-"Cám ơn anh đã đến đón em"_Tiêu Chiến nhẹ mỉm cười nhìn anh,Uông Trác Thành một tay lái xe một tay choàng qua cưng chiều mà xoa đầu cậu.
-"Ngốc! giữa chúng ta cũng cần phải cảm ơn sao?Sau này anh nhất định không bao giờ để hắn ta có cơ hội làm hại em nữa,anh nhất định đưa em thoát khỏi hắn"
Thoát khỏi ư? Được không? Sống với Vương Nhất Bác ngần ấy năm cậu còn không hiểu sao,A Thành vốn không phải đối thủ của hắn.Con người hắn tài trí ,bản lĩnh hơn người,A Thành vốn lương thiện lại trầm tính ,so về mưu mẹo thương trường chỉ sợ....
Suốt 2 năm qua đúng là cậu đối với A Thành chính là một lòng không đổi còn có hối hận khi năm xưa anh vì mình mà bị thương,vì thế khi biết anh còn sống cậu rất vui,bản thân chỉ mong anh đừng vì cậu mà làm bất cứ điều gì nữa,hãy an nhàn mà sống cuộc sống bình yên vốn thuộc về anh,còn cậu với anh.......không xứng nữa.
-"A Thành,anh không cần vì em mà mạo hiểm,chỉ cần anh bảo vệ bản thân thật tốt đối với em đã quá đủ rồi"
-"Dù có mạo hiểm anh cũng phải làm vì em, vì anh ,vì chú Tiêu vì tất cả anh nhất định phải đòi lại những gì thuộc về chúng ta"
-"Nhưng mà...."
Cậu định lên tiếng phản bác thì bị Uông Trác Thành gắt gao nắm chặt tay.
-"Tiểu Tán,anh biết là em lo lắng cho anh nhưng tin anh đi được không?"
Tiêu Chiến im lặng không nói,bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.Cậu không biết nên làm thế nào cho đúng chỉ là bất chợt cảm thấy nơi bàn tay đang nắm lấy cậu từ bao giờ lại không còn ấm áp nữa.
Thoáng chốc xe đã dừng trước Vương gia,A thành giúp cậu đem hành lí ra ngoài,thấy anh có ý định kéo giúp cậu vào trong thì Tiêu Chiến vội ngăn anh lại.
-"A Thành anh vào không tiện đâu,em có thể tự đem vào được anh về nghỉ ngơi đi"
Bản thân anh cũng thấy cậu nói có lý nên nhẹ nhàng đến hôn lên trán cậu một cái.
-"Được, anh về đây nghỉ ngơi thật tốt nhé"
Rồi lên xe rời đi....
Sau khi anh đi khỏi,Tiêu Chiến thở dài một hơi kéo hành lí vào trong.Vừa vào tới cửa,thím Trương thấy cậu liền tức tốc chạy ra,không khỏi vui mừng giúp cậu đem hành lý vào trong.
-"Cậu chủ nhỏ cậu về rồi, làm tôi suốt mấy tháng lo lắng cho cậu"
-"Thím Trương cháu không sao, đã khỏe rất nhiều"
Thím Trương đứng lại vuốt mặt cậu nhìn kỹ một chút,đứa nhỏ này cư nhiên ốm đi rất nhiều.Bản thân đã chăm lo cho cậu 2 năm trời trong lòng từ lâu xem cậu không chỉ đơn thuần là cậu chủ mà còn như một người thân trong gia đình.
-"Cậu xem đã ốm đến mức này,chắc hẳn ở bệnh viện ăn uống không đầy đủ đi"
Cậu thấy người trước mặt lo lắng thì mỉm cười nắm lấy tay thím ấy còn dùng chút lực mà xoa nắn.
-"Cháu không sao mà,thím đừng quá lo lắng"_Cậu biết thím Trương rất thương cậu,cậu từ nhỏ đã mất mẹ nên suốt mấy năm qua được thím ấy chăm sóc cậu từ lâu đã xem thím ấy như mẹ của mình.
-"Được rồi,có đói không? Ta lấy gì cho cậu ăn"
Cảm nhận quả thật có chút đói nên cậu khẽ gật đầu,thím Trương mỉm cười kéo cậu lại ghế liền vào trong lấy ra một tô thức ăn nóng hổi để trước mặt cậu.
-"Canh gà hầm này rất tốt,cậu ăn nhiều vào cho chóng khỏe"
Canh gà hầm?
[Hôm nay thím Trương nấu món gà hầm rất ngon,anh đã ăn hết gần 2 tô...]
Nhìn tô gà trên bàn khói bay nghi ngút,thì ra đây là món canh gà mà hắn đã kể với cậu.Nhẹ lấy muổng lên thử một chút,cảm nhận vị ngọt thơm tràn trong cổ họng,quả thật....
-"Có vừa miệng không?"_Thím Trương sợ cậu ăn không vừa ý nên lên tiếng hỏi,sau khi nếm thử Tiêu Chiến cười nhẹ.
-"Rất ngon"
-"À vậy cậu ăn nhiều vào,ăn hết rồi nói ta lấy thêm cho cậu."
-"Cháu biết rồi thím đừng lo cứ làm việc của mình"
Thím Trương có chút ngập ngừng nhìn cậu như có điều muốn nói nhưng lại thôi.Nhận ra điều kì lạ Tiêu Chiến mới lên tiếng.
-"Thím Trương có chuyện gì sao?"
-"Thật ra....cũng không có gì,chỉ là cậu có thấy cậu Vương gần đây rất lạ không?"
-"Lạ sao?"_Cậu ngạc nhiên,thực ra bản thân cũng không để ý lắm nhưng cũng cảm giác có chút khác lạ.
-"Tôi thấy cậu ấy trở nên tiều tụy hẳn đi,không còn hồng hào như trước nữa.Suốt thời gian cậu nằm viện,đêm nào cậu ấy cũng say khướt,1 2 giờ đêm mới về đến nhà.Trước giờ cậu Vương sống rất lành mạnh và phép tắc,rượu ở bên ngoài chỉ uống khi cần thiết cho nên tôi sợ có chuyện gì với cậu ấy"_Gương mặt thím Trương lộ vẻ lo lắng,thật ra còn chưa nói đến việc hắn đi sớm về muộn không ăn uống gì,cũng may là thím thường xuyên hâm nóng thức ăn bắt cậu chủ ăn một chút nếu không sắc mặt bây giờ còn khó coi hơn.
-"Được rồi thím đừng lo,cháu sẽ để ý"
Thím Trương gật đầu nhìn cậu.
-"Được, vậy nhờ cậu.Cậu chủ có được tri kỉ tốt như cậu trong đời thật không uổng phí,chả trách lại yêu thương cậu đến vậy"
Tiêu Chiến nghe thấy liền kinh ngạc.
-"Yêu thương? hắn ta sao có thể chứ?"_Cậu cười nhàn nhạt,2 năm qua có gì ngoài việc mỗi lần hắn nổi điên lại trong ngừng trên giường áp bức cậu? Ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng chẳng được tự do,chỉ cần hắn muốn thì ý kiến của cậu mãi mãi cũng không được lắng nghe.Thím Trương vỗ nhẹ vai cậu.
-"Ta sống trên đời đã mấy chục năm rồi,tình ái thế gian đều đã nếm qua.Tình cảm là thứ không phải ai cũng dễ dàng bộc lộ ,nên có người đã chọn cách thể hiện thật vụng về vô tình làm tổn thương đối phương đồng thời...cũng tổn thương chính mình.