Editor: Hoàng
Mặc dù giáo sư nói chuyện rất nghiêm túc và rõ ràng, ông ta vẫn nghĩ về lý do tại sao Tỉnh Hành lại hỏi câu đó. Tất nhiên là sẽ không liên quan đến những thứ khác, mà chỉ liên quan đến một số ấn ma mà anh đã trải nghiệm gần đây.
Giáo sư Vương lại đẩy kính một lần nữa, giọng ông ta đè thấp lại:
“Thầy Tỉnh, chẳng lẽ cậu không hoài nghi, mỗi lần cậu bị đè, là một con...”
Tiên? Ma? Thần đèn?
Tỉnh Hành mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu, đưa tay lên xoa mày:
“Kệ tôi đi, gần đây thực sự tâm trạng tôi không tốt, đầu óc hơi bối rối một chút.”
Giáo sư Vương chẳng dễ gì mà nghe theo lời, tiếp tục cẩn thận nói:
“Thế nhưng, tôi vẫn muốn thuyết phục cậu, đừng có mà chê tôi phiền, cậu đó, cậu nên nhanh chóng tìm một cô bạn gái, hoặc đi nghỉ mát và thư giãn, đừng quá mức tập trung vào nghiên cứu dự án, thí nghiệm, cuộc sống cứ đơn điệu vậy mãi sao? Kiểu gì mà chẳng có lúc đi sai ? Có bạn gái, cuộc sống sẽ phong phú hơn, tâm trạng của cậu cũng sẽ tốt hơn, ý cậu thế nào?”
Tỉnh Hành vẫn cười:
“Sẽ cố hết sức.”
Anh thật sự không có mấy hào hứng về vấn đề tìm kiếm nửa kia cho cuộc đời mình, có thể nói là anh không có bất kì mối quan tâm đặc biệt nào về khía cạnh này kể từ thời thơ ấu. Ở tuổi dậy thì, anh thậm chí còn nghi ngờ sự thiếu quan tâm và suy nghĩ của mình về các cô gái là do xu hướng tính dục.
Về sau anh phát hiện ra, mình cũng không có hứng thú với con trai.
Sau cùng, anh tự nhiên nhận ra sự chú ý và hứng thú của mình đều chỉ dồn vào học tập, chỉ có kiến thức và những điều anh chưa biết mới có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh. Anh rất thích đọc sách,luôn muốn khám phá tất thảy những điều mình chưa biết và đắm mình trong đó. Tất cả ý thức hoàn thành và tồn tại đều xuất phát từ công việc và học tập.
Bởi vì anh không có vấn đề gì trong học tập, ngay cả ở tuổi thiếu niên, anh không hay bị những vấn đề thường gặp của sinh viên nam nữ làm phiền, nên anh đã vượt lên trên tất cả, lên lớp đại học được xét vào ban trẻ tuổi, bằng đại học, thạc sĩ và tiến sĩ anh đều rất dễ dàng mà lấy được, thậm chí còn giành được Giải thưởng Sáng tạo Quốc tế trong các nghiên cứu tại nước ngoài.
Sau khi ra nước ngoài, Tỉnh Hành không ở lại, cứ thế từ bỏ công việc lương cao ổn định mà lựa chọn về nước, anh đầu quân vào Học viện nghiên cứu hàng không vũ trụ Mộng Thành, và được học viện Mộng Đại thuê, trở thành giáo sư trẻ tuổi nhất kể từ khi thành lập trường.
Đối với những người bình thường, trải nghiệm này là một huyền thoại nhỏ, cũng trở thành một yếu tố quan trọng để nhiều cô gái trong trường thích anh. Đây là một thế giới nhìn mặt mà phán đoán, khi khuôn mặt của bạn đẹp, thực lực của bạn cũng sẽ tăng gấp bội, nên chắc chắn sẽ được ngưỡng mộ và yêu thích!
**
Vì trạng thái tinh thần không tốt lắm, nên gần đây Tỉnh Hành cũng có kế hoạch thư giãn một chút. Tạm thời không thể du lịch, vì anh không thể đi được. Thay vào đó, buổi tối không như mọi lần anh làm thêm giờ tại học viện, đúng giờ anh sẽ đi làm về với giáo sư Vương.
Bởi vì tiện đường, nên nếu hai người về nhà cùng nhau, Giáo sư Vương sẽ đi nhờ xe của Tỉnh Hành.
Tỉnh Hành đưa ông ta về nhà trước, sau đó tự mình lái xe về.
Đêm nay anh không ăn tối ở căng tin của giáo viên trường, cũng đã báo trước với dì Vưu.
Khi anh về đến nhà, dì Vưu vẫn đang nấu ăn trong bếp, dường như bà không ngờ Tỉnh Hành sẽ về nhà sớm như vậy, hối lỗi kêu lên: “Cậu Tỉnh, chỉ một lát nữa thôi, xin hãy đợi nhé.”
Tỉnh Hành không để tâm lắm những chuyện như vậy, anh không ăn ở nhà nhiều. Anh cũng không kén những chuyện ăn uống, từ khi còn nhỏ, tâm tư anh vốn chỉ dồn vào học tập, làm việc, còn những thứ trong cuộc sống thì sao cũng được.
Anh an tâm đợi bữa tối của dì Vưu, thoải mái ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vươn tay ra bàn cà phê, lấy bừa một tờ tạp chí pháp lý, lật từng trang trên tay.
Đây là tạp chí thư giãn, hơi nhàm chán một chút.
Những ngón tay thon dài đang bấu mép tờ tạp chí là bàn tay rất xinh đẹp của một người đàn ông. Vừa lật hai trang, bỗng dưng, mùi hương quen thuộc trôi vào mũi anh. Mặc dù hơi bị lấn át bởi mùi hương của bữa ăn, nhưng vẫn có hương thoang thoảng.
Sự chú ý của Tỉnh Hành rời khỏi tạp chí, anh nhìn lên theo hướng có mùi hương. Qua bức tường bằng kính có rèm che, có thể lờ mờ trông thấy cảnh quan nhỏ trong căn phòng Mặt Trời -có hồ bơi và một vài lá sen cùng hoa sen trắng bên trong.
Một chút không thể không suy nghĩ, anh đặt tạp chí của mình trở lại bàn cà phê, đứng dậy đi đến phòng Mặt Trời. Cánh cửa phòng Mặt Trời ở một bên được mở ra, nó không có được lắp đặt bảng điều khiển cửa, vì vậy bức tường rèm kính được coi là một vách ngăn bán.
Trai tinh lớn đang vui vẻ chìm trong nước tìm kiếm thức ăn, Tỉnh Hành đột nhiên bước vào phòng Mặt Trời, đứng ngay cạnh hồ bơi. Nó sợ hãi, nhanh như một tên trộm, nó nhanh chóng thu mình vào vỏ, đóng vỏ trai lại giả vờ chết.
Ban đầu Tỉnh Hành là bị thu hút bởi mùi hương, nên chỉ định vào xem thử, ai ngờ ngay khi anh đứng cạnh bể bơi, lại thấy con trai lớn phản ứng như thể nó đang gặp một kẻ thù.
Sự quan tâm và tò mò của anh bất ngờ bị gợi lên—— đây có phải là... sợ anh không??
Tỉnh Hành đứng bên ao nhìn chặt chằm con trai lớn suốt một lúc, thấy nó không phản ứng, anh nhìn đi chỗ khác. Nhìn một lúc, anh đi đến góc phòng Mặt Trời, tìm được thứ gì đó không thể gọi tên ra được–– một cây gậy mảnh khảnh có một chỗ râu ria nhựa buộc trên đầu nó.
Anh cầm cây gậy đi đến hồ bơi, ánh mắt anh rơi xuống hồ bơi, anh bắt lấy con trai lớn bò lên lưng cây. Sau khi bị anh bắt, con trai sông vẫn phản ứng ý như kia, chui vào nằm khép kín trong vỏ với tốc độ cực nhanh.
Tỉnh Hành nhìn con trai lớn trốn phía sau phần rãnh, lại trông thấy vỏ trai đang giấu mình một chút dưới cành cây lùn và lá sen.
Tâm trạng anh đột nhiên thoải mái đến không ngờ, nhưng cũng có cảm giác sủng thứ gì đó hiếm có, anh luôn không thích chơi đùa, luôn cổ hủ như một món đồ cổ có trực tiếp từ thời xa xưa.
Giữ lấy tâm trạng và sự tò mò này, Tỉnh Hành đặt cây gậy xuống hồ bơi, trực tiếp đặt phần râu ria nhựa lên con trai lớn, rồi từ từ chạm vào vỏ của con trai lớn và những đường dọc dài kéo ra.
Trai lớn sợ nhất là ngứa, đặc biệt là gãi vào đường dọc của vỏ nó.
Nó nhịn một lúc, cố gắng mở vỏ trai véo vào những cái râu khó chịu phiền phức đó, nhưng lại không dám. Rồi nó sững sờ, không thể nhịn được mà cười hai tiếng.
Sau khi nó cười, Tỉnh Hành đột nhiên ngừng gãi nó.
Mất một lúc con trai lớn mới phản ứng lại được, sau đó nhận ra dường như mình đã phát ra tiếng cười, nó sợ anh đến mức toàn bộ cơ thể đều hóa đá.
Ngay khi Tỉnh Hành đang nhìn chằm chằm vào con trai lớn, lông mày của anh nhướn lên, giọng nói của dì Vưu phát ra từ hướng nhà ăn:
“Cậu Tỉnh, đã có thể ăn rồi.”
Bầu không khí kỳ lạ trong căn phòng Mặt Trời bị phá vỡ, Tỉnh Hành quay đầu nhìn lại, suy nghĩ của anh như được kéo trở về thực tại. Anh hạ râu trong tay, có chút nghi ngờ vươn nơi lông mày, anh nhìn chằm chằm vào trai sông rồi quay lưng rời khỏi phòng Mặt Trời.
Lúc anh đến nhà ăn, dì Vưu đã đặt đũa lên bàn ăn và đang tháo tạp dề.
Khi Tỉnh Hành rửa tay xong, anh ngồi xuống bàn, nhấc đũa lên, lúc anh muốn vươn tay gắp đồ ăn thì anh nhìn dì Vưu, bất ngờ hỏi:
“Dì Vưu, nãy dì có nghe thấy ai đó cười không?”
Sao dì Vưu có thể nghe thấy được từ xa như vậy chứ, bà tháo chiếc tạp dề trên tay:
“Không, cậu cười ạ, thưa cậu?”
Nếu bà không nghe thấy thì đành vậy, Tỉnh Hành không hỏi thêm gì nữa. Nói tóm lại, những ngày này anh luôn có một số ảo giác kỳ lạ. Anh nghĩ nếu điều này cứ tiếp diễn, anh thực sự cần xem xét đến một khoa tâm thần.
Dì Vưu gấp tạp dề sang một bên nhưng không đi về luôn, bà phải đợi Tỉnh Hành ăn xong bữa cơm rồi giúp anh dọn. Trong lúc anh đang ăn, bà được tự do tìm việc khác để làm.
Bà biết Tỉnh Hành không thích nói chuyện trong khi ăn, nên bà không nói gì. Khi Tỉnh Hành đứng dậy sau khi ăn xong, bà ghé đến để dọn bàn, sau đó mỉm cười, hỏi Tỉnh Hành với giọng điệu tự nhiên:
“Cậu Tỉnh, cậu có đang yêu ai không?”
Tỉnh Hành không biết tại sao dì Vưu hỏi vậy, nhưng anh vẫn trả lời:
“Không, có chuyện gì sao?”
Dì Vưu ngập ngừng, chỉ là do bà nghi ngờ thôi sao?
Bà nói mà, cậu Tỉnh không phải là người dễ dàng đưa phụ nữ về nhà, dì Vưu nhanh chóng mỉm cười:
“Đừng bận tâm, tôi chỉ hỏi chơi chơi vậy thôi, có gì tôi có thể chuẩn bị ấy mà.”
Tỉnh Hành không muốn nói nhiều nữa, anh và dì Vưu vốn cũng không có gì để nói. Dì Vưu và cả người chú trong sân, người canh chừng cổng hoa, cây và vệ sinh đều là mẹ Tỉnh mang đến.
Tỉnh Hành ra ngoài đi dạo, còn dì Vưu ở trong nhà dọn dẹp.
Sau khi dọn dẹp sàn nhà bếp trong phòng ăn, bà đi đến phòng tắm Mặt Trời dọn dẹp. Cứ nghĩ là hôm nay bà không cần phải rửa vỏ trai của những con trai sông lớn, bà muốn lười biếng đôi chút, nhưng bây giờ bà lại đang cầm lấy nó, thôi thì nghĩ lại, bà sẽ rửa nó.
Dì Vưu đeo khẩu trang, đeo găng tay cao su và đeo tạp dề bằng nhựa, tìm kiếm một lúc trong hồ bơi, bà tìm thấy con trai lớn đang ở nơi cành cây được lá cây che phủ rất dày đặc, bà đưa tay ra loại bỏ nó khỏi những viên sỏi cát mịn dưới đáy bể.
Trai sông thực sự rất lớn, màu sắc của vỏ trai cũng rất bắt mắt.
Dì Vưu đặt nó bên thành bể bơi, dùng bàn chải lông mềm chà vỏ thật cẩn thận, chà cho nó thật sáng và sạch. Lúc bà chà, bà còn lẩm bẩm trong miệng:
“Thật tốt khi trở thành vật cưng đúng không, mọi người đều ở đây để phục vụ mày, tốt hơn gấp trăm lần so với con người.”
Con trai lớn dường như là hiểu, nhưng tất cả đều là đoán cả thôi, sau đó là suy nghĩ theo những gì nó đoán—— làm động vật không tốt, mọi người đều đang cố gắng trở thành tinh và muốn trở thành người.
Dì Vưu liên tục lải nhải trong khi chà vỏ cho nó, sau đó rửa bằng nước sạch, cuối cùng đặt nó trở lại bể bơi: “Dưỡng lão đi thôi!”
Trai sông : “...”
Bà mới cần dưỡng lão đó, nó chỉ mới 300 tuổi thôi!