[Gintama] Ngân Nhiễm

Chương 13

Chương 13
Edit: Mụp

Beta: Eri

–oOo–

Nằm trên giường vào buổi tối, cậu bé hiếm khi mất ngủ một lần. Trong đầu đứa trẻ vẫn luôn nhớ lại lời nói của những người mặc đồ đen lúc sáng, không phải chỉ là lỡ tay chém chết mấy tên thuộc hạ của bọn chúng khi vừa mới đến thế giới này hay sao, vậy mà lại thuê sát thủ tới trả thù bản thân. Thật là thù dai quá mà! Việc này đã xảy ra qua bao lâu rồi kia chứ.

Trong căn phòng tối tăm, đứa trẻ vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Gintoki, cậu chính là đang nhìn chằm chằm vào vòng ngực ấm áp ấy. Có lẽ người này biết được thói quen thích dựa vào một vật ấm áp để ngủ nên anh ta mới cố ý tình cờ chừa lại cho cậu một chỗ.

Từ khi đi đến thế giới này, Gin cũng chẳng lo lắng gì hết, vì dù là ở quá khứ hay ở tương lai đều không có người để đáng giá để cậu nhớ nhung, một mình vẫn luôn sống cô độc đến bây giờ. Tuy nhiên, sau khi đi vào nơi này lại khác. Trong lúc bản thân không chú ý, từ lúc gặp Gintoki, nội tâm của cậu đã bắt đầu thay đổi, trở nên không còn giống chính mình nữa.

Thay đổi từ trạng thái “Ai cũng không tín nhiệm” cho đến “Không ỷ lại hắn là không được”. Sau khi tiếp nhận tri thức của thời đại này và giống như ngầm đồng ý sự tồn tại của nhóm người bên cạnh này, dù là ai thì cậu bé đều hy vọng họ mỗi ngày đều vui vẻ. Hy vọng mọi người trong Yorozuya mỗi ngày đều có thể duy trì nụ cười trên môi là tốt nhất.

“Gintoki…” Cậu bé nhỏ giọng nói một câu, thử xem người bên cạnh đã ngủ say hay chưa.

Có điều nỗi lo lắng này giống như là dư thừa, sự thật chứng minh Gintoki ngủ rất sâu, dù xảy ra bất cứ việc gì cũng đều không tỉnh lại. Cậu bé nhẹ đẩy cánh tay đang ôm cậu của anh ra, sau đó mới từ trong ổ chăn bò ra ngoài.

Gin rón rén đi đến tủ quần áo trước mặt, mở ngăn kéo và tìm thấy chiếc đoản kiếm mà cậu đã giao cho Gintoki bảo quản. Tuy rằng không biết đoạn dao găm này tác dụng đặc biệt gì nhưng Gintoki dù thế nào cũng muốn cậu mang theo nó bên người dùng để phòng thân.

Đem vũ khí nhét vào bên trong lớp vạt áo Kimono, cậu bé quay quay đầu nhìn về phía Gintoki đang nằm. Đôi mắt màu đỏ đậm tràn đầy thứ cảm xúc không biết tên… Đúng vậy, làm lơ lời khuyên bảo của Gintoki, cậu sắp sửa đi tới lãnh địa của bọn người áo đen đó, phải kết thúc mọi thù oán trong hôm nay.

Trong bóng đêm đầy gió lạnh, đứa trẻ vội vã chạy trên con đường sáng sủa. Cho dù đã tối muộn, nhưng những sân khấu ca múa nhạc vẫn náo nhiệt cực kỳ, đèn đuốc vẫn sáng trưng ở khắp mọi nơi, bây giờ vẫn còn trong thời gian làm việc của nhiều cửa hàng.

Làm lơ những lời mời khách không ngừng xung quanh, Gin một đường đi đến nơi ban đầu lúc cậu vừa tới thế giới này. Nơi đó chỉ là một khu mộ tồi tàn cách xa khu vực ánh đèn chiếu sáng. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài gã đàn ông say khướt đang ngồi nói chuyện phiếm.

Cậu biết những người này chính là chủ nhân của mấy tên mặc đồ đen ban sáng, cũng là người hắn chọc tới khi vừa đến thế giới này. Những cơn gió se lạnh nhẹ nhàng thổi qua từng khối bia mộ lạnh băng trong nghĩa địa tồi tàn.

“Lão đại mau nhìn, thế mà có thể gặp được một tiểu quỷ ở nơi này!”

“Ngươi đắc ý cái gì! Từ khi bị một thằng nhóc không rõ lai lịch đánh chết mấy tên thủ hạ, ngươi chẳng biết ta vừa thấy mấy đứa tiểu quỷ liền chán ghét à!”

“Nhưng mà thưa lão đại, vì sao em thấy cái tiểu tử này cứ quen quen làm sao!”

Cố gắng mở to đôi mắt mông lung, đến bây giờ người đàn ông mới nhìn rõ gương mặt của cậu bé. Hắn tuyệt đối không quên cái gương mặt này! Đây chẳng phải là thằng tiểu quỷ lần trước đã chọc giận hắn hay sao!

Trong cơn giận dữ và men say, người đàn ông không thèm để ý sự ngăn trở của thuộc hạ mà rút ra thanh Katana đeo bên hông rồi chém về hướng cậu bé. Ông trời thật có mắt, vậy mà tặng hắn cơ hội báo thù cho thuộc hạ.

“Sát thủ là do các người phái tới nhỉ.” Gương mặt lạnh lùng của đứa bé khiến bọn hắn có chút ngây ngốc.

“Sát thủ? A, ta chẳng hiểu người đang nói cái gì nữa.” người đàn ông không có tý thủ hạ lưu tình nào, mỗi chiêu thức vừa chuẩn xác lại vừa tàn nhẫn.

“… Mặc kệ đi, dù sao các ngươi cũng không thoát khỏi quan hệ với bọn chúng.” Trong lúc tránh né các đòn công kích sắc bén, Gin đã nhanh chóng di chuyển đến gần người đàn ông, mũi đao vẽ ra từng vệt đỏ tươi trên người địch nhân. Cậu biết mình không phải đối thủ của người trước mắt, chỉ cần nhìn vào chênh lệch giữa chiều cao và thể lực của cả hai là đủ hiểu.

Tuy nhiên Gin cũng chưa hề từ bỏ cơ hội công kích nào, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào tốc độ để chiến thắng. Nhưng đứa trẻ tóc bạc vẫn không quên đề phòng người đàn ông còn lại, có vẻ hắn ta cũng chưa dự định nhúng tay vào trận đấu. Điều này khiến Gin khó tránh khỏi cảm thấy may mắn, nếu là hai chọi một thì sợ là sẽ có chút phiền toái.

Chỉ phân tâm một lát mà đại đao của người đàn ông đã bổ về phía Gin. May là cậu đã kịp thời dùng đoản kiếm ngăn trở đòn tấn công, còn nhân lúc hắn không để ý mà dồn lực vào chân rồi đá trúng chính giữa bụng người nọ. Tiếp đến, thanh chủy thủ trên tay hung hăng mà vẽ ra một đạo ngân quang, cuối cùng cậu bé vì phản xạ mà rời khỏi nơi đó vài bước.

“Ta đã sống nhiều năm như vậy, vậy mà… Thất bại trên tay một thằng nhóc…” Ngã gục xuống đấy, người đàn ông chỉ cảm thấy không cam lòng.

Chẳng thèm để tới lời nói cuối cùng của địch nhân, Gin thu hồi chủy thủ trên tay, cũng không quan tâm tới đám thuộc hạ đã sợ đến mức run rẩy bên kia. Trải qua cuộc chiến lúc nãy, đứa trẻ tự nhủ đã không còn vấn đề gì thế nhưng một luồng khí lạnh bất ngờ xuất hiện khiến cậu nhóc tóc bạc hoàn toàn tập trung cảnh giác.

Sau cổ bỗng nhiên cảm thấy đau đớn, sau đó ý thức lâm vào hôn mê. Trong lúc mất đi sự phản kháng, Gin chỉ còn kịp thấy vẻ mặt đắc ý của người đàn ông phía sau. Chẳng lẽ hắn bị người chơi? Tới khu này chẳng qua chỉ là một kế hoạch nhằm giảm bớt sức chiến đấu của cậu? Thật khó chịu!

“A, đúng là tiểu quỷ ngây thơ, dễ dàng bị lừa như vậy!” Người đàn ông cởi bỏ mảnh vải đen đang che khuất nửa khuôn mặt xuống để lộ nụ cười khoe khoang.

“Trẻ con chính là trẻ con, ngươi tính xử lý tên nhóc này thế nào?” Một người khác đi đến bên cạnh hắn.

“Tra tấn thế nào thì ta tạm thời còn chưa nghĩ ra nhưng kế tiếp chúng ta cũng có rất nhiều thời gian để cùng chơi với nó. Phải làm giống như khi hắn gϊếŧ chết đồng bạn chúng ta vậy, hừ, thế mà phải vì một thằng nhóc hao tổn tâm trí, thật chán ghét!”

“Ta khuyên ngươi vẫn là đừng đánh chủ ý lên người nó, tên Samurai tóc bạc kia có vẻ rất xem trọng thằng oắt con này.”

“Sẽ làm như thế đều là tự do của ta. Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“… Phải.”

Sáng hôm sau, Gintoki phát hiện sự thật là Gin đã biến mất, khi hắn tìm trong ngăn tủ cũng không thấy chủy thủ đâu. Chẳng cần nghĩ cũng biết cậu nhóc đi làm cái gì.

“Thằng nhóc ngu ngốc này, cứ khiến ta phải lo lắng mới được.” Gintoki cau mày, oán giận nói.

Nghe tin Gin biến mất, Shinpachi đuổi tới Yorozuya rồi nhìn thấy cảnh Gintoki cúi đầu ngồi trên sô pha và Kagura đang ngồi ở một bên giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Gin-san, ngươi có tin tức gì không?” Shinpachi lo lắng hỏi.

“Không biết, lai lịch của cái phi tiêu kia đến cả tên ninja bị bệnh trĩ cũng không biết.” Tên ninja bị trĩ chính là chỉ Hattori Zenzou.

“Ngại quá Gin chan, vì sao chúng ta không đi tìm người đến từ hành tinh Mayonnaise? Bọn ninja mặc đồ đen hôm qua đều bị nhốt chỗ họ đúng không.” Kagura nghi hoặc nói.

“… Kagura! Đề nghị của em thật sự quá tốt!”

Dù biết mấy hành động lỗ mãng như vậy chỉ có mấy kẻ ngu ngốc mới làm ra nhưng Gintoki lại không cảm thấy chán ghét tý nào. Người dám vì bọn họ làm được đến mức này thì sao anh có thể nói ra một lời trách cứ lời nào được.

Dù có là một kẻ ngu ngốc thì cũng là chính bản thân nhóc đúng không? Thật ra cậu bé hành động như vậy, Gintoki cũng có thể hiểu được phần nào cái suy nghĩ không làm liên lụy tới những người quan trọng này.

Ngay cả bản thân Gintoki không phải cũng thường xuyên hành xử như vậy sao. Rốt cuộc thì hắn cũng hiểu được cái tâm trạng bị người giấu diếm của Shinpachi và Kagura.

Tác giả có lời muốn nói: =-=~ Chap mới đây, lưu vào thư viện đâu? Bình luận đâu? Cứ bình luận đại gì đó cũng được mà~~