Editor: Kan Kudo
Tỉnh Hành ngưng thở nhìn cô, trong phòng tràn ngập bóng tối, lại không thể hoàn toàn che đi hết làn da trắng nõn sáng bóng của cô, cứ như nhìn thấy được cả ánh mắt phát sáng, lấp lóe trong màn đêm nhìn chằm chằm anh, giống như đang nhìn chằm chằm một con gà nướng mật ong.
Ngay tại lúc Tỉnh Hành tự hỏi chính mình bởi vì một chút tình cảm đối với thú cưng và lòng hiếu kì tìm tòi mà quyết định nuôi con trai này, đến cuối cùng có thể nào lại trở thành một phiên bản khác của 《 Đông Quách tiên sinh dữ lang 》 hay không, Châu Châu lại mở miệng, nói với anh:
“Đừng sợ, không ăn anh đâu.”
Nghe được lời này, Tỉnh Hành không tự giác mà thả lỏng hô hấp, cũng lập tức nhận ra Châu Châu là đang học theo cách nói chuyện của anh. Chiều hôm trước anh ép cô hóa hình hiện thân bằng cách dùng video ẩm thực “Trai sông xào rau củ”, khi ấy cô cũng sợ chết khϊếp.
Cô sợ bị gỡ vỏ lấy thịt đem đi xào, sợ bị ăn như thế, nhưng lại không chạy trốn. Anh dán hoàng phù lên cửa sổ trong nhà nhiều như thế mà cũng không có tác dụng. Tò mò về suy nghĩ của cô, Tỉnh Hành liền hỏi cô.
“Hôm ấy muốn ăn cô, tại sao lại không bỏ chạy?”
Đôi mắt Châu Châu vẫn lấp lánh, rực rỡ trong bóng đêm, nói thẳng:
“Thích nơi này, thích anh.”
Lời này vừa nói ra, dừng ở lỗ tai Tỉnh Hành, trong lòng anh nhịn không được mà “Thình thịch” một tiếng, dường như trái tim bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thể khống chế mà rung động, sau đó hơi thắt lại, nhịp tim bất giác lại nhanh thêm một chút.
Ngoài nhịp tim, Tỉnh Hành cảm thấy hô hấp cũng có chút không thoải mái, nhưng cũng chỉ là một chút, yên lặng hít sâu một chút liền giảm bớt. Anh biết, Châu Châu nói ra những lời này hoàn toàn không khác gì những lời mà một đứa con nít ba tuổi nói ra cả.
Anh cũng biết phản ứng trong lòng mình đối với cô cũng có gì đó sai sai, nhưng cũng không truy cứu đến cùng, khôi phục lại trạng thái một chút liền trở lại bình thường, tiếp tục hỏi Châu Châu:
“Tại sao?”
Châu Châu suy nghĩ, cảm thấy để trả lời vấn đề này có hơi phức tạp, sau đó vừa nghĩ vừa đứt quãng nói:
“Linh lực rất nhiều, còn có anh là…… Là…… Chủ nhân, chủ nhân nuôi dưỡng tôi……”
Tỉnh Hành: “……”
Thích nơi này thích anh, chính là bởi vì nơi này của anh tốt, có nhiều linh lực, còn có chủ nhân anh đây nuôi dưỡng cô. Tốt lắm, cô thắng rồi.
Tỉnh Hành không hỏi nữa, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Anh biết cô nhóc này linh thức thiển cận, vốn không hiểu được mấy cảm xúc của loài người. Tâm tư của anh tâm tư đều dành hết cho công việc, thất tình lục dục ít nhiều cũng có, mà cô nhóc này thì chả có gì hết luôn. Bọn họ một người một yêu, làm sao nói được chuyện gì liên quan đến cảm tình?
Đôi mắt nhắm một hồi, Tỉnh Hành cảm thấy Châu Châu còn mở to mắt, liền nói thẳng câu:
“Ngủ.”
Châu Châu lập tức nhắm mắt lại:
“Ừm.”
Như vậy chợp mắt ngủ một lát, căn bản không có buồn ngủ, Tỉnh Hành đột nhiên lại mở miệng:
“Về sau không được liếʍ tôi, không được tùy tiện dùng pháp lực, càng không được có ý muốn ăn người, cô phải làm một người lương thiện.”
Châu Châu mở một con mắt nhìn Tỉnh Hành, nhìn thấy anh còn nhắm hai mắt, thế là mình vội vàng nhắm lại theo, đáp ứng anh.
“Được.”
Tỉnh Hành không nói đạo lý nữa, nhắm mắt lại định để từ từ thϊếp đi. Rốt cuộc nằm một lúc lâu mà chẳng có chút buồn ngủ nào. Nhưng thật ra Châu Châu bên cạnh, đã sớm hô hấp đều đều tiến vào mộng đẹp, quả thực là vừa nhắm mắt là ngủ.
Thật sự ngủ không được, Tỉnh Hành mở to mắt, nhìn Châu Châu, nghĩ thầm linh thức này cũng hay, mà đến cả cách đi ngủ cũng y như đứa con nít, ăn no chơi mệt liền ngủ, ngủ đủ rồi lại dậy tiếp tục ăn tiếp tục chơi.
Hơn nữa cô cũng tham ngủ vô cùng, ban ngày ngủ ban ngày, buổi tối đi tắm hình như cũng ngủ hơi bị lâu trong nhà tắm, kết quả đến lúc này vẫn là dễ dàng đi vào giấc ngủ, quả thực chính là muốn ngủ là ngủ được ngay.
Bản lĩnh muốn ngủ là ngủ được này Tỉnh Hành học không nổi, anh trợn tròn mắt nhìn trần nhà, dời sự chú ý đến vấn đề hạng mục kia vẫn chưa thể giải quyết được. Cho dù là nghỉ phép thì vẫn có những chuyện không thể nào mặc kệ được, rốt cuộc anh cũng không định từ bỏ hạng mục của mình.
Nguyên đêm cứ nằm nghĩ như thế, đầu óc đôi mắt bắt đầu mệt mỏi, anh mới thấy buồn ngủ. Trước khi ngủ lại nhìn Châu Châu đang nằm ngủ bên cạnh mình, lúc này mới nhận ra cô vẫn đang ngủ bên ngoài chăn, không biết ban đêm có bị cảm lạnh hay không.
Cũng không thử nghiệm xem yêu tinh có thể bị cảm lạnh hay không, Tỉnh Hành trực tiếp nhẹ nhàng lấy phần chăn mà cô đang đè lên ra, sau đó đắp lên người cô. Đắp xong rồi cũng không dịch sang phía cô, mà tận lực nằm ngủ sát mép giường, nằm nghiêng người đưa lưng về phía cô.
Lúc trước khi ngủ đã an bài, Châu Châu ngủ giường bắc, Tỉnh Hành ngủ giường nam, giường cũng đủ rộng để chia tách khoảng cách, chăn cũng đủ lớn để khỏi phải giành giật qua lại, thời tiết này vốn dĩ cũng không lạnh, nhiệt độ ban đêm vừa đủ.
Kết quả đến sáng hôm sau, lúc Tỉnh Hành ngủ dậy, tất cả đều thay đổi.
Anh từ bên mép giường lăn đến giữa giường, từ nằm nghiêng hướng sang phía nam biến thành nằm nghiêng hướng sang phía bắc, trong ngực còn ôm lấy tiểu yêu tinh da thịt non mịn trắng tinh. Tiểu yêu tinh đã tỉnh giấc từ sớm, ghé vào trong l*иg ngực anh, hơi hơi ngửa đầu nhìn anh, giống như đang nghiên cứu râu của anh.
Thấy Tỉnh Hành mở mắt, cô không nghiên cứu mấy ngọn râu mới xuất hiện trên cằm anh nữa, ngửa đầu trực tiếp nhìn vào đôi mắt anh.
Mà Tỉnh Hành dần dần tỉnh táo, trong đầu mơ mơ màng màng hỗn hỗn độn độn, bản năng chiếm hữu đang kêu gào trong cơ thể. Anh đón nhận ánh mắt Châu Châu, khoảng cách giữa hai đôi mắt gần đến mức khiến tâm trí người ta hỗn loạn.
Anh ôm tay cô không nhúc nhích, động tác cũng không nhúc nhích, thậm chí hô hấp cũng thật nhẹ nhàng, trên chóp mũi toàn là mùi hương trên người cô, còn có đôi mắt, lông mi, mũi, môi của cô khiến người ta mê loạn.
Trong thân thể có một loạt rung động đang chi phối anh, anh cứ như đang muốn làm gì đó, nhưng cũng không làm thật.
Châu Châu thấy anh ngẩn người, liền tò mò hỏi câu:
“Tỉnh rồi sao?”
Câu hỏi này hoàn toàn khiến anh bừng tỉnh, cũng đánh tan không khí ngày càng trở nên mờ ám, đôi mắt hơi đυ.c ngầu của Tỉnh Hành cũng nhanh chóng trong veo trở lại, sau đó nhanh như cắt xốc chăn lên xuống giường, không do dự một giây nào.
Thế này thì thật là muốn chết đi được, mới sáng trới, đàn ông vốn không thể khống chế được cơ thể của mình, có một đoạn thời gian phản ứng tự nhiên như thế, chưa nói tới còn đang ôm trong l*иg ngực một cục bột mềm mại đáng yêu.
Châu Châu không biết anh bị làm sao, ánh mắt hơi mờ mịt, nhìn anh nhanh chóng xốc chăn đứng dậy, sau đó cũng không để ý cô, trực tiếp ra khỏi cửa phòng ngủ, thuận tay đóng cửa phòng, không hề quay đầu lại lần nào.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn có một mình Châu Châu một người, cô thu hồi ánh mắt mờ mịt mà nghĩ —— sao lại thế nhỉ?
Không nghĩ ra tại sao, cô liền muốn đi theo Tỉnh Hành để xem. Nhưng cô vừa muốn dùng pháp lực, lại đột nhiên nhớ tới đêm qua trước khi ngủ Tỉnh Hành có nói với cô, không được liếʍ anh, không được dùng pháp lực, càng không được có ý muốn ăn người. Vì thế suy nghĩ một hồi, từ bỏ.
Châu Châu đành phải nghe lời, như một người không có pháp lực mà xốc chăn xuống giường, buông đôi chân dài trắng nõn bên mép giường, đôi chân trần đặt xuống sàn nhà, sau đó đứng ở mép giường run run một hồi, tìm chút cảm giác đi đứng bằng chân.
Sau khi tìm được cảm giác rồi, cô cẩn thận cất bước đi đến cạnh cửa mà mở cửa, sau khi đi ra thì đóng cửa lại, lại theo tiếng nước róc rách nghe được mà chậm rãi đi đến nhà vệ sinh. Đến được cửa nhà vệ sinh thì nằm bò xuống nhìn qua khe cửa, như muốn nhìn vào bên trong.
Nằm bò một hồi, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, cô bất ngờ không kịp phòng bị mà lại nhào thẳng vào trong ngực Tỉnh Hành. Sau khi nhào vào xong, ngẩng đầu nhìn về phía anh, lúc này lại có thể nói, hỏi anh.
“Làm gì vậy?”
Tỉnh Hành đưa tay đỡ lấy cô, rũ mi nhìn ánh mắt cô, cả người toàn là hơi ẩm còn chưa khô khi vừa tắm rửa xong, trực tiếp đỡ cô dậy kéo vào nhà vệ sinh:
“Vào đi, rửa mặt đánh răng.”
Châu Châu bị anh kéo đến trước bồn nước, nhìn bàn chải đánh răng mà anh đã trét kem đánh răng lên, lại nhìn anh nhét bàn chải đánh răng trong tay mình, cuối cùng nhìn lên đôi mắt anh, nghe anh nói:
“Tối hôm qua đã dạy cô, còn nhớ không?”
Tối hôm qua thật ra là anh giúp cô đánh răng, xem như là cầm tay mà dạy. Loại chuyện cần thao tác thế này, Châu Châu cảm thấy đối với mình vẫn hơi bị khó, vì thế nói với Tỉnh Hành:
“Quên mất rồi……”
Tỉnh Hành thấy cô dùng cách nói chuyện hơi sợ sệt mà ngờ nghệch bán moe, liền có hơi cạn lời. Nhưng anh cũng không thể giúp cô đánh hoài, lỡ tạo ra cho cô tính ỷ lại, không muốn tự mình làm gì cả thì làm sao đây?
Mỗi ngày đều phải giúp cô chải răng, chẳng phải anh sẽ mệt chết luôn hay sao?
Tỉnh Hành suy nghĩ một hồi, không có cách nào khác, sau đó liền nói một câu:
“Chờ tôi một chút.”
Nói xong đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Châu Châu đứng trước bồn nước chờ anh, cầm bàn chải đánh răng nhìn gương, muốn đút vào miệng, lại cảm thấy sao mà đút kiểu nào cũng không đúng. Cầm bàn chải đánh răng thử một hồi, Tỉnh Hành quay lại, trong tay cầm theo máy tính bảng.
Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của Châu Châu, anh đặt máy tính bảng lên bồn đánh răng rửa mặt, nhấn vào nút phát video, màn hình liền nổi lên phim hoạt hình dạy trẻ con đánh răng.
Châu Châu tò mò nhìn máy tính bảng, nhìn lại Tỉnh Hành, rồi lại nhìn về phía máy tính bảng, không chú ý vào nội dung bên trong mà chỉ chú ý chính máy tính bảng thôi, còn tò mò hỏi anh.
“Cái này là gì vậy?”
Tỉnh Hành đứng bên cạnh cô:
“Máy tính.”
Lại học giống nhau tân đồ vật, Châu Châu lặp lại theo anh mà nói:
“Ừm, đây là mái tính*.”
*Cái này là Châu Châu đọc sai thiệt chứ không phải type nhầm
Đối với vấn đề phát âm của cô, Tỉnh Hành đã quen nên cũng bình tĩnh, cũng không sửa lại cho đúng, ngược lại nói giống cô:
“Đúng vậy, đây là máy tính, đang dạy cô cách đánh răng, cô phải học theo cho đúng.”
“Ừm ừm ừm.”
Châu Châu vội vàng gật đầu, ánh mắt quay lại màn hình máy tính bảng. Xem xong phim hoạt hình rồi, vẻ mặt cô như thấy chưa đủ, quay đầu nhìn về phía Tỉnh Hành:
“Có thể xem lại không?”
Tỉnh Hành thoát phần mềm video, mở trình duyệt lên, bên trong là bài vè bạn nhỏ đánh răng mà anh đã lục tìm ra.
“Ăn xong cơm sáng rồi xem nữa, được chưa, giờ thì đánh răng rửa mặt đã, xong rồi phải ăn cơm sáng.”
Châu Châu gật gật đầu, tự khen mình:
“Tôi nghe lời.”
Tỉnh Hành “Ừ” một tiếng: “Cô nghe lời.”
Video cũng xem rồi, cũng lục ra được bài vè, Tỉnh Hành nói với Châu Châu:
“Chúng ta trước tiên đánh răng đi……”
Vừa nói vừa nhìn về màn hình máy tính bảng, bắt đầu đọc bài vè:
“Trong tay cầm bàn chải đánh răng nhỏ……”
Đọc xong câu này thì nhìn về phía tay Châu Châu:
“Nhìn xem, cô cầm bàn chải đánh răng nhỏ rồi kìa, giỏi quá.”
Khen xong tiếp tục câu thứ hai:
“Đánh từ trên xuống dưới hết kẽ răng.”
Châu Châu hoàn toàn bị anh gợi lên hứng thứ đánh răng, đôi mắt phát sáng vui vẻ, cũng cười rộ lên, theo như lời Tỉnh Hành nói, đút bàn chải đánh răng vào trong miệng, đánh từ trên xuống dưới hết kẽ răng, đánh xong hỏi Tỉnh Hành:
“Được không?”
Tỉnh Hành gật đầu cổ vũ:
“Được lắm, kem đánh răng không ăn được, không được nuốt.”
Nói xong hít một hơi thật là sâu, làm chuẩn bị tâm lý một hình, khiến cho chính mình vui vẻ lên, tiếp tục phần còn lại bài vè ——
“Hàm trên thì đánh từ trên xuống dưới, hàm dưới thì đánh từ dưới lên trên, phải đánh hết từ trong ra ngoài, hàm răng khỏe mạnh thì ai ai cũng khen!”
Sau khi đọc từng câu vè xong, Châu Châu cũng đánh xong răng. Mặc kệ nói như thế nào, trong một giây đặt lại bàn chải vào giá đựng bàn chải đánh răng, Tỉnh Hành vẫn là rất có cảm giác thành tựu —— thật tốt, anh đã dạy được tiểu yêu tinh một việc.
Dạy xong thì đến dạy rửa mặt, rửa mặt thì đơn giản hơn nhiều.
Rửa mặt xong, Châu Châu đứng ở trước gương không chịu đi, đầu nghiêng qua nghiêng lại nhìn chằm chằm gương một hồi lâu, sau đó đột nhiên làm dáng hỏi Tỉnh Hành:
“Tôi có xinh đẹp không?”
Tỉnh Hành quay đầu liếc nhìn cô một cái, không dám không khen, vì thế dùng giọng cứng nhắc như thường nói:
“Xinh đẹp lắm.”
Thế là Châu Châu càng đắc ý hơn, bởi vì vui vẻ nên càng nghe lời, chủ động hỏi Tỉnh Hành:
“Sau đó, chúng ta làm gì nữa?”
Tỉnh Hành vừa nãy mới tự mình tắm nước lạnh, còn chưa có thời gian để đánh răng, vì thế nói với cô:
“Cô đi ra ngoài ngồi sô pha chờ tôi một lúc, đợi tôi ra ngoài làm bữa sáng, sau đó chúng ta ăn bữa sáng.”
Châu Châu nghe lời gật gật đầu, xoay người muốn đi ra ngoài. Kết quả đi hai bước lại khựng lại, xoay người lại nhìn Tỉnh Hành, sau đó chỉ chỉ máy tính bảng nằm trên bồn đánh răng rửa mặt:
“Tôi xem cái kia được không?”
Tỉnh Hành nhìn máy tính bảng:
“Được.”
Nói rồi anh vươn tay mở máy tính bảng trong tay ra, bấm vào phần mềm video, sau đó nhìn những video được đề cử trên giao diện, nhìn quanh một lượt. Không biết nên cho cô xem cái gì, cuối cùng nghĩ một lúc, bấm vào tag “Trẻ em”.
Mở trang trẻ em, anh bấm đại vào 《 tiểu trư Bội Kỳ 》được đề cử, sau đó đưa cho Châu Châu.
Châu Châu vui vẻ nhận lấy, ôm máy tính bảng xoay người đi, để mau mau được ngồi xuống xem, còn thử chạy mấy bước. Kết quả bởi vì toàn bộ chú ý và ánh mắt đều đặt vào máy tính bảng, khi chạy đến cửa nhà vệ sinh, “Bịch” một cái tông vào cửa.
Cô cũng chưa thử chạy bao giờ, đây là lần đầu tiên, sau khi bị tông thì rõ ràng không đứng vững được, đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất, sau đó liền một tay ôm máy tính bảng, một cái tay khác xoa xoa cái trán bị tông đến đau của mình, nhăn mặt phát ra tiếng “Ư” muốn khóc.
Tỉnh Hành còn đang nặn kem đánh răng ra, bị động tĩnh này của cô làm hoảng sợ, nhưng lúc quay đầu nhìn, thiếu chút nữa không nhịn cười được. Nhẫn nhịn xuống một chút, anh sầm mặt, buông bàn chải đánh răng với kem đánh răng để đi kéo cô dậy.
Kết quả Châu Châu tự đủ kiên cường, không chờ anh đến, tự mình bò dậy, sau đó nước mắt lưng tròng mà tiếp tục nhìn chằm chằm heo tiểu muội cùng heo tiểu đệ đang nhảy trong vũng bùn trong máy tính bảng, vươn tay mở cửa đi ra ngoài.
Tỉnh Hành thu lại bước đi mới bước đi một nửa, khựng lại quay về bồn nước, tay vịn lên mặt đá cẩm thạch, hơi cúi đầu khom lưng, còn chưa cầm bàn chải đánh răng vào trong tay, không nhịn được mà cười lên. Cười đến mức tẹt ga không khống chế được, bả vai đều run lên.
Cúi đầu cười xong, anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên đứng dậy, cầm lấy bàn chải đánh răng chuẩn bị đánh răng, kết quả mới soi gương hai giây, mình tự nhìn mình lại không kiềm được mà bật cười.
Cảm giác như mình đã mở ra cái chốt kì quặc nào đó, hoặc là bị điểm vào huyệt cười, như thế nào lại không để ý tới hình tượng, vì thế Tỉnh Hành lại gắng điều chỉnh lại biểu tình, lúc này mới miễn cưỡng ổn định.
Phải quản lí biểu cảm cho tốt, vẻ mặt miễn cưỡng bình tĩnh mà cầm bàn chải đánh răng, Tỉnh Hành lại dùng nước lạnh rửa mặt một chút, lúc này mới đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi thì trực tiếp đi đến phòng bếp, thuận tiện qua phòng khách nhìn một cái, liền nhìn thấy Châu Châu ngồi ở sô pha một người ngồi, nằm trong tư thế thoải mái nhất, ôm máy tính bảng vào trong ngực, không chớp mắt mà xem chằm chằm.
Cái tư thế nghiêm túc tập trung kia, cứ như không ăn cơm không uống nước không ngủ cũng được.