi ăn không?”

Tỉnh Hành nhìn cô, trong đầu thầm nghĩ "tôi không muốn", "không được, tự mình ăn", sau đó tay không tự chủ được mà gắp đồ ăn đưa đến bên miệng Châu Châu. Rồi miệng cũng không chịu không chế mà nói:

“A……Há mồm.”

Châu Châu nghe anh bảo hé miệng, một ngụm cắn xuống, một bên nhai nhai nuốt nuốt, một bên chờ Tỉnh Hành gắp miếng thứ hai……

-

Sau thời gian ăn cơm chiều thì cũng giống như mọi ngày, Tỉnh Hành và Châu Châu cùng nhau xem TV, lại ra ngoài tản bộ, trở về tắm rửa rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

Một người một yêu mỗi ngày sinh hoạt lặp đi lặp lại, biến hóa rõ ràng nhất chính là nự cười trên mặt Tỉnh Hành ngày càng nhiều, ngày càng làm càn, cả lúc đi học cũng ôn hòa hơn, khiến người khác hoài nghi có phải sinh hoạt ngọt ngào, tính cách cũng ngọt ngào hay không.

Một biến hóa rõ ràng khác chính là, Châu Châu nói chuyện càng ngày càng nhanh nhẹn lưu loát, nói một câu dài cũng không cần suy nghĩ, cũng không hề giống lúc trước muốn nói một câu còn phải dành thời gian để tự hỏi, hiện tại đa số đều có thể buột miệng thốt ra.

Buổi tối hai người đi ngủ, cũng vẫn là cùng phòng cùng giường hai chiếc chăn.

Tỉnh Hành bởi vì Châu Châu trước khi ngủ đều phải nghe kể chuyện, cơ hồ đọc hết tất cả những cuốn sách kể chuyện, cứ như vừa quay lại thời thơ ấu, không phải nói 《 nòng nọc con tìm mẹ》, chính là《 nàng tiên cá 》……

Đêm nay Tỉnh Hành không có trực tiếp kể chuyện cho Châu Châu, mà là nằm xuống cùng cô thương lượng mấy chuyện đứng đắn. Anh đã lên kế hoạch đưa Châu Châu đi học, để cô từ từ thích ứng, thế thì tất nhiên phải có sự cho phép của cô, để cô chuẩn bị tâm lí.

Cho nên hắn lần này rất nghiêm túc hỏi Châu Châu:

“Cô muốn đi học khônh?”

Lúc trước từng nói chuyện đi học với Tỉnh Hành, Châu Châu biết định nghĩa của hai chữ này, nhưng toàn bộ ý nghĩa sau lưng nó, cô kỳ thật không hiểu. Nhưng Tỉnh Hành nói cái gì, cô cũng sẽ theo bản năng đáp ứng, cho nên thật nghiêm túc gật đầu, nói:

“Ừm, tôi muốn đi học.”

Một hồi nghĩ tới cái gì, mới lại hỏi:

“Đi học để làm gì?”

Tỉnh Hành kỳ thật cũng không quá nhớ rõ ở nhà trẻ làm cái gì, nên chỉ có thể lung tung giải thích:

“Sẽ có người dạy Châu Châu vẽ tranh, ca hát, khiêu vũ, còn có rất nhiều em nhỏ cùng nhau chơi……”

Châu Châu nghe xong, cảm thấy vô cùng mới mẻ, trong lòng tức khắc tràn ngập khát khao, bắt lấy cánh tay Tỉnh Hành, ngữ khí hứng phấn nói:

“Ừm, tôi muốn đi học.”

Cô muốn đi học là được, Tỉnh Hành hơi hơi thả lỏng, ngữ khí càng ngày càng thong thả ôn hòa, lại hỏi cô:

“Còn muốn nghe kể chuyện không?”

Châu Châu trực tiếp ôm cánh tay Tỉnh Hành vào lòng ngực “Muốn nghe, anh kể đi.”

Cánh tay bị ôm lấy, đυ.ng phải cái thứ mềm mại không nên chạm vào, thần kinh hơi hơi căng thẳng. Cố tình đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, lập tức thấy một đôi mắt trong veo như nước suối.

Thật ra thì……

“!”

Đầu óc đáng chết, nghĩ gì vậy chứ……

Một người không có thất tình lục dục, rốt cuộc cũng nếm được tư vị của nam nhân……

Tỉnh Hành sâu kín thu hồi ánh mắt, tự mình nín thở, chậm rãi mở miệng:

“Thế hôm nay ta sẽ kể chuyện 《 thiên nga hoang dã 》, từ trước, ở rất xa rất xa có một vương quốc, quốc vương có mười một đứa con trai, còn có một đứa con gái tên là Alyssa……”

Tỉnh Hành cho rằng kể chuyện xong, Châu Châu cũng sẽ không sai biệt lắm ngủ say. Nhưng đêm nay nàng lại không có nhanh như vậy ngủ, nghe xong còn ở chớp chớp đôi mắt, đánh giá cái này truyện cổ tích nói: “Alyssa quá thảm……”

Tỉnh Hành tâm tư cùng lực chú ý không ở trên vị công chúa ngày ngày dệt áo choàng gai biến mười một vị ca ca trở lại thành người, anh nhìn Châu Châu, đột nhiên nhớ tới mấy lời giáo sư Vương từng nói, liền thấp giọng hỏi cô một câu:

“Cô biết bạn gái là cái gì không?”

Châu Châu lực chú ý bị anh dời khỏi câu chuyện, cô nhìn vào mắt Tỉnh Hàn, đáp:

“Đương nhiên biết, bạn gái chính là người ở bên cạnh mình, bạn gái Tỉnh Hành chính là nữ chủ nhân của tôi……”

Tỉnh Hành đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào, anh nhìn Châu Châu suy nghĩ một hồi, lại hỏi:

“Cô muốn có nữ chủ nhân không?”

Có muốn nữ chủ nhân hay không? Châu Châu lúc còn là trai sông lớn vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, hiện tại cô lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói với Tỉnh Hành: “Thích tôi, đối xử tốt với tôi là được, giống như dì Vưu ấy.”

Tỉnh Hành muốn cười một chút lại không cười được, anh thu hồi ánh mắt, nhìn nóc nhà tự cố tiêu hóa một hồi, đáy lòng có cảm giác kỳ quái. Anh cũng không có tiếp tục hỏi, ngẫm lại quá đáng khinh, hỏi cô có muốn làm bạn gái của anh không? Điên rồi chắc?

Tỉnh Hành không tiếp tục hỏi nhiều, hắn thấp giọng cùng Châu Châu nói chuyện: “Ngủ đi, ngày mai thức dậy, mang cô ra ngoài mua cặp sách, mua mỹ phẩm.”

Chuyện mà Châu Châu nghĩ được không nhiều, Tỉnh Hành đối tốt với cô, cô đã rất thỏa mãn vui vẻ. Cô vui vẻ xoay người, cười chen vào cánh tay Tỉnh Hành, duỗi tay ôm anh, đem mặt chôn vào cổ anh:

“Ngủ đi"

Tỉnh Hành nằm yên bất động, một nửa bả vai bị Châu Châu đè nặng, vì thế cánh tay tự nhiên đặt trên lưng cô, một bên buộc chính mình thanh tĩnh lại, một bên nhẹ nhàng vỗ vài cái lên lưng cô……

-

Sáng hôm sau Châu Châu thức dậy rất sớm, cơ hồ là vừa tỉnh đã nhảy cẩng lên, bởi vì trí óc cô vẫn đang nhớ thương đống mỹ phẩm. Cặp sách là cái gì thì cô không biết, tạm thời cũng rất hứng thú, nhưng riêng mỹ phẩm cô muốn có một đống lớn.

Tỉnh Hành cùng cô rời giường, cùng vào toilet rửa mặt, sau đó thu thập phòng đem chăn của cô ra phòng cho khách. Chờ dì Vưu nấu cơm xong, cơm nước xong lại thắt bím tóc cho Châu Châu, Tỉnh Hành liền mang cô ra ngoài dạo phố.

Lúc đầu mang Châu Châu ra ngoài toàn là dưới dạng chuỗi hạt đeo tay, hiện tại là mang một người sống. Trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng bán mỹ phẩm. Anh không quá tinh thông mấy thứ này, Châu Châu kỳ thật cũng không hiểu lắm, chỉ là cầm danh sách dì Vưu đưa ra mà mua.

Bắt đầu từ mấy lọ dưỡng da tới phấn, son, tẩy trang……quả thật là mua một đống……

Kỳ thật làn da của Châu Châu cũng không cần mỹ phẩm dưỡng da lắm, bởi vì trời sinh trắng mịn đàn hồi, không làm gì cũng đẹp hơn nhiều so với mấy người làm 7749 thứ, nói vô cùng mịn màng cũng không khoa trương chút nào, giống như da của một đứa trẻ.

Nhưng Tỉnh Hành cảm thấy, mấy loại đồ vật mà con gái nên dùng, vẫn là để cô dùng thử thì hơn.

Tỉnh Hành chỉ lo dựa theo danh sách, một bên còn phải trông nom Châu Châu, không cho cô động loạn đồ của người ta, tất nhiên cũng không có tâm tư chú ý mấy chuyện khác. Anh không biết bộ dạng mua mỹ phẩm và chăm sóc "bạn gái" của mình đã hấp dẫn không ít tiểu tỷ tỷ.

Tiểu tỷ tỷ đứng trước kệ son môi, một tay niết kính râm, ánh mắt lướt qua cái kính trên khung liếc nhìn anh. Tiểu tỷ tỷ này là Hàn Mật, là cái người tự thổi phồng rằng cho dù là băng sơn ngàn năm, hay là không màng nữ sắc, không có nam nhân nào mà cô không chinh phục được.

Hàn Mật nhéo kính râm nhìn một hồi, suy nghĩ trong lòng chính là —— nhà khoa học thẳng nam súc sích này có con gái sao, không phải rất bận à? Đây là cái gì? Kholng lãng phí thời gian nữa à?

Hm....đây là con cái nhà nào? Cho nên anh ta là thích con gái kiểu không quan tâm thế sự tranh chấp, không hiểu sự đời, đơn thuần như một tờ giấy trắng? Khẩu vị đủ xảo quyệt nha? Đây là tìm một tiên nữ sao?

Tỉnh Hành mang theo Châu Châu mua xong hết mọi thứ, cũng không chú ý tới Hàn Mật. Cũng không phải thị lực anh không tốt, chỉ là anh đã quên Hàn Mật trông như thế nào, tên thì còn nhớ rõ, chỉ là không nhớ rõ mặt, đương nhiên có thấy cũng không nhận ra.

Hàn Mật thật cạn lời mà nhìn anh nắm tay bạn gái "tiên nữ" lướt qua mặt mình, sau đó lại trực tiếp đi tới quầy thanh toán, không liếc nhìn cô lấy một cái……

Cô đẩy kính râm, hừ một tiếng xem thường với không khí……

Xem thường xong rồi, Hàn Mật từ trong ba lô lấy di động ra, nhanh chóng lướt qua màn hình đưa điện thoại đến bên tai, sau khi bên kia nghe máy thì mở miệng:

“Dì Đường, con là Mật Mật, Tỉnh lão sư anh ấy có bạn gái, sao ngài không nói cho con một tiếng vậy?”

Mẹ Tỉnh từ lần trước đến chỗ Tỉnh Hành, cùng anh nói xong mấy chuyện "ý nghĩa nhân sinh", liền không lại tiếp tục quản chuyện của Tỉnh Hành. Bà nghe thấy cứ như bị rơi vào sương mù, hỏi Hàn Mật:

“Mật Mật con nói cái gì? Ta như thế nào nghe không hiểu a?”

Ấy, mẹ Tỉnh còn không biết con trai nhà mình có chủ rồi kia kìa.

Hàn Mật cầm một cây son lên xem màu sắc, “Vừa rồi con đã nhìn thấy, còn lôi kéo người ta đi dạo phố nữa, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, ngài hỏi anh ta một chút sẽ biết thôi.”

Mẹ Tỉnh đã hiểu, trong giọng nói không giấu được vui vẻ, hỏi Hàn Mật:

“Thật sao?”

Hàn Mật thả cây son lại giá để, trong giọng nói có ý cười, “Thật sự đó, Tỉnh lão sư lớn lên đẹp trai như vậy, con sẽ không nhìn lầm. Xem như vậy, hẳn là không phải bằng hữu bình thường, là bạn gái đó, không sai đâu.”

Thanh âm mẹ Tỉnh càng thêm vui vẻ:

"Được được được, dì sẽ hỏi lại nó.”

Sau khi nói xong lại đột nhiên nhận ra cái gì, vội vàng xin lỗi Hàn Mật, nói: “Mật Mật, thật ngại quá, dì thật sự không biết chuyện này. Tỉnh Hành nó là một cái đầu gỗ, đặc biệt đối với con gái, từ nhỏ đã như vậy, con đừng để ý.”

Hàn Mật cười cười, nghĩ thầm anh ta đối với cô gái kia một chút cũng không lạnh nhạt nha, nhưng lời này cô cũng không nói với mẹ Tỉnh, chỉ nói:

“Con rõ rồi, dì à ngài không cần ngượng, duyên phận là do trời định mà.”

Mẹ Tỉnh vội vàng đáp lời:

“Đúng đúng đúng, có rảnh thì tới nhà ăn cơm.”

Hàn Mật xoay người xem cái khác:

“Được~”

Điện thoại treo, Hàn Mật nhìn nhìn đống mỹ phẩm.

Mẹ Tỉnh ở đầu bên kia hưng phấn nhéo điện thoại, cực kì cao hứng, nghĩ thầm Tỉnh Hành có bạn gái mà lại không nói cho bà, được lắm.

Bà rất muốn gọi điện thoại hõiem tình hình thế nào, nhưng lại nhớ kỹ chính mình lúc trước đã từng nói, không bao giờ quản việc này nữa. Vì thế do dự tới do dự lui, liền ném điện thoại xuống, tự nhủ thâmg —— bình tĩnh, chờ nó tự mình khai!

Kết quả sau khi ném điện thoại xuống, chính mình không bình tĩnh soạt một cái đứng dậy. Bà nghĩ thế này, mặc kệ thì mặc kệ, chẳng lẽ còn không thể đi qua xem xét sao? Nói không chừng vận khí bà tốt, có thể gặp được thì sao? Một lần không gặp, vậy hai lần, ba lần, chắc chắn sẽ gặp.

Thì sao, bà cũng phải nhìn một chút xem con trai nhà mình kết giao với loại người gì chứ? Vẫn luôn không biết gu thẩm mỹ của anh, sắp gặp được rồi, ngẫm lại thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ nha. q(≧▽≦q)