Editor: Huyền Phi
Tuy rằng Châu Châu nói Tỉnh Hành như vậy rất khôi hài, nhưng bởi vì người cô chọc ngoáy là Tiểu Vũ, cho nên dì Vưu cũng chỉ cười một chút rồi ngưng, rốt cuộc Tiểu Vũ cùng là con gái bà, bà cũng không thể nhìn cô không thoải mái.
Dì Vưu xem Châu Châu như con gái mình, cảm thấy không cố kỵ gì, cho nên cũng không để mấy lời này trong lòng. Nhưng bà biết Tiểu Vũ không như thế, hơn nữa bà cũng cảm thấy thái độ của Tiểu Vũ không đúng, càng không biết tại sao cô ta lại một thân ướt như chuột lột quay về, đương nhiên cô ta cũng sẽ không nói.
Trong trí nhớ của dì Vưu, ngày thường số lần Tiểu Vũ phát giận như vậy không nhiều lắm, tính tình của cô khá tốt, hôm nay không biết tại sao, cảm giác giống như có người chọc cô giận vậy.
Vì không để Châu Châu tiếp tục chọc giận Tiểu Vũ, cũng vì chừa lại chút mặt mũi cho Tiểu Vũ, rốt cuộc nếu Châu Châu thật sự chạy về tìm Tỉnh Hành, dựa theo sự cưng chiều mà Tỉnh Hành dành cho cô, người xấu hổ chỉ có thể là Tiểu Vũ, không đi mà ở lại càng khó chịu hơn.
Cho nên di Vưu làm lơ lời của Tiểu Vũ, lại tiếp tục dỗ dành Châu Châu:
“Tâm trạng chị Tiểu Vũ không được tốt lắm, Châu Châu đừng chấp nhặt với nó. Châu Châu thật xinh đẹp, mau quay về cho cậu Tỉnh xem đi, cậu Tỉnh vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ rất thích.”
Lực chú ý của Châu Châu dễ dàng bị dời đi, hơn nữa Tiểu Vũ cũng không tiếp tục lên tiếng, cho nên cô lập tức quên mất bản thân đang cãi nhau với cô ta, mà chuyển lực chú ý sang kẹp tóc nhỏ nhắn trên đầu mình.
Theo lời dì Vưu, cô nghĩ quả thật còn chưa cho Tỉnh Hành nhìn, hiện tại cô thật xinh đẹp, giống một nàng tiên hoa. Vội đi sang chỗ Tỉnh Hành, Châu Châu gấp gáp nói tiếng tạm biệt với dì Vưu, cũng không lưu lại lâu, xoay người lập tức chạy biến.
Châu Châu vừa đi, không gian trong phòng lập tức an tĩnh lại, ý cười trên mặt dì Vưu cũng giảm bớt. Bà ngồi sang chiếc bàn bên cạnh, cũng không nói chuyện. Chờ Tiểu Vũ từ phòng tắm đi ra, bà mới mở miệng nói:
“Tiểu Vũ, con rất hiếm khi như vậy.”
Tiểu Vũ sau khi tắm xong đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mái tóc ướt sũng được khăn lông bọc lại. Cô đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhấp một ngụm trà trên bàn, thấp giọng nói:
“Thực xin lỗi, tâm tình của con không tốt lắm.”
Dì Vưu không phải không nghĩ ta, bà đã đại khái hiểu được, xoa xoa đầu Tiểu Vũ:
“Vừa rồi con đi ra ngoài, có phải đã nhìn thấy.....cậu Tỉnh rồi không?”
Tiểu Vũ không nói chuyện, bưng ly lên mạnh mẽ uống nước, chậm rãi nuốt xuống, trên mặt là biểu tình cam chịu.
Dì Vưu ngẩng đầu, đã hiểu được ý tứ của cô, cũng không cần cô nói ra. Liếc nhìn Tiểu Vũ một cái, cô lại cúi đầu, một lát mới ra tiếng:
“Đừng nói cho ai hết, con thích người khác là được rồi.”
Tiểu Vũ đặt cái ly trong tay lên bàn, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, chính mình lại đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, dì Vưu nhẹ giọng nói, thanh âm vừa nhẹ vừa mỏng:
“Con cảm thấy thích một người, là muốn thích thì thích, không muốn thích thì không thích nữa à?”
Cả đời dì Vưu chưa từng vì mấy chuyện cảm tình mà vui vẻ hay buồn rầu, cuộc sống hằng ngày đã rất khó khăn, nào có tâm tư lo mấy chuyện này.
Nhưng bà hiểu đạo lí làm người, cho nên nói:
“Nhưng mà……không phải tất cả những gì con thích...đều có thể có được.”
Tiểu Vũ khịt khịt mũi, thu lại ánh mắt, rơi xuống trên mặt dì Vưu. Cô nhìn dì Vưu một hồi lâu, mới lại mở miệng:
“Có phải mẹ chưa từng cảm thấy con có thể thành công hay không? Mẹ cũng cảm thấy anh ta sẽ không thích con, con gái của mẹ, không xứng được người như anh ta thích, có phải không?”
Dì Vưu biết cái gọi là "không xứng" ở đây, là chỉ gia đình hai bên. Đây là một đề tài khó khăn, đuổi tới điểm xuất phát chính là bà không nên sinh ra cô, không nên cho cô loại gia đình này, cho nên dì Vưu không tiếp tục, chỉ nói:
“Tiểu Vũ, con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên cảm thấy con rất xinh đẹp ưu tú, xứng đôi với bất kì người nào. Nhưng loại chuyện này là dựa vào duyên phận, không có duyên thì không nên tình. Mẹ cảm thấy là con gái, vẫn nên tìm một người thích mình, cả đời đối tốt với mình, cuộc sống sau này mới có thể hạnh phúc.”
Tiêu Vũ Cần không phục:
“Nếu không thử thì sao biết không có duyên phận?”
Một lát sau lại nhỏ giọng nói:
"Đó là mẹ cho rằng hạnh phúc, không phải con. Hạnh phúc của con chính là cùng người con thích ở bên nhau, không cùng người mình thích ở bên nhau, còn ý nghĩa gì nữa chứ……”
Dì Vưu khe khẽ thở dài, không biết Tiểu Vũ sao lại lọt vào cái hố Tỉnh Hành này nữa. Trong mắt bà, tìm người như Tỉnh Hành làm bạn trai, làm chồng, căn bản là không tốt như tưởng tượng. Anh ta quả thật rất đẹp trai ưu tú nhân phẩm tốt, rất đáng để tôn kính và sùng bái.
Nhưng ai cũng biết, không có người nào là hoàn hảo, thời gian của mỗi người đều bằng nhau, một ngày 24 giờ, tinh lực có hạn, Tỉnh Hành xuất sắc trên lĩnh vực nghiên cứu khoa học như vậy, tất nhiên không có nhiều thời gian cho sinh hoạt.
Trong lúc người khác dắt tay nhau đi xem phim, anh ta ở phòng thí nghiệm. Lúc người khác đi ăn đi chơi lãng mạn, anh ta vẫn còn ở phòng thí nghiệm. Điện thoại cũng không gọi được, cuối cùng chỉ có thể một ngày lại một ngày chờ đợi. Chờ đợi nhiều, chính là oán giận và thất vọng.
Hơn nữa Tiểu Vũ căn ban không hiểu rõ Tỉnh Hành, tất cả nhận thức về anh ta chỉ là từ bên ngoài. Cái sự thích đến gần như là chấp nhất của cô, kỳ thật phần lớn chỉ là sùng bái lão sư, căn bản không phải cái loại thích giữa nam và nữ.
Tính ra thì ngày thường hai mẹ con không phải là không có thời gian tâm sự, chỉ là quan niệm của bà khác với của Tiểu Vũ, hơn nữa người cũng đã lớn, tự có suy nghĩ riêng, nên dì Vưu cũng không tiếp tục nhiều lời.
Không nói về Tỉnh Hành, cũng không nói vấn đề tình cảm, con gái lớn rồi mấy chuyện tình cảm này bà cũng không quản được. Dì Vưu vẫn nhớ thái độ khó chịu của Tiểu Vũ đối với Châu Châu lúc nãy, cho nên lúc này trực tiếp lái qua:
“Con không thích Châu Châu?”
Nói chuyện với mẹ ruột, không cần thiết phải giấu diếm, Tiểu Vũ trực tiếp nhẹ giọng nói:
“Không quá thích, nói chuyện không có hảo cảm.”
Dì Vưu nhẹ giọng, lại lần nữa lên tiếng:
"Con bé cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, thân thế rất thảm, con đừng nghĩ con bé như người trưởng thành, nhường nhịn dỗ dành một chút, xem như em gái mà chiếu cố, không được sao?”
Ánh mắt Tiểu Vũ đột nhiên trở nên sắc bén:
“Mẹ thật sự xem cô ta là con gái rồi?”
Dì Vưu hơi nhấp môi, không trả lời, trầm mặt trước vấn đề này, tiếp tục nói:
“Bởi vì mẹ đối xử tốt với Châu Châu, hai ngày nay cậu Tỉnh mới không lạnh lùng với mẹ, nên con mới có thể qua đây. Con đối với người khác không phải như vậy, đã có cơ hội đến đây, lại đối với Châu Châu như vậy, tại sao chứ?”
Tiểu Vũ bị dì Vưu nói cho nghẹn lời, yên lặng rũ mắt.
Dì Vưu cũng không truy đuổi, nhẹ giọng ném cho cô một câu:
“Con cứ ở đây cẩn thận suy nghĩ, mẹ ra ngoài giúp đỡ Phùng thúc.”
Nói xong bà lập tức rời đi, tìm thấy gia đình lão Phùng, giúp đỡ ông cùng thu thập mấy góc sân.
Đã bước vào mùa thu, lá rụng khắp nơi, cũng có chút cỏ dại mọc ra, đều phải chậm rãi xử lý.
-
Châu Châu bị dì Vưu dụ đi, đầu kẹp một đống kẹp hoa chạy về tìm Tỉnh Hành. Mở cửa đi thẳng vào thư phòng, mở cửa thư phòng ra dò đầu vào tìm kiếm, giống như con mèo nhỏ nhìn Tỉnh Hành hỏi:
“Tôi có thể vào trong không?”
Tỉnh Hành đang xem tin tức, nghe được tiếng, buông điện thoại xuống nhìn về phía Châu Châu:
“Vào đi.”
Khóe miệng Châu Châu mỉm cười, nhẹ bước chân đi vào. Đóng cửa lại rồi đi về phía Tỉnh Hành, ưỡn ngực ngẩng đầu chính trực xoay hai vòng trước mặt anh, sau khi xoay xong còn cười hắc hắc hỏi:
“Tôi có xinh không? Có phải rất giống nàng tiên hoa không?”
Tỉnh Hành mỗi lần thấy cô như vậy, luôn không nhịn được cười, áp khóe miệng xuống có chút vất vả. Anh ngồi trên ghế nhìn Châu Châu, giống như đang nhìn một con bướm chỉ cần vẫy cánh là có thể bay lên:
“Dì Vưu làm cho cô à?”
“Đúng vậy.”
Châu Châu đi vụt đến chỗ bàn, cánh tay chống lên mặt bàn, phủng mặt, hơi nghiêng đầu nhìn Tỉnh Hành, nghiêm túc "oán giận" anh: “Anh chẳng bao giờ làm cho tôi, chỉ có dì Vưu mới làm.”
Tỉnh Hành quả thực sẽ không làm mấy thứ này, cột cho cô một bím tóc thôi cũng đã muốn mạng, càng không có khả năng thắt mấy kiểu phức tạp như vậy. Anh không thể cột tóc, nhưng anh có thể làm cái khác nha, vì thế anh nhìn Châu Châu nói:
“Hôm nay xinh đẹp như vậy, cùng cô chơi xếp gỗ được không?”
Có chuyện chơi lập tức cao hứng, Châu Châu lôi Tỉnh Hành ra khỏi thư phòng, kéo đến bên ngoài phòng khách, để Tỉnh Hành bồi cô chơi xếp gỗ. Cũng không phải cái loại xếp gỗ thành nhà nhỏ thành chó con, mà là rút gỗ.
Trước tiên chồng ba thanh gỗ một tầng lên trên, xếp thành cái tháp cao cao, sau đó mỗi người rút ra một cây, tận lực để tháp gỗ không bị ngã. Người nào làm ngã tháp người đó thua.
Châu Châu hiện tại cũng đã hiểu biết luật chơi, chơi thắng sẽ rất cao hứng, cho nên cực thích thú. Mỗi lần chỉ cần cô thắng, cô đều sẽ nắm chặt tay cao hứng reo lên:
“Á! Tôi thắng!”
Tỉnh Hành theo Châu Châu vào phòng mặt trời, ngồi xuống bàn trà, bắt đầu chồng gỗ lên. Châu Châu sợ làm trở ngại chứ không giúp được gì, cũng không động thủ, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn, nhìn một lát cứ như không có xương cốt mà trườn bò lên mặt bàn.
Nằm bò như vậy chờ Tỉnh Hành xếp xong, cô cọ một chút ngồi dậy, duỗi tay rút một thanh:
“Bắt đầu đi!”
Tỉnh Hành cố ý chọc cô:
“Bắt đầu cái gì?”
Châu Châu vẻ mặt ghét bỏ:
“Tỉnh Hành anh thật ngốc, bắt đầu rút gỗ đó!”
Được lắm, còn bắt đầu chê anh ngốc rồi cơ đấy.
Mà người nào đó bị ghét bỏ đến rất vui vẻ, duỗi tay qua rút thanh gỗ thứ hai.
Châu Châu chơi trò chơi rất nghiêm túc, cũng sẽ dùng đầu óc không quá lớn của cô để tự hỏi nên rút thanh nào. Cùng với số thanh gỗ rút ra ngày càng nhiều, lượt tiếp theo càng khó khăn hơn.
Tỉnh Hành chơi cũng rất nghiêm túc, không có quá nhường nhịn Châu Châu. Đương nhiên anh lợi hại hơn nhiều so với Châu Châu, đương nhiên nhường một chút là điều tất yếu. Nhưng có đôi khi Châu Châu hoàn toàn không có cơ hội thắng, tựa như hôm nay.
Sau khi khó khăn nổi lên, đến phiên Châu Châu rút, cô không cho Tỉnh Hành nói chuyện, chính là muốn tự mình làm. Nhìn tới nhìn lui, chọn cái bản thân cảm thấy có thể rút. Nhưng trong mắt Tỉnh Hành, nếu rút thanh đó ra, tháp gỗ nhất định sẽ ngã.
Châu Châu không cho nói chuyện, Tỉnh Hành đành phải không nói, an tĩnh mà chờ Châu Châu rút thanh gỗ kia ra làm cái tháp sụp xuống. Nhưng chờ sau khi Châu Châu rút ra, tháp gỗ cũng chỉ lay động hai cái, cũng không có ngã như anh đoán.
Tỉnh Hành cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân đã chịu khiêu chiến, không thể tin được mà nhìn chằm chằm tháo gỗ hồi lâu, lại nhìn Châu Châu vài lần, sau đó nháy mắt hiểu ra, đột nhiên duỗi tay “bang" một cái đánh lên mu bàn tay Châu Châu.
Châu Châu bị hoảng sợ, chột dạ rụt tay lại, tháp gỗ trên bàn trà cũng bùm bùm ngã xuống. Cô cũng không biết nên làm thế nào, hai tay yên lặng nâng lên nắm chặt nhau, rũ mi nhận sai nói:
“Tôi dùng pháp lực……”
Tỉnh Hành thế nhưng không nhìn ra, gia hỏa này còn dám dùng pháp lực khiêu chiến với lực hút Trái Đất, còn khiến anh hoài nghi có phải chỉ số thông minh của mình có vấn đề hay không, không đánh cô thì đánh ai? Làm lơ sự dễ thương đó đi, có nhịn cười cũng phải đánh!
Đương nhiên, chính mình đánh chính mình còn phải dỗ dành.
Tỉnh Hành lại vươn tay về phía Châu Châu, nắm lấy tay cô, chính mình nhẹ nhàng xoa hai cái:
“Ra ngoài dùng pháp lực cũng không tốt, chơi với tôi thì được, chơi với người khác thì không được.”
Châu Châu biết, gật đầu với anh:
“Tôi đều biết.”
Tỉnh Hành hiện tại đối với cô cũng tương đối yên tâm, có thể là một chút kiên định từ cô khiến anh cảm thấy thế. Kỳ thật chỉ cần Châu Châu hiểu rõ rồi, một số trường hợp cần dùng pháp lực hay không đều tùy vào cô, không để bại lộ là được.
Anh cũng không tiếp tục dông dài, xoa nhẹ tay Châu Châu vài cái rồi buông lỏng, anh vốn dĩ không có sức lực gì nữa. Cầm lấy bàn tay mảnh khảnh, xoa hai cái cứ nhue đang câu nhân, vẫn là đừng nắm nhiều thì tốt hơn.
Vòng thứ nhất Châu Châu nhận thua, còn muốn lại chơi ván mới. Tỉnh Hành nguyện ý chơi cùng cô, nhưng vừa mới xếp được hai tầng gỗ, chuông cửa liền vang lên. Anh tưởng là dì Vưu nên không đứng dậy, bởi vì dì Vưu nhấn chuông xong sẽ tự mình tiến vào.
Kết quả chuông cửa vang liền ba tiếng cũng chưa ngừng, dì Vưu cũng không có tiến vào. Tỉnh Hành đành phải buông thanh gỗ dài trong tay ra, để Châu Châu chờ một chút, tụ mình đi qua cửa lớn mở cửa.
Đi đến cạnh cửa lớn, nắm lấy then cửa mở ra, lập tức nhìn đến Tiêu Vũ đứng bên ngoài, đã thay đổi một thân quần áo.
Tỉnh Hành chỉ đối đãi với cô như học sinh bình thường, mà anh chưa bao giờ dùng giới tính phân chia học sinh, cho nên cũng không bởi vì Tiêu Vũ là nữ sinh nên thái độ không giống. Anh mở miệng, ngữ khí bình thường, một bộ giáo viên nghiêm túc với học sinh, hỏi cô:
“Làm sao vậy?”
Bộ dạng Tiêu Vũ thật lễ phép, nhìn Tỉnh Hành một cái nói: “Thầy Tỉnh, em có thể gặp Châu Châu một chút không?”
Ánh mắt Tỉnh Hành nhìn xuống, ở trong tay cô thấy một cây kẹo hình đóa hoa. Không đợi anh ra tiếng, Châu Châu tự mình chạy tới, trực tiếp chắn trước mặt anh, không đi ra cửa, nhìn thấy Tiêu Vũ liền là một bộ thở phì phò, hỏi:
“Cô tới tìm tôi làm gì?”
Tiêu Vũ cười cười, thoạt nhìn phá lệ ôn hòa, đưa cây kẹo siêu lớn trong tay đến trước mặt Châu Châu:
"Cho em, chị không biết em không giống với những người khác, có nói mấy lời không thích hợp, em đừng giận được không?”
Châu Châu tỏ vẻ hoài nghi kẹo que trong tay Tiêu Vũ có ngọt hay không, bởi vì người này rất không ngọt. Cho nên cô không có duỗi tay lấy, mà là nhìn Tiêu Vũ, suy nghĩ một hồi nói:
“Cô xin lỗi tôi sao?”
Tiêu Vũ vội vàng gật đầu:
“Ừm, chị xin lỗi em, Châu Châu, thực xin lỗi.”
Châu Châu nghe được ba chữ “thực xin lỗi” liền vừa lòng, nhưng lại hỏi:
“Cô sẽ xin lỗi dì Vưu chứ?”
Tiêu Vũ không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời này, hơi sửng sốt một chút, một lát phản ứng lại mới gật gật đầu:
“Xin lỗi, chị....xin lỗi mẹ chị.”
Châu Châu càng vừa lòng, duỗi tay tiếp được kẹo que trong tay cô ta:
"Tôi không giận cô.”
Tiêu Vũ thở phào nhẹ nhõm mà cười một chút:
“Cảm ơn Châu Châu.”
Châu Châu trả lời:
“Không cần khách khí.”
Nói như vậy là xong, cũng coi như hóa giải mấy chuyện không vui lúc nãy. Nhưng Châu Châu cũng không có ý định mời Tiêu Vũ vào nhà, Tỉnh Hành càng không có, không chỉ bởi vì thân phận học sinh nữ của cô không thích hợp, mà cũng bởi vì hành vi của cô.
Tiêu Vũ Cần tất nhiên có thể cảm nhận được Châu Châu vẫn không quá thích cô ta, một đứa trẻ thích một người, vậy sẽ không nói hai lời kéo người đó đi chơi, những cái khác đều mặc kệ. Hiện tại cô ta rất hối hận, không nên ngay từ đầu đã có thành kiến với Châu Châu.
Cứ tiếp tục như vậy quá xấu hổ, Tiêu Vũ tự mình cười một chút:
“Thế nếu thầy bận thì em đi trước vậy, nếu Châu Châu muốn tìm người chơi cùng, thì có thể tới tìm chị chơi.”
Châu Châu cầm kẹo que gật gật đầu:
“Được.”
Tiêu Vũ khóe miệng cương cứng xoay người, Tỉnh Hành ở phía sau đóng cửa lại. Sau lưng truyền đến tiếng ván cửa khép lại, Tiêu Vũ Cần vẫn không tự chủ được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Không có ai biết, giờ khắc này cô cực kì hâm mộ đầu óc không quá bình thường của Châu Châu, hâm mộ đến muốn nổi điên.
Châu Châu và Tỉnh Hành sau khi đóng cửa cũng quay về phòng.
Nếu không phải Tiêu Vũ tìm tới đưa que kẹo, Tỉnh Hành còn không biết Châu Châu đến chỗ dì Vưu đã xảy ra tranh chấp nhỏ với Tiêu Vũ. Châu Châu đại khái là mắc bệnh hay quên, muốn chơi tiếp, sau khi trở về một câu cũng chưa nói.
Hiện tại đã biết, tất nhiên muốn hỏi rõ ràng, anh hỏi Châu Châu:
"Cô và con gái dì Vưu sao đấy?”
Châu Châu tâm tư hiện tại không ở trên việc này, chỉ muốn tiếp tục chơi. Cô buông kẹo que ra, cẩn thận mà đặt một thanh gỗ lên tầng thứ ba, nói:
“Tôi với cô ta cãi nhau……Cô ta mắng tôi……”
Tỉnh Hành theo lên tiếng: “Mắng cô?”
“Ừm.” Châu Châu lại đặt thêm một cây:
“Cô ta mắng tôi là thiểu năng trí tuệ, tôi liền cùng cô ta cãi nhau……Cô ta còn không cho dì Vưu nói chuyện với tôi, không cho chơi với tôi, tôi nói đây là nhà tôi….sẽ để anh…… để anh đá bay cô ta"
Tỉnh Hành nghe đến để anh đem người đá bay ra ngoài, chính mình cũng nhịn không được cười một cái. Anh hiển nhiên không phải loại người có thế đá người khác ra ngoài, cô thế mà còn liên kết anh với loại này, hoàn toàn không hợp với hình tượng của anh.
Cười lên rồi tất nhiên cũng không giận dỗi gì, sự tình đại khái cũng không nghiêm trọng, trong lòng nắm chắc, anh lại hỏi Châu Châu:
“Cô còn thích dì Vưu không?”
Châu Châu đối với dì Vưu không ý kiến:
“Thích nha.”
Tỉnh Hành tiếp tục hỏi:
“Thế còn con của bà ấy?”
Châu Châu suy nghĩ một chút, tận lực nói ra suy nghĩ trong lòng:
“Vừa rồi ở chỗ dì Vưu, tôi không thích cô ấy. Hiện tại, tôi cũng không biết……”
Tỉnh Hành nghe hiểu, cũng không còn gì muốn hỏi.
Hắn giúp Châu Châu cùng nhau xếp tháp gỗ, bắt đầu cùng cô chơi đợt thứ hai.
Nửa ngày kế tiếp, Châu Châu không có chạy ra ngoài, vẫn luôn để Tỉnh Hành bồi cô chơi. Tỉnh Hành cũng không có đi làm mấy việc khác, thỉnh thoảng sẽ xem tin tức trong công tác, lúc cần thiết sẽ quay về.
Mấy chuyện tiếp theo hết thảy đều thực bình thường, buổi tối dì Vưu tới làm cơm chiều, lúc sau lại tới thu thập phòng bếp. Tỉnh Hành cùng Châu Châu ăn cơm cong thì ra ngoài tản bộ, nhưng cũng ở trong sân chứ không đi xa.
Buổi tối hai người vẫn ngủ chung giường, Tỉnh Hành dặn dò Châu Châu không được động chạm da thịt, Châu Châu cũng thực nghe lời, anh mới thấy ổn hơn một chút, cũng càng ngày càng thích ứng, cứ như đang chậm rãi thích ứng với hình thức ở chung này.
Buổi sáng sau khi rời giường, phải ôm cái chăn của Châu Châu sang phòng cho khách. Anh làm như vậy, chủ yếu là sợ dì Vưu vào dọn phòng nhìn thấy, lại nghi ngờ nhân phẩm của anh thì toang.
Hơn nữa chuyện hai người ngủ chung phòng chung giường, Tỉnh Hành cũng đã từng kiên nhẫn nói với Châu Châu, để cô không truyền ra ngoài. Phía trước có nói với giáo sư Vương một lần, cái này thì không sao, nói cho người khác thì không được. Rất phiền toái.
Tỉnh Hành vẫn luôn bất động thanh sắc như vậy tới chạng vạng Chủ Nhật, chờ sau khi Tiêu Vũ rời khỏi chỗ anh, anh mới lén tìm dì Vưu nói chuyện. Có vài lời nhất định phải nói, anh cũng hi vọng dì Vưu có thể xử lí tốt.
Tình huống dì Vưu bị Tỉnh Hành tìm nói chuyện cũng không nhiều, có thể nói từ khi bà tới đây làm việc, cơ hồ chưa từng có. Bởi vì dì Vưu là do mẹ Tỉnh tìm tới, hơn nữa Tỉnh Hành cũng không bắt bẻ phương diện sinh hoạt, cho nên cơ bản chưa nói cái gì.
Lúc này bị tìm gặp, dì Vưu cũng đã biết, tám phần là bởi vì con gái bà. Bất quá bà cũng không thấp thỏm, thấy Tỉnh Hành, không cần anh mở miệng trước, tự mình nói:
“Tiểu Vũ làm Châu Châu không vui, là do tôi không dạy dỗ tốt.”
Dì Vưu đoán đại khái cũng rất đúng, nhưng điều Tỉnh Hành muốn nói lại không phải cái này. Anh dẫn dì Vưu vào thư phòng, cũng không tiếp lời bà, im lặng một chút, nói:
“Con gái bà có phải có chút vấn đề không? Áp lực quá lớn, hoặc là có khuynh hướng stress gì đó?”
Dì Vưu không biết tại sao Tỉnh Hành lại nói vấn đề này, bà ta có chút ngốc, bản thân cũng không xác định được:
“Tiên sinh, sao ngài lại hỏi vậy? Tôi không biết Tiểu Vũ có vấn đề gì về tâm lí……”
Tỉnh Hành nhìn bà, ánh mắt trầm tĩnh:
“Chiều hôm qua cô ấy ở trước mặt tôi cố ý nhảy xuống nước.”
Dì Vưu nghe xong lại phát ngốc một trận, theo bản năng nhớ tới chiều ngày hôm qua Tiểu Vũ kéo một thân ướt sủng trở về. Bà hỏi Tiểu Vũ làm sao vậy, Tiểu Vũ không trả lời, chỉ là sắc mặt và tâm tình không được tốt cho lắm. Ai biết được cô lại là làm trò trước mặt Tỉnh Hành cơ chứ?
Tự mình nhảy xuống nước? Vì cái gì?
Tỉnh Hành một bên để dì Vưu tự hỏi, một bên nhìn bà, nhắc lại:
“Nếu không phải tâm lý xuất hiện vấn đề, đó là vì khiến cho tôi chú ý?”
Dì Vưu vừa nãy chỉ là không muốn nói gì, hiện tại là nói không nên lời. Bà nhìn Tỉnh Hành, hơi hơi khẩn trương mà bóp ngón tay, hít vào một hơi, sau đó cúi đầu, hơn nửa ngày mới mở miệng:
“Tiên sinh, quấy rầy ngài rồi.”
Có chút chuyện không cần nói quá rõ, trong lòng hiểu rõ là được.
Tỉnh Hành giữ lại mặt mũi cho dì Vưu, đương nhiên cũng là vì khá hiểu biết bà, cũng không định bởi vì chút chuyện này mà sa thải bà. Nhưng anh có yêu cầu, cho nên cũng không để dì Vưu ra ngoài, mà là tiếp tục nói với bà:
“Sau này ít đến một chút, ta là thầy giáo, có rất nhiều vấn đề cần suy xét, hi vọng bà hiểu cho.”
Dì Vưu hiểu rõ, ít đến chỉ là cách nói khách khí, ý tứ chân thật chính là —— về sau đừng đến nữa.
Đây mới là lần đầu tiên tới, đã cố ý nhảy xuống nước, còn may là không xảy ra chuyện gì, nếu cứ tiếp tục cũng không ổn. Vạn nhất thật sự xảy ra sự cố gì, Tỉnh Hành là thầy giáo, không ổn chút nào.
Dì Vưu không biết Tiểu Cần sẽ làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy, còn bị Tỉnh Hành phát hiện. Bà bị Tỉnh Hành nói đến hổ thẹn, liên tục gật đầu nói:
“Tôi hiểu rồi, tiên sinh, tôi hiểu rồi……”
Tỉnh Hành thấy thái độ của bà thành khẩn, cũng không nói thêm cái gì, bởi vì còn muốn để bà giúp mình chăm sóc Châu Châu. Ngày nghỉ của anh đã sắp hết, một khi bắt đầu đi làm, anh cũng không có cách nào trông nom Châu Châu. Để cô biến thành chuỗi hạt cũng không được.
Mà chờ sau khi anh đi làm, Châu Châu rốt cuộc làm sao yên tâm, Tỉnh Hành hai ngày nay chỉ suy nghĩ vấn đề này, cũng từng tham khảo ý của giáo sư Vương. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên cho cô đi học thôi.
Tựa như giáo sư Vương từng nói, nhất định phải nghiêm túc học hành, bằng cấp có thể không so đo, rốt cuộc cũng chỉ là một tờ giấy, nhưng nhất định phải đi học, bằng không làm thế nào dừng chân trên xã hội?
Thế giới hiện đại, thất học là một bước chân cũng khó đi.
Nếu đơn thuần chỉ là sủng vật mỗi ngày ngồi ở nhà, chờ anh tan tầm, chờ anh chơi cùng, chờ anh mang đi dạo, phỏng chừng cô cũng sẽ chán. Chó con bị nhốt lâu ngày còn rất muốn chạy trốn, bị lạc mất cũng rất thường gặp.