Editor: KanKudo
Châu Châu tiếp tục phun ra ngụm nước cuối cùng trong miệng, sau khi phun thì từ từ mở mắt trái ra, nhìn thấy vẻ mặt hơi tức giận của Tỉnh Hành, rõ ràng là đang giận, vì thế cô làm bộ dáng canh chừng như làm sai sợ bị mắng, tiếp tục mở mắt phải, nói:
“Không muốn bị đánh đâu.”
Không muốn bị đánh là một chuyện, ai chẳng không muốn bị đánh, còn mặt khác, cô không biết mình làm sai cái gì. Trong lòng cô nghĩ, là anh để cô tắm rửa trong bồn tắm cơ mà, nói ở trong bồn tắm có thể ngâm mình nên cô mới ngâm. Bồn tắm thoải mái quá trời, ngâm đến mức vừa thả lỏng lại vui vẻ, rốt cuộc có hơi buồn ngủ nên quên đi ra.
Ai mà biết, trong lúc cô thϊếp đi, Tỉnh Hành không biết khi nào nên vào, không nói lời nào mà trực tiếp lôi cô ra từ trong nước, động tác vừa đột ngột lại không nhẹ nhàng, cô bị dọa sợ đến tỉnh lại, không biết tình huống như thế nào nên không dám mở mắt.
Vừa nhắm hai mắt vừa bị Tỉnh Hành hoảng loạn mà đặt trên mặt đất, cô không hiểu vì sao càng căng thẳng hơn, vì thế trực tiếp ngừng hô hấp. Lúc sau Tỉnh Hành ấn lên ngực cô một hồi, ấn đến mức đau quá trời. Rồi sau đó anh nắm lấy mũi và cằm cô, cô lại không thể nhịn được nữa, trong miệng ngậm nhiều nước quá, ngay lập tức phun ra……
Tỉnh Hành thấy cô không sao, liền thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp ngồi dậy ở bên cạnh cô, cầm khăn lông khô lau mặt. Mới vừa lau khô đôi mắt ướt nước, Châu Châu không biết khi nào đã đứng lên, đột nhiên đứng ở trước mặt anh, hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm anh.
Tỉnh Hành thấy cô đột xuất hiện trước mặt thì ngây ra, vốn dĩ cảm xúc còn chưa bình tĩnh trở lại, khăn lông trong tay anh còn đang phủ lên nửa bên mặt, sự ngây ngẩn trong ánh mắt phút chốc vụt đi. Sau đó anh lại thở phào nhẹ nhõm:
“Làm gì vậy?”
Châu Châu nhìn anh, giọng cẩn thận hỏi:
“Anh giận à?”
Tỉnh Hành lại tò mò về suy nghĩ của cô, bỏ khăn lông trên mặt xuống,
“Tại sao tôi lại giận?”
Châu Châu cúi đầu, bộ dạng không dám quậy phá, vân vê ngón tay mình, giọng nói kéo rõ dài âm cuối hơi đáng yêu:
“Tôi phun nước lên mặt anh……”
Nghe giọng của cô, Tỉnh Hành vừa tức vừa buồn cười, tuy rằng không biết cô có cố ý hay không, nhưng cũng không muốn trách cứ, vì thế ý cười hiện lên khóe miệng, nhưng bị anh nháy mắt thu lại.
Ánh mắt anh hơi hướng xuống nhìn Châu Châu, tự mình biết mình khi nãy không phải nói muốn đánh cô vì bị cô phun nước lên mặt, thần kinh vừa căng thẳng khi nãy đã dịu đi, anh không có ý muốn đánh người.
Nhìn Châu Châu một hồi, thấy cả người cô ướt sũng, mái tóc dài buông xõa, bộ dáng đã vô cùng mê người, Tỉnh Hành hít một hơi thật sâu, không đề cập đến chuyện khiến mình bị dọa sợ khi nãy nữa, mà hỏi cô:
“Tắm có tẩy sạch không?”
Nghe được lời này, Châu Châu ngẩng đầu lên nhìn anh, lập tức quên mất khi nãy hình như mình đã chọc anh giận, biểu tình cũng nháy mắt thay đổi thành nhẹ nhõm, có chút vui vẻ gật gật đầu nói:
“Tẩy sạch rồi.”
Tỉnh Hành hỏi cô:
“Tẩy sạch rồi sao?”
Quần áo còn không cởi.
Châu Châu thu lại vẻ mặt vui vẻ:
“Không có.”
Dù sao đã như vậy, mấy lớp vải váy trắng cô mặc trên người, ướt đẫm cũng không khác mấy với không mặc, Tỉnh Hành đành phải tiếp tục yên lặng hít sâu vài cái, sau đó đưa tay cầm mấy cái khăn lông, bảo Châu Châu:
“Vào bồn tắm, tôi dạy cho cô.”
Châu Châu rất nghe lời, mặc luôn váy ướt vào bồn tắm, váy mà không bay lên thì không còn là tiên nữa rồi, tất cả đều xuyên thấu, vào trong nước lại bay lên, lại có hiệu quả thỏa mãn thị giác vô cùng.
Tỉnh Hành cầm khăn lông đến bên bồn tắm, tùy tay lấy hai cái khăn, một cái đặt trước ngực cô, một cái ở dưới, nói với cô:
“Cứ cởi váy ra đi, tôi lấy khăn lông che lại, về sau không được để ai nhìn thấy hết.”
“Được.”
Châu Châu gật gật đầu, trực tiếp làm biến mất váy trên người, tiếp theo dưới đáy nước bay lên một cánh sen màu trắng, trôi lên mặt nước giống như thuyền tơ lụa nhỏ trắng nõn, phất phơ phất phới, lảo đảo lắc lư.
Tỉnh Hành trước tiên để Châu Châu nằm nghiêng bên bồn tắm, để đầu hơi đưa ra một chút, gội đầu cho cô. Từ khi sinh ra đến giờ anh chưa từng hầu hạ người khác như thế này, hơn nữa tóc của Châu Châu quá dài, anh gội đến mức kêu lên đầy đau khổ.
Bóp chút dầu gội ra, xoa lên từ chân tóc, rồi xoa lên đến ngọn tóc, gội hết tóc qua một lần, sau đó xả nước. anh nghiêm túc làm từng bước, vất vả lắm mới gội đến ngọn tóc, cảm thấy thế này thật là quá phiền toái, vì thế nói với Châu Châu:
“Hay là cắt ngắn tóc lại đi?”
Châu Châu ngửa đầu, nhìn anh khó hiểu:
“Cắt là sao?”
Tỉnh Hành giải thích:
“Chính là làm ngắn đi một chút, dài quá rồi.”
Châu Châu đã hiểu, ngửa đầu đáp:
“Được, ngắn một chút.”
Chưa tới hai giây sau khi cô đáp, ngọn tóc đã xoa đến tràn đầy bọt bong bóng trong tay Tỉnh Hành đột nhiên biến mất, lại thấy mái tóc dài của cô phút chốc còn có một nửa, những bọt bong bóng trắng bay bay sau đầu cô.
Tỉnh Hành: “……”
Nhắm mắt hít một hơi để bình tĩnh, anh sắp làm quen được rồi!
Tỉnh Hành không biết chỉ số thông minh của mình cứ giảm thế này là sao, anh ngồi bên cạnh bồn tắm, không hề vội vã đi xả nước cho tóc Châu Châu, mà là bình tĩnh lại hỏi nàng:
“Có thể ngắn lại chút nữa không?”
Châu Châu hơi hơi quay đầu lại nhìn anh một cái:
“Không thể.”
Tỉnh Hành nhìn cô,
“Tại sao?”
Không phải muốn biến là biến được sao?
Châu Châu nằm xuống,
“Tóc của tôi dài thế đấy.”
Cũng được, Tỉnh Hành nhìn ra được một chút, chiều dài này tới eo cũng nhanh, vượt qua bả vai hơn hai ba mươi centimet, không ngắn tí nào cả.
Hắn cầm vòi hoa sen xả nước cho tóc cô, lại hỏi:
“Xén chút được không?”
Châu Châu ngửa đầu bất động:
“Không được.”
Tỉnh Hành liếc nhìn cô một cái:
“Tại sao?”
Châu Châu vô cùng nghiêm túc:
“Rất dài, đẹp lắm……”
Tỉnh Hành: “……”
Tóm lại cô biến tóc dài như thế cho đẹp?
Thấy cô không muốn cắt, Tỉnh Hành cũng không nói gì. Anh vòi hoa sen đã chỉ ấm vừa đủ, cẩn thận kiên nhẫn mà gội sạch bọt bong bóng trên đầu cô, một bên làm một bên mượn cơ hội này nói chuyện cùng cô:
“Về sau nếu cô muốn sống giống người, thì không có được ở trong nước sạch sẽ như thế nữa. Lúc trước dì Vưu mỗi ngày có thể giúp cô thay nước chùi vỏ, giờ thì không được. Con người đều phải tự lực cánh sinh, cho nên từ giờ trở đi, cô phải học cách tự mình đánh răng rửa mặt gội đầu tắm rửa……”
Châu Châu nghiêm túc nghe xong, trực tiếp trả lời hắn:
“Được, tôi biết rồi.”
Tỉnh Hành thở phào nhẹ nhõm:
“Ừm.”
Một hồi, Châu Châu lại nói:
“Làm người khó quá.”
Tỉnh Hành:
“……”
Tuy nói là làm người khó, học những điều mới cũng khó, nhưng Châu Châu cũng không có suy nghĩ không muốn làm người, rốt cuộc trong quá trình học những việc này, cô không ngừng tiếp xúc những thứ mới, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, cũng chơi vui. Dù khó dù mệt nhưng cũng vui sướиɠ, cảm giác cũng không tệ lắm.
Tỉnh Hành giúp cô gội sạch đầu, lại lấy bông tắm tới, xoa ra bọt biển tới kì cọ cho tôi, tới thân dưới thì anh đỏ lỗ tai rồi quay đi, cuối cùng nhét bông tắm vào trong tay cô:
“Những chỗ không kì cọ được thì tự mình kì cọ đi.”
Châu Châu học tập và nhớ rất nhanh, rốt cuộc cô cũng không phải đứa nhóc ba tuổi, linh thức trưởng thành chỉ số thông minh hơn đứa trẻ con rất nhiều. Cô cầm bông tắm, theo như lời Tỉnh Hành nói mà kì cọ qua một lần những nơi chưa được kì cọ qua.
Bọt bong bóng nhiều chơi rất vui, cô cũng thực thích.
Tỉnh Hành xoay người quay lưng lại, chờ cô tự mình kì cọ sau thì lấy một cái khăn lông khác tới, anh lại xoay người về bên cạnh bồn tắm, đổ nước trong bình đi, sau đó lấy vòi hoa sen gột sạch bọt bong bóng trên người cô.
Rửa sạch sau, lấy khăn lông khô cho cô, để cô tự mình lau khô nước trên người, lại dùng khăn tắm lớn che lại nơi cần che, sau đó anh mới cầm áo t-shirt bông mềm màu xám của mình cho cô mặc. Việc này hóa ra lại rất thuận lợi.
Mà Châu Châu trong lần tắm rửa này, khá hao tốn đồ và thời gian, khăn lông lại càng dùng một đống lớn. Bản thân Tỉnh Hành không phải là người hay hầu hạ người khác, liền khiến cho nhà vệ sinh lung tung rối loạn.
Anh giúp Châu Châu tắm rửa mệt đến quá sức, đối mặt với một mảnh hỗn độn này, sao còn có sức lực đi dọn dẹp, lại cúi đầu nhìn áo ngủ của người cũng ướt nhẹp y chang, yên lặng ở trong lòng tưởng ——
A……
Đột nhiên nhớ dì Vưu quá đi……
Vứt đi đám hỗn độn trong nhà vệ sinh kia đi xong, tính toán định để tới ngày mai rồi dọn dẹp, Tỉnh Hành đi ra, trước tiên thay đồ ngủ cái đã. Châu Châu từ lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh đều đi theo anh, lúc anh định vào phòng, bị anh xoay người chắn ngoài cửa.
Anh nghiêm túc mà nói cho Châu Châu:
“Tôi muốn vào thay quần áo, cô không thể đi vào.”
Châu Châu nhìn anh:
“Không thể sao?”
Anh gật đầu:
“Không thể.”
Nếu không thể theo vào thì Châu Châu liền không đi vào, cô đứng ở ngoài cửa, nhìn Tỉnh Hành đóng cửa phòng lại. Trong lúc chờ, cô cúi đầu nhìn chiếc áo t-shirt bông mềm màu xám trên người mình, cảm thấy thật sự không đẹp. Nhưng trên vải toàn là mùi hương trên người Tỉnh Hành, rất dễ chịu, cô cũng không chê.
Cứ như vậy yên lặng đứng ở ngoài cửa đợi một hồi, Châu Châu lại nhìn Tỉnh Hành đi ra từ trong phòng, đồ ngủ trên người anh được thay, trong tay còn cầm vài bộ quần áo, đều là đồ ướt vừa nãy mặc.
Tỉnh Hành bỏ quần áo ướt vào giỏ quần áo cần giặt, nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, cũng không tính toán sẽ làm gì nữa, cũng muốn giúp Châu Châu điều chỉnh thời gian chơi và nghỉ, cho nên trực tiếp mang Châu Châu đi ngủ.
Ngủ lại có một vấn đề, Tỉnh Hành đương nhiên là trực tiếp đưa cô đến ở phòng dành cho khách, chỗ của anh rộng nhưng không có nhiều phòng lắm, chỉ có hai phòng như thế thôi. Nhưng Châu Châu không muốn đi, cô muốn ngủ cùng Tỉnh Hành, muốn ngủ trong phòng anh.
Tỉnh Hành không có biện pháp, đành phải kiên nhẫn giải thích cho cô:
“Tôi là con trai, cô là con gái, không thể ngủ chung, phải ngủ riêng, nghe có hiểu không?”
Châu Châu lắc đầu:
“Tôi muốn ngủ cùng anh.”
Tỉnh Hành không muốn thỏa hiệp theo ý cô, nếu không cô sẽ không có ý thức về giới tính, về sau ra ngoài lại không tốt. Vì thế anh lại tận tình khuyên bảo thật lâu, lấy ra toàn bộ bản lĩnh giáo huấn người khác ra, cuối cùng mới miễn cưỡng dỗ dành cho Châu Châu đồng ý, đưa cô đến phòng cho khách.
Sau khi thu xếp xong cho Châu Châu, anh tắt đèn phòng cho khách, trở về phòng mình chuẩn bị ngủ. Kết quả nằm xuống tắt đèn không bao lâu, lúc anh vừa định đi vào giấc ngủ thì vô thức mở mắt, sau đó mở to mắt không còn quan trọng, anh bị dọa đến nhảy dựng.
Trong tầm mắt trống rỗng xuất hiện một người nằm, tình hình này cứ như ma quỷ lộng hành, trong phút chốc anh chưa chuẩn bị tâm lý, cả kinh thiếu chút nữa đánh người, mạnh mẽ mở to mắt tỉnh dậy, nhìn người nằm bên cạnh anh.
Châu Châu nằm nghiêng đối mặt với anh, thấy anh bị dọa đến giật mình bừng tỉnh giấc, mình thì mừng rỡ cười khanh khách, một bên cười đến vui vẻ một bên còn hỏi anh:
“Anh làm gì vậy?”
Tỉnh Hành đầu óc tỉnh táo nhắm mắt lại: “……”
Tại sao anh lại khổ thế này cơ chứ……
Mắt đóng lại để cảm xúc cũng bình tĩnh lại, lại mở to mắt, Tỉnh Hành hít thở một chút, yếu ớt hỏi:
“Cô làm gì thế?”
Châu Châu nhìn anh:
“Tôi muốn ngủ với anh.”
Tỉnh Hành tiếp tục hít vào:
“Cô không nghe lời.”
Châu Châu không nhận:
“Tôi có nghe lời.”
Tỉnh Hành nhìn cô:
“Nếu nghe lời thì tại sao lại không ngủ ở phòng cho khách?”
Đi một vòng lại quay lại chỗ cũ:
“Tôi muốn ngủ với anh.”
Được, đây là một vòng luẩn quẩn rồi, cạn lời luôn.
Tỉnh Hành từ bỏ, không nói gì nữa.
Lúc trước anh còn buồn ngủ, chẳng biết có phải do bị Châu Châu dọa hay không mà giờ không còn mệt tí nào. Anh cứ thế nhìn Châu Châu, đột nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi cô:
“Trước kia có phải cô thường xuyên lên giường tôi ngủ không?”
Châu Châu gật gật đầu,
“Phải……”
Tỉnh Hành nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại hỏi cô:
“Vậy sao tôi lại không thức dậy?”
Châu Châu nói cho anh:
“Vì tôi thổi linh lực.”
Tỉnh Hành tiếp tục hỏi:
“Có phải đã liếʍ cổ của tôi không?”
Châu Châu gật đầu:
“Phải……”
Tỉnh Hành tò mò:
“Tại sao lại muốn liếʍ tôi?”
Châu Châu nghiêm túc mà nói:
“Anh thơm quá……”
Tỉnh Hành: “……”
Cho nên là muốn ăn anh sao?
Trong lòng sinh ra ý nghĩ như vậy, ngay sau đó liền tự phủ định mình, bởi vì Châu Châu thoạt nhìn thật sự không giống sẽ hại người, nhưng Tỉnh Hành cũng chỉ thuận miệng hỏi, giống như cố ý trêu chọc con nít:
“Cô muốn ăn tôi?”
Kết quả Châu Châu quyết đoán thừa nhận:
“Phải……”
Tỉnh Hành: “……”