Suốt đêm hôm đó cậu lăn lộn mãi vẫn chưa ngủ được,cứ suy nghĩ về những lời của Thím Trương lúc chiều,cũng không biết vì sao lại nghĩ đến chỉ là nó khiến cậu để tâm.Nghĩ một hồi cũng ngủ quên lúc nào không biết nhưng vừa chợp mắt không lâu ,bỗng cảm nhận trên người có chút nặng,lại có mùi rượu thoáng qua mũi rất nồng.Khó chịu cựa mình mở mắt ,trước mắt bỗng hiện lên một thân hình cao lớn của người nào đó đang ôm y cứng ngắt,mùi hương này.......là hắn? Cơ mà hắn uống rượu sao?
Khó khăn cử động một chút liền bị người phía dưới ôm chặt hơn,người hắn rất nóng ôm cậu như vậy thực quá khó chịu.
-"Vương Nhất Bác anh ngồi dậy đi!"
-"Này anh ôm tôi chặt quá rồi"
-"Anh nghe tôi nói không vậy?"
-"Vương...."
-"Mẹ"_Người phía dưới chợt phát ra âm thanh nhè nhẹ,có thể là tùy hứng nói ra như muốn chỉ mình nghe thấy nhưng lại nhẹ nhàng đến tai cậu.Tiêu Chiến nghe hắn gọi thì im lặng không nói nữa, cứ chăm chăm nhìn hắn.
-"Mẹ...người đừng bỏ con đi có được không?"
Tiêu Chiến cảm thấy bàng hoàng khi thấy đôi vai hắn run lên,cậu không nhìn rõ mặt hắn nên không biết xảy ra chuyện gì chỉ là bất giác cử động đôi tay một chút, nhẹ sờ lấy mặt hắn,quả thật có nước thấm ướt đầu ngón tay.Hắn đang khóc ư? sao lại khóc? Thực sự đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn như vậy,cứ nghĩ con người tàn độc khô khan như hắn mãi mãi cũng không rơi nước mắt vì bất kì ai.
Thật vậy không?
Tiêu Chiến,thực ra hắn đã 2 lần rơi nước mắt rồi.Một lần là ngày mẹ hắn mất,lần còn lại là vào ngày cậu bị tai nạn,còn lần này....cũng không rõ nữa.Chắc có lẽ vì hắn nhớ mẹ hắn,nhớ về cái ngày bà bỏ hắn ở lại mà ra đi và hắn nghĩ tương lai cậu cũng sẽ như vậy,cũng sẽ bỏ đi để lại một mình hắn,cô độc trên thế gian.
Dù cho bản thân có căm ghét hắn,nhưng hơn ai hết Tiêu Chiến hiểu rõ việc không có mẹ bên cạnh đau đớn đến nhường nào,bất đắc dĩ thở dài đưa tay vuốt nhẹ lên tóc hắn.
-"Không sao....sẽ ổn cả thôi"
[ Nhất Bác của mẹ là ngoan nhất,sau này phải nghe lời ba biết không?Đừng khóc mà....sẽ ổn cả thôi"]
Cảm nhận người bên dưới không còn run rẩy nữa hơi thở cũng đều hơn,vòng tay ôm cậu cũng thả lỏng.Tiêu Chiến cứ thế an ủi hắn đến khi bản thân vì mệt cũng thϊếp đi.
Sáng hôm sau...
Vương Nhất Bác khẽ cựa mình,vừa mở mắt liền bị cơn đau đầu làm cho choáng váng một phen.Chắc do hôm qua hắn uống quá nhiều đây,hắn cũng không định để bản thân say đến vậy chỉ là cứ nghĩ đến cảnh cậu vì được ở cùng Uông Trác Thành mà vui vẻ hạnh phúc lòng hắn lại cảm thấy khó chịu vô cùng.Cho nên càng uống nhiều hơn,khi càng say hắn thấy mẹ hắn,bà đứng đó nhìn hắn mỉm cười,nụ cười sưởi ấm trái tim hắn giống như nụ cười của cậu năm xưa.Bà rời xa hắn đã rất lâu và sắp tới đây cậu cũng sẽ như vậy,bỏ hắn mà đi.
Nhắm mắt lại,an tĩnh một chút.Hắn cử động định ngồi dậy thì chợt phát hiện người trong lòng đang gối đầu lên ngực hắn ngủ ngon lành.Gương mặt cậu ngủ thật bình yên ,cậu cho người ta cảm giác chỉ cần ở bên cậu mọi sóng gió trên đời đều hư ảo,quả thực đây là lần đầu tiên hắn được nhìn cậu ngủ thế này.Lúc trước cậu đối với hắn không ngừng chống đối, chán ghét hắn khiến tâm tư hắn khó chịu liền muốn đem cậu giáo huấn một trận, sau mỗi đêm cuồng nhiệt đó,khi thức dậy đập vào mắt hắn là hình ảnh cậu nằm co ro,trên người chi chít dấu hôn,nơi tư mật còn bị rỉ máu.Khuôn mặt đang ngủ tựa hồ cũng sợ hãi không yên làm lòng hắn dâng lên cảm giác xót xa mãnh liệt,không biết đối diện với cậu thế nào nên nhanh chóng mà rời đi.Và cứ như thế,suốt 2 năm một người chống trả một người nóng giận làm cho khoảng cách dù cố gắng cũng không sao có thể rút lại.
Hôm nay cư nhiên được nhìn cậu ngủ bình an đến vậy hắn thật sự mong nếu được có thể cả đời nhìn ngắm .Tiêu Chiến vì lúc nãy hắn cử động,trong mơ màng cảm nhận hơi ấm quen thuộc bỗng nhiên biến mất nên có chút tìm kiếm,chạm đến lòng ngực hắn liền thỏa mãn chui rút vào trong tiếp tục ngủ ngon lành.Hắn nhìn biểu hiện của cậu thì bật cười.
-"Con mèo nhỏ này,xem ra hôm nay phải đi làm muộn một chút rồi"
Một chút bình yên cuối cùng này tôi sẽ ghi nhớ trong lòng,cám ơn em.