Chương 12
Edit: CedBeta: Erika, Bông.
–oOo–
Ăn kem mứt trong tay, Sakata Gintoki để ý mấy về cuộc đối thoại của những đứa trẻ. Ngược lại, vì cậu nhóc có thể nói chuyện nhiều hơn trước mà có chút vui mừng. Tuy rằng Gintoki không biết đứa trẻ nghĩ thế nào, nhưng nhìn Gin hạnh phúc, bản thân cảm giác có bằng hữu hẳn là cũng khá tốt.
Bỗng nhiên Gintoki cảm nhận được nguy hiểm, ngay lập tức hành động một bước trước khi não kịp vận hành. Vào lúc nguy hiểm sắp chạm đến họ, hắn trước kéo Akon cùng cậu nhóc tạo khoảng cách. Thứ đồ vật lóe lên ánh bạc kia nếu như không hề đoán trước được, cứ thế mà cắm đến chỗ ghế dài bọn họ ngồi, thì không biết hậu quả khi ấy sẽ ra sao.
Hắn nhìn về phía phương hướng Shuriken phóng tới, chẳng ngờ đối phương đã chạy trốn mất dạng, nào còn bóng dáng của kẻ địch. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Đến tột cùng là người nào vô duyên vô cớ ôm thù ôm oán với bọn họ, lại hy vọng đẩy họ vào chỗ chết, hay phải chăng nói mục tiêu của đối phương chỉ có một? Chính là một trong ba người bọn họ.
“Sao lại thế này? Vừa nãy là cái gì?” Cậu nhóc tóc bạc lấy lại tinh thần, đi đến bên cạnh Gintoki, cùng hắn nhìn xung quanh.
“Ô ~ kem mứt của ta ~” Đang tiếc hận nhìn ly kem mứt bị rơi trên mặt đất, tầm mắt Akon bỗng chú ý đến cái thứ đang nằm trên ghế dài. Vì lòng hiếu kỳ quá lớn, vào lúc thời điểm Gintoki cùng cậu bé không chú ý tới, vươn ngón tay ra với ý đồ muốn đυ.ng vào thứ vũ khí mà nàng chưa bao giờ thấy qua.
“Không được! Akon. Không thể đυ.ng vào nó!” Khi Gintoki phát hiện thì đã quá muộn. Cô bé nếu không đem đao rút ra khỏi ghế dài, hơn nữa ngón tay đυ.ng vào mũi đao, không cẩn thận để lại vết thương, máu tươi màu đỏ từ miệng vết thương chảy ra.
Ý thức bỗng trở nên mông lung, Akon chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức lâm vào hôn mê. Điều này khiến cho hai kẻ tóc bạc đều kinh ngạc, thứ đó có độc!
Gintoki không một chút suy nghĩ, liền đem cô bé bế lên, chạy về phía bệnh viện, để lại cậu nhóc một mình đứng đó nhìn về phía bóng dáng đã rời đi của Gintoki.
Cho đến khi không còn nhìn thấy người, cậu nhóc mới xoay lưng, đạm mạc nhìn chằm chằm vào thanh đao bị vứt bỏ trên mặt đất, như thể đang suy tính gì đó. Không quá một phút đồng hồ, xung quanh bốn phía đã bị năm người mặc đồ đen vây quanh, người đi đường thấy thế liền nhanh chóng hoảng loạn chạy trốn tứ phía,vốn dĩ công viên ban nãy còn náo nhiệt, lúc này chỉ còn lại mình đứa trẻ tóc bạc cùng năm người mặc đồ đen.
“Thật không nghĩ tới, chúng ta lại bị tên quỷ con như ngươi phát hiện, bất quá, ngươi đúng là dũng cảm, phát hiện ra còn không hướng người lớn báo cáo, thế nhưng lại tự bản thân ở lại.” Ở bên phải Gin, người mặc đồ đen chống nạnh, ngữ khí khinh miệt hừ lạnh.
Dù sao nếu hắn đi theo vào bệnh viện, chỉ sợ hội người này cũng sẽ bám riết không buông, như vậy còn không bằng ở chỗ này giải quyết. Trong lòng đứa trẻ có ý nghĩ như vậy, nhưng trong đầu đám người mặc đồ đen, cậu nhóc không có bất kỳ vũ khí phòng thân, không thể nghi ngờ là tự mình tìm đường chết.
“Tuy rằng không biết người các ngươi muốn tìm là ai, mấy hôm nay ta đã chẳng làm một số chuyện nên có chút khó chịu, vì vậy tâm tình ta hôm nay rất không tốt.” Từ bên trong túi tiền Kimono, Gin lấy ra một vỏ chủy thủ, đem vỏ đao nhét trở lại vào trong tay áo, ánh mắt sắc bén hướng về năm người.
“Thì ra vẫn còn có bản lĩnh, chẳng qua cũng chỉ dựa vào một thanh chủy thủ thì vẫn chưa đủ đâu.”
Gintoki chạy vội, không có chú ý tới Gin có theo kịp không, chỉ là một lòng muốn đem Akon đưa tới bệnh viện nhanh một chút. Nhưng khi hắn vất vả an trí Akon, mới phát hiện vốn nên ở cùng hắn, cậu nhóc Gin không thấy đâu cả. Sự tình đột ngột phát sinh khiến cho nội tâm nam nhân tóc bạc có chút bất an.
Phân phó y tá tới chăm sóc Akon, Gintoki liền rời khỏi bệnh viện, cũng không có giải thích với bác sĩ tình huống hiện tại. Mặc dù không rõ nguyên nhân, vẫn nên sắp xếp một người lớn ở bên cạnh sẽ tốt hơn, tuy rằng Gintoki cũng không có nắm chắc có người nào theo dõi Akon hay không.
“Gin, cầu mong người đừng xảy ra chuyện gì.” Ông trời phù hộ, chờ hắn tìm được, mong lúc ấy Gin vẫn còn bình an. Không ai có thể bảo đảm nếu Gin xảy ra chuyện, bản thân sẽ không có gì ảnh hưởng. Chẳng qua, Sakata Gintoki thề với trời, hắn không phải bởi vì lo lắng tánh mạng của mình mà mới quan tâm Gin.
Dựa theo đường cũ đi đến công viên, trên mặt đất có rất nhiều vệt máu của năm người mặc đồ đen ngã xuống, ước chừng, dọa trái tim Gintoki mém ngừng đập. Hắn nhìn xung quanh, tại một băng ghế dài có cậu nhóc mặt vô biểu tình ăn kem mứt làm hắn mở to cả hai mắt.
Cậu nhóc không có chú ý tới Gintoki, vẫn chuyên tâm ăn, coi quang cảnh dính đầy máu trước mắt như không có chuyện gì. Trên mặt hắn còn có huyết dịch lưu lại từ trận chiến, không có thu hồi vỏ đoản đao của bản thân, trên đó còn có vài vết máu chưa khô cũng đã chứng minh được cậu bé vừa mới giải quyết đám người này.
“Gin…” Gintoki đi đến trước mặt hắn, kêu lên.
Cậu bé nghe tiếng liền ngẩng đầu, trông thấy được biểu tình Gintoki có chút rối rắm, lại nhìn về những cái thi thể liền hiểu được ý tứ.
“Không phải ta làm, Zura tới giúp quá kịp, ta cùng lắm cũng chỉ chém họ vài đạo, Zura liền khiến bắt ta lui sang một bên.” Nói tới liền buồn bực, bất quá cũng biết được ý tốt của Zura liền không hề truy cứu.
“Thì ra là như thế, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.” Tựa hồ buồn xuống tảng đá đè nặng trong lòng, Gintoki cảm thấy may mắn khi tên Zura kịp thời xuất hiện cũng ra tay.
“Ngươi đã xử lý tốt?” Cậu bé nghiêng đầu hỏi.
“Ừ, bên Akon không cần lo lắng. Nhưng ngươi, không nên một mình làm những việc này.” Gintoki vươn tay áo lau đi vết máu trên mặt cậu bé. Sau đó cầm lấy tay cậu bé, cùng về Yorozuya, hôm nay thật ra phát sinh quá nhiều chuyện, xác thực có chút mệt mỏi.
Gin im lặng không lên tiếng, hắn đang do dự muốn hay không nói cho Gintoki về những lời mà những người mặc đồ đen nói, lần này ám sát thật ra có quan hệ đến bản thân, có thể hay không đã bất tri bất giác đem bọn họ liên lụy? Hiện tại nghĩ đến, cậu bé vẫn có chút áy náy.
Trong lúc đứa trẻ tự hỏi, bọn họ đã về tới Yorozuya. Gintoki cùng cậu bé nhanh chân tiến vào nhà trước, nghênh đón chính là vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của Shinpachi cùng Kagura, có lẽ thông qua bác sĩ đã biết sự tình của Akon.
Gintoki gãi gãi mái tóc màu bạc lộn xộn, tựa hồ đang dặn dò nói.
“Nếu các ngươi đã biết thì ta cũng không nói thêm cái gì, mấy đứa lên phố cũng phải cẩn thận. Ta không lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nhưng ít nhất có chút không an tâm vì những người bị các ngươi đánh thảm một chút.”
“Gin-san, chẳng lẽ ngươi không thấy ngươi nói những lời này thật không có một chút lương tâm sao?” Shinpachi buồn bực nói.
“Đúng vậy -aru. Gin-chan, ngươi làm tổn thương tâm hồn thiếu nữ của ta.” Kagura làm bộ làm tịch nói.
“Tùy các ngươi, Gin cũng nên ở trong nhà vào mấy ngày gần đây đi. Mệt chết, ăn cơm không cần gọi, ta đi ngủ.” Đang yên đang lành đi dạo phố lại xảy ra chuyện, ai còn tâm tình để ăn cơm.
Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc ~ Anime Gintama cùng Manga ta đều xem xong hết rồi, kế tiếp có thể chuyên tâm tới viết truyện ~