Hướng Dẫn Nuôi Trai Tinh Dễ Thương

Chương 5: Vô tình gặp nhau

Editor: Hoàng

Dì Vưu tháo khẩu trang, tháo găng tay cao su và tạp dề, rồi phơi khô trong góc. Bà vô tình kéo găng tay trong khi sấy, nước trên găng tay bắn vào làm mặt bà chợt run rẩy.

Không thể tránh được, dì Vưu theo bản năng nhắm mắt lại và mím chặt môi để ngăn nước hồ bơi từ những con trai lớn bắn vào mắt và miệng. Bà mím chặt môi, chau mày suy nghĩ đầy kinh tởm:

“Trai tanh, tanh quá!”

Sau khi niệm hai câu, bà đột nhiên thấy có gì đó không ổn, khẽ khịt mũi hai lần. Ngửi hai lần bà vẫn không thấy đủ, khẽ kề mũi của mình bên cạnh găng tay và tạp dề, ngửi thử lấy.

Ngửi cẩn thận xong, chúng thực sự không có mùi tanh.

Không chỉ không có mùi, mà mùi thơm trên tạp dề và găng tay còn hơi quen.

Dì Vưu suy nghĩ một lúc, đó là mùi trên gối Tỉnh Hành.

Ban ngày mùi hương này không dễ phân biệt lắm. Bà thường vào phòng tắm Mặt Trời, nhưng lại không kết nối được mùi ở cả hai bên.

Giờ bà đã hiểu tất cả rồi, hương vị trên gối Tỉnh Hành thực sự không phải là vì anh đã đưa ai đó lên giường, mà đó là từ nhà. Nhưng sao nó có thể chạy lên gối được, điều này thực sự là ý vị sâu xa.

Còn về việc Tỉnh Hành có bạn gái hay không, dì Vưu hoàn toàn rõ ràng, không còn nghĩ gì về điều đó nữa. Nhưng bây giờ bà rất tò mò —— con trai sông trong ao này là thế nào? Sao lại có mùi thơm?

Mặc dù bà đã phục vụ trai sông lớn trong một khoảng thời gian dài, nhưng vì bà cảm thấy những thứ ở sông biển thường rất tanh, vì vậy, mỗi lần bà đến dọn dẹp hồ bơi và rửa vỏ trai lớn, bà lại đeo khẩu trang thơm, cũng theo bản năng mà ngửi thấy ít hơn.

Nhưng không ngờ, hóa ra con trai lớn nuôi trong ao ở nhà này thực sự là một con trai sông thơm?

Tất nhiên, dì Vưu không biết nên tò mò vậy thôi, dù sao đi nữa, những điều bà tò mò và bà vốn không có duyên với nhau. Bà lẩm bẩm trong lòng, thiết nghĩ làm việc cho gia đình giàu có cũng mang đến cho bà thật nhiều kinh nghiệm.

Bà dọn dẹp những thứ cần phải dọn dẹp lại, Tỉnh Hành ra ngoài đi dạo vẫn chưa về, dì Vưu rời khỏi nhà trước. Bà sống trong một khu vực nhỏ phía đông bắc ở góc sân, nơi ban đầu được dùng để cất trữ những tạp vật.

Sau khi trở về, dì Vưu trước tiên đi tắm rồi thay quần áo. Khi tóc bà khô một nửa, bà búi tròn cột ra sau đầu, sau đó lên giường dựa vào đầu giường, nhấc điện thoại lên, call video cho con gái mình.

Kết nối video đổ chuông một lúc, sau đó kết thúc và được chuyển trực tiếp thành cuộc gọi thoại:

“Chào mẹ.”

Dì Vưu cũng đã quen với tình huống này, mặc dù không thể tránh khỏi việc có hơi lạc lõng. Máy ảnh không thể bật, bà đành phải đặt điện thoại lên tai, mỉm cười:

“Cần Cần, ở trường sao rồi con?”

Điện thoại im lặng một lúc, rồi tiếng ‘Cần Cần’ vang lên, nó hơi đè thấp một chút:

“Mẹ ơi, không phải chúng ta đã nói rồi ạ? Sau này mẹ đừng gọi con bằng biệt danh nữa. Mẹ lại quên sao?”

Dì Vưu thật sự đã quên mất, đã gọi suốt hai mươi năm rồi mà, đâu thể nói thay đổi là đổi ngay được. Tên đầy đủ của con gái bà là Tiêu Vũ Cần, mà tên ‘Cần Cần’ thì nghe quá khủng, sau khi học đại học, cô ấy không để bà gọi tên đó nhiều nữa, yêu cầu bà đổi thành ‘Tiểu Vũ’, nhưng bà không thể sửa được.

Ở quê hương của họ, có một kiểu quy ước, họ thích gọi tên cuối cùng của con họ ra thành biệt danh, hoặc có thể là bé X tiểu X. Còn việc gọi tên ở giữa thành biệt danh, thực sự không nhiều.

Dì Vưu không lên tiếng nữa, con gái Tiêu Vũ Cần lại nói:

“Ở trường thì con khỏe, mẹ thế nào rồi? Cuối tuần mẹ có tiện không? Con đi gặp mẹ nhé?”

Dì Vưu biết, con gái mình đã muốn đến nơi này của Tỉnh Hành từ lâu. Tỉnh Hành là giáo viên trong trường của họ, được nhiều cô gái ngưỡng mộ và yêu thích. Bà cũng biết Tiêu Vũ Cần muốn quen với Tỉnh Hành, không chỉ vì tôn thờ hình tượng.

Con gái bà ấy, từ khi còn nhỏ đã rất xuất sắc, trái tim cũng dễ thấy. Cô ấy chỉ đơn giản là thuận miệng nói vài từ, với một cái nhìn và giọng điệu nhỏ nhoi, mẹ cô đã có thể thấy hết tâm trí của cô. Tất nhiên, với thân phận một người mẹ, bà sẽ vui vẻ thành toàn cho con mình, nếu bà thực sự có được phước lành đó.

Nhưng dì Vưu cảm thấy bà và Tỉnh Hành chưa đạt đến mức thân thiết đó, vì vậy bà không thể hỏi Tỉnh Hành, hỏi liệu cuối tuần bà có thể đưa con gái đến đây chơi được không.

Bà không hỏi được Tỉnh Hành, theo lẽ tự nhiên bà sẽ không để Tiêu Vũ Cần xuất hiện ở đây. Ngay cả khi bà có thể để Tiêu Vũ Cần lẻn vào sân, bà cũng không làm. Dù sao thì bà cũng làm việc và lấy tiền của người khác, tuân thủ các quy tắc là đạo đức nghề nghiệp tối thiểu.

Bà nói với Tiêu Vũ Cần:

“Đợi một chút, đừng lo lắng.”

Tiêu Vũ Cần tự nhiên lại thất vọng lần nữa, cô ấy vốn là có chút mong đợi, nhưng bây giờ giọng điệu đột nhiên giảm xuống, xấu hổ nói:

“Được thôi, con vẫn còn việc phải làm, vậy con bận trước nhé, mẹ đi ngủ sớm nha.”

Cuộc gọi thoại bị cúp đi, dì Vưu đặt điện thoại xuống, khẽ thở dài, không suy nghĩ nữa. Mở phần mềm video, dựa vào đầu giường xem các video nhỏ. Khi thấy một chút buồn cười, bà khẽ cười lên.

Sau đó bà chợt cảm thấy thật mệt mỏi, tắt điện thoại rồi đặt sang một bên, nằm xuống đi ngủ.

**

Trước khi ngủ Tỉnh Hành suy nghĩ đôi chút, cuối cùng vẫn chọn uống thuốc làm dịu mà Giáo sư Vương đã cho anh, không biết có phải tác dụng của thuốc không, anh ngủ say suốt cả một đêm, ngủ cho đến khi bị tiếng chuông báo thức đánh thức, cũng không có bất kì ảo giác nào.

Anh tắt đồng hồ báo thức rồi đứng dậy, rửa mặt sau đó đi đến viện nghiên cứu.

Anh không ăn sáng ở nhà, cảm thấy quá rắc rối, ăn trực tiếp trong nhà ăn của viện sẽ thuận tiện hơn.

Tỉnh Hành đã lên kế hoạch, nếu anh vẫn gặp phải đủ loại ảo giác kỳ lạ, nghe nhầm hoặc chạm vào thứ gì đó không bình thường, anh sẽ đến bệnh viện vào một khoa tâm thần điều trị nghiêm túc.

Nhưng vài ngày sau khi anh đưa ra quyết định, lại không có gì lạ hay kỳ quái xảy ra với anh. Anh cảm nhận cẩn thận đôi chút, nhận thấy tình trạng tinh thần của mình đột nhiên ổn định trở lại.

Xem ra bản thân anh có lẽ là vướng mắc với dự án dẫn đến căng thẳng quá, chứ không mắc phải bệnh tâm thần gì nghiêm trọng, Tỉnh Hành hoàn toàn thả lỏng.

Cuối tuần, anh vẫn dành nhiều thời gian cho giờ làm thêm, tối chủ nhật anh dành chút thời gian ra ngoài, về nhà tham gia bữa ăn mà mẹ Tỉnh đã nói với anh qua điện thoại —— ăn cơm cùng với Hàn gia mà đã thân nhiều đời.

Ban đầu Tỉnh Hành nghĩ đó chỉ là một bữa ăn bình thường, mãi đến khi đến anh mới biết mẹ Tỉnh là cố ý tìm anh, hóa ra bà muốn xem mắt cho anh. Lúc bà nói với anh không mấy rõ ràng, chắc là sợ nếu anh biết được mục đích của bữa tối thì sẽ không đến.

Bây giờ anh đã ở đây, anh không thể nào rời đi được, cả hai nhà đều đang nhìn anh. Nhưng Tỉnh Hành không có hứng thú với việc xem mắt, nên anh chỉ đành xem như một bữa tối bình thường.

Lần này mẹ Tỉnh giới thiệu cho anh một cô gái tên là Hàn Mật.

Mặc dù Hàn gia và Tỉnh gia là bạn bè nhiều đời, nhưng họ không thường xuyên gặp nhau, tâm trí của Tỉnh Hành cũng chỉ dồn vào học tập và làm việc, vì vậy anh không biết gì về Hàn Mật.

Nhưng sau khi ăn cùng một bữa, anh biết rồi.

Cô nàng Hàn Mật này, tuổi cũng không lớn, nhỏ hơn anh bốn tuổi, là một nhà sản xuất quần áo cao cấp, có thương hiệu riêng, cũng là con cưng của ngành thời trang.

Rõ ràng là rõ ràng, nhưng anh vẫn không cảm thấy gì. Anh không có bất kỳ cảm giác nào về bản thân các cô gái, anh không biết gì về thời trang, cũng không có hứng thú.

Sau khi ăn hết bữa, dù là Hàn Mật rất khéo léo, nhưng hai người lại không thực sự nói chuyện với nhau dù chỉ nửa câu.

Tỉnh Hành là người thật sự rất lạnh lùng, có lẽ là do tính chất của công việc và môi trường, trên người anh không có lấy một nửa chủ nghĩa thế tục, như thể anh sống trong một bầu không khí cổ tích, không có chút nhếch nhác hay xảo trá như người khác. Anh không tạo ra bất kỳ sự giả hình nào trong bữa tối.

Hàn Mật rõ ràng cảm nhận được anh hoàn toàn không quan tâm đến mình, thậm chí bỏ mặc cô ấy một cách không nao núng, khiến cô ấy trở thành một người thật xấu hổ, một sự xấu hổ mà trước nay chưa từng có.

Với chút xấu hổ, cô định nghĩa Tỉnh Hành trong lòng mình —— cục súc súc cục, súc súc cục...

Nhà khoa học thật sự không phải là người bình thường...

**

Tỉnh Hành không còn lạ lẫm gì với những cuộc xem mắt nữa, dưới sự sắp xếp của mẹ Tỉnh, anh cũng đã gặp vài lần trước đây. Đi xem mắt, phương thức liên lạc cũng sẽ tự nhiên lưu lại cho nhau, nhưng mỗi lần đều không ngoại lệ, hai ngày thôi họ đã không chịu được anh, cả tình bạn tốt cũng tàn.

Mẹ Tỉnh rất lo lắng, kiểu gì cũng sẽ tìm hiểu tình hình. Sau khi nghe giải thích thì bà cũng hiểu, cô gái kia chẳng có vấn đề gì cả, người đó rất hài lòng với Tỉnh Hành, nhưng cũng có nói là mình không xứng với Tỉnh Hành.

Không ai trong số các cô gái đã gặp Tỉnh Hành mà không nói anh quá lạnh lùng, không thể trò chuyện, không có chủ đề chung và cách trả lời thì lạnh lùng, hơn hết là anh còn đặc biệt bận rộn.

Nói thì nói vậy thôi, nhưng họ chắc sẽ cảm thấy rất tức giận và bực bội, ngoài mặt thì cười tươi như nắng hạ nhưng trong lòng thì—— đệt mợ, ỷ mình đẹp trai IQ cao thì chảnh à?

Như thế đấy, mẹ Tỉnh luôn chỉ muốn đập đầu vào cửa thôi, lòng thầm nghĩ —— toang rồi ông giáo ạ, con trai bà đúng là thằng khờ mà, người dâng đến tận nơi còn không yêu. Ngay cả những kỹ năng cơ bản trò chuyện với gái cũng không có, vầy thì có người yêu kiểu gì!

Tuy rằng là nghĩ như vậy, nhưng bà sẽ không từ bỏ con trai mình, chừng nào vẫn còn có cô gái phù hợp, bà vẫn sẽ giới thiệu cho Tỉnh Hành, bà luôn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ tìm được và giải quyết được chuyện hôn nhân đại sự.

Cũng đã một thời gian ngắn sau khi Hàn Mật trở về từ nước ngoài, cô có khả năng ngoại giao đáng ngưỡng mộ và cũng đã gặp qua rất nhiều gương mặt, cuộc sống và tính cách rất tuyệt vời, có thể làm hài lòng người khác về mọi mặt. Mẹ Tỉnh cảm thấy cô ấy có thể giúp mình khai sáng Tỉnh Hành để anh có thể chia sẻ tâm ý của mình trong cuộc sống.

Hàn Mật nghe về Tỉnh Hành, thấy nó đầy tính thú vị và thách thức, cô ấy lập tức đồng ý.

Không ngờ đến là, lúc ăn cô ấy được ngồi cạnh Tỉnh Hành.

Sau bữa tối, cô ấy tận dụng những tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình mà gạt bỏ lòng tự trọng trước, thay vì nghiêm túc bỏ mặc Tỉnh Hành, cô mỉm cười hỏi anh:

“Em không lái xe, anh có thể đưa em về nhà không?”

Tất nhiên Tỉnh Hành biết, trong trường hợp này anh phải đồng ý.

Cho nên anh nhiều lời, chỉ gật đầu:

“Được thôi.”

Mọi người cáo từ nhau, sau đó ai nấy đều quay trở về nhà của mình.

Mặc dù chỉ có hai nhà Hàn Tỉnh, nhưng trong số họ lại có khá nhiều người, mỗi người có một nơi để về riêng.

Hàn Mật lên xe, cười nói trong khi thắt dây an toàn:

“Cảm ơn anh.”

Tỉnh Hành trả lời bằng giọng điệu ‘kết thúc chủ đề’ của mình:

“Ổn mà.”

Sau khi Hàn Mật nói với Tỉnh Hành nơi cô ấy sống, cô ấy vẫn cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện với anh trên đường đi, kết quả là anh luôn đưa cô ấy vào ngõ cụt, tóm lại chính là —— quan tâm hỏi han, rồi nhạt dần, một người kiệt sức, hai người im lặng rồi quay sang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Hàn Mật nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tự hỏi —— thử hỏi có chấp nhận được không? Tức hay không? Thua hay không?

Sau đó tìm kiếm sự tự tin, vẫy tóc, tự trả lời —— Ồ, không hề!

Cô Hàn – người đang rất không hài lòng, nhẹ nhàng nâng khóe miệng, mỉm cười rồi tháo dây an toàn:

“Anh có muốn vào trong ngồi một lát không?”

Tỉnh Hành không nghĩ ngợi gì nhiều:

“Không.”

Hàn Mật hít một hơi, vẫn giữ nụ cười tự tin:

“Vậy tạm biệt.”

Cô lắc đầu rồi ra khỏi xe, tiếng giày cao gót của cô đập mạnh đến mức có thể phá đường —— cô đã gặp rất nhiều đàn ông, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người làm cô tức giận đến thế.

Tỉnh Hành không biết ấn tượng và thái độ của cô ấy về anh là gì và cũng không muốn biết, anh không có hứng thú nói chuyện với cô ấy hay biết nhiều hơn nữa, anh chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ đưa cô ấy về nhà thôi.

Sau khi Hàn Mật ra khỏi xe rồi rời đi, anh mở cửa sổ để bay bớt mùi nước hoa trên chiếc xe lỏng lẻo rồi quay đầu xe về nhà.

Anh còn chưa về nhà thì đã nhận được một cuộc gọi từ mẹ Tỉnh.

Mẹ Tỉnh hỏi anh qua điện thoại:

“Con nghĩ sao về Mật Mật?”

Tỉnh Hành đeo tai nghe vào tai, mắt nhìn ra phía đường:

“Tốt ạ.”

Nghe thấy câu này, mẹ Tỉnh không vui tẹo nào, vì lần nào anh chả nói vậy, bà lại tiếp tục hỏi:

“Có thật là tốt không?”

Tỉnh Hành nói:

“Mẹ nên hiểu hơn con mới phải.”

Mẹ Tỉnh:

“...”

Mẹ Tỉnh không vòng vo với anh nữa, hỏi trực tiếp:

“Con nói đi, con có thích cô ấy không?”

Tỉnh Hành tiếp tục đáp:

“Mẹ cũng nên hiểu điều đó hơn con.”

Mẹ Tỉnh tức giận đến nỗi quăng điện thoại đi!

Điện thoại cúp đi, Tỉnh Hành cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, anh nhấc tay bỏ tai nghe ra khỏi tai rồi ném chúng sang một bên, cổ tay anh thư giãn giữ yên tay lái, về nhà với sự yên tâm.

Lúc anh về đến nhà thì đã rất muộn, trong đêm chỉ còn vài ánh đèn vàng, sân trong hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng chó sủa mèo kêu, thậm chí có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc và tiếng những con côn trùng kêu trong cỏ.

Tỉnh Hành đỗ xe trong gara, không có nhã hứng lắng nghe tiếng gió và côn trùng, anh đi luôn vào trong nhà lên kế hoạch đi tắm rồi ngủ.

Dùng vân tay mở khóa cửa, sau đó thay giày rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Mở cửa phòng ngủ, anh chạm vào công tắc để bật đèn. Bật đèn xong anh cũng không để ý quá nhiều, cứ thế tiến đến bên cạnh giường, nhấc tay tháo rời chiếc đồng hồ ra. Khi anh tháo chiếc đồng hồ đặt nó lên bàn cạnh giường, một thứ gì đó đột nhiên xuất hiện ở phòng Mặt Trời.

Với một sự căng thẳng theo bản năng, đôi mắt anh nhanh chóng quét một vòng xung quanh. Anh đã nhìn đúng, có một người đang nằm trên giường, mặt được che khuất bởi tấm chăn, mái tóc dài xõa trên gối hơi bừa bộn, một cánh tay trắng bệch vươn ra.

Tỉnh Hành căng thẳng đến mức anh không thể phân biệt mình bị ảo giác hay có ai đó đã lẻn đến nhà anh không. Với suy nghĩ có ai đó đã lẻn vào nhà anh, anh đưa tay ra nâng chăn lên.

Khi anh đưa ngón tay chạm vào chăn, lật nhẹ chăn ra, trông thấy một cô gái lạ đang nằm bên dưới, nước da trắng ngần, mái tóc đen nhánh, tựa như ngọc bích nephrite, mà anh thì hoàn toàn không quen biết. Nhận ra chăn đã bị nâng lên, cô gái đột nhiên thấy chói mắt bởi ánh đèn nên cau mày.

Tỉnh Hành cố gắng nín thở, muốn kêu lên đánh thức cô dậy, nhưng chưa kịp mở miệng, cô gái trên giường đột nhiên mở mắt. Sau khi mở mắt và nhìn thấy anh, cô có vẻ bị anh làm cho sợ hãi, đột ngột ngồi dậy trốn xuống phía dưới.

Tỉnh Hành bị bất ngờ bởi hành động của cô, theo bản năng, anh lùi lại hai bước, nhưng đôi chân lại không vững, anh ngã phịch xuống ghế sofa bên cạnh, cánh tay anh đưa ra theo bản năng chống đỡ tay vịn.

Cả hai đều lo lắng, sợ hãi và hoảng loạn.

Tỉnh Hành và trai lớn: “!!”