Vì sợ đánh thức giấc ngủ của mẹ, khi Kiều Đình ra khỏi cửa tay chân hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận đóng cửa lại, xoay người chuẩn bị đi học, không ngờ lại đâm vào một bờ vai vững chắc.
Kiều Đình vỗ về mũi nhỏ bị đâm đau, ngẩng khuôn mặt đầy ý cười lên.
“Tại sao hôm nay anh đi học sớm như vậy, không phải trường anh thứ sáu tám giờ mới đi học sao?” Kiều Đình hỏi Bá Vân khi thấy anh mặc đồ học sinh và mang cặp.
“Hôm nay anh muốn đi xe buýt tới trường.” Bá Vân mỉm cười nói.
“Vì sao?” Kiều Đình buồn bực hỏi.
Trường cấp ba của Bá Vân có xe buýt đưa đón học sinh.Ngoài ra, vào thứ hai và thứ Sáu, anh học vào lúc tám giờ, không giống như Kiều Đình, phải đi sớm trước bảy giờ để luyện tập điền kinh.
Nếu như anh đi xe buýt, còn phải chuyển sang tàu điện, như vậy so với đi xe đưa đón thì phải rời khỏi nhà sớm hơn một tiếng, thật sự quá lãng phí thời gian, cũng không ngủ thêm được, cho nên Kiều Đình không hiểu vì sao anh lại tự làm khổ bản thân như vậy.
Bá Vân không có trả lời câu hỏi cô, mà nhìn cô trong bộ đồ thể thao, còn đồng phục thì cô để trong túi xách trên tay.
Bá Vân đưa tay cầm túi cho cô :“Đi thôi, xe buýt sắp tới rồi.”
“Ừm.”
Trạm xe buýt rất gần nằm ngoài ngõ tiểu khu, khi bọn họ đến có hai hoặc ba học sinh đang đợi xe buýt, nhưng không phải học sinh từ trường của anh và cô, dù sao trong khu này đều học cùng với Kiều Đình, không phải ai cũng phải đến trường sớm để chạy bộ cả.
Song, điều này không có nghĩa là xe buýt vắng người.
Sau khi băng qua đường, xe buýt chầm chậm lái tới, trong xe cũng đầy hơn nửa, sau khi Kiều Đình với Bá Vân lên xe, anh để cô đứng ở cửa, còn mình tay cầm tay vịn, che chắn cho cô.
Nếu cho rằng đây là cặp vợ chồng son ngọt ngào đang đến trường, thì sai rồi, bởi vì sau khi xe khởi động, Bá Vân bắt đầu hỏi cô về công thức lý và hóa.
“Công thức tính nhiệt lượng?”
“A?” Đột nhiên bị hỏi, Kiều Đình sững sờ.
“Nhiệt lượng, công thức.” Bá Vân nói từng chữ thật rõ ràng.
“Ờ…” Kiều Đình hoảng hốt nghĩ đáp án“H…H=M.S.△T.”
Hu hu hu… Cô còn tưởng rằng Bá Vân chỉ muốn đi xe buýt với cô, không ngờ trên xe còn phải học bổ túc nữa!
“H là cái gì?”
“Nhiệt lượng hấp thu hoặc toả ra!”
“Vậy M sao?”
“Ừm…Nó là…Khối lượng?”
“S?”
Đột nhiên Kiều Đình nổi ý chơi xấu, “Cuồng ngược đãi?”
Bá Vân rũ mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghịch ngợm của cô.
“Người ta nói giỡn mà…Ai ui!”
Bỗng nhiên xe phanh lại, Kiều Đình lắc lư rất mạnh, Bá Vân nhanh chóng vòng tay ra ôm giữ eo nhỏ của cô, giữ vững cơ thể cô lại, sau đó để cô nắm tay vịn phía trước, đứng quay lưng về phía mình.
Khi xe tiếp tục di chuyển về phía trước, anh cũng không buông tay, cứ ôm eo Kiều Đình như vậy, trong lòng cô vừa mới nổi lên chút ngọt ngào, câu hỏi lại tiếp tục.
“S là cái gì?”
Huhuhu…Thời gian tươi đẹp màu hồng cũng không cho cô một chút sao ?
“S là nhiệt dung riêng…”
Những câu hỏi liên quan lần lượt kê ra, Kiều Đình không thể không tập trung suy nghĩ đáp án, đột nhiên ngực bị người quấy rối, cô lúc này mới nhận ra, không biết từ khi nào bàn tay đang ôm eo của của Bá Vân đang nắm trọn bầu ngực của mình, thậm chí còn ra sức nhào nặn.
Cô giật mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, thẹn thùng nhìn trái phải, chỉ sợ bị người nhìn thất, không ngờ rằng trên xe đã chật kín người, chen lấn chật như nêm, bởi vì có Bá Vân chắn phía sau lưng, cho nên cô mới có không gian rộng rãi thoải mái.
Nhưng không gian như vậy càng thuận lợi cho tay anh lộng hành trên người cô.
Đồ thể dục mùa đông ở trường Kiều Đình là khóa kéo, bên ngoài cô mang áo khoác cho khỏi lạnh, tay Bá Vân được áo khoác che lấp, kéo áo thể dục của cô xuống tới ngực, nội y màu trắng như ẩn như hiện trong tay anh.
Kiều Đình khẽ mím môi, chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện thế này với Bá Vân trên xe buýt.
Bá Vân vẫn tiếp tục đặt câu hỏi, não cô vì bàn tay không an phận của anh mà hỗn loạn, Bá Vân vẫn như cũ không chút ảnh hưởng, hỏi cô hết lần này đến lần khác.
“Vì sao ở trong bảo tàng đồ cổ, đồ làm bằng đồng nhiều hơn bằng sắt?”
“Bởi vì…”Kiều Đình thở hổn hển, bởi vì tay Bá Vân đã đi sâu vào nội y, se tròn đầu nhũ của cô.
Cô không thể không cảm nhận kɧoáı ©ảʍ do ngón tay anh làm nên, đầu óc cũng mơ hồ.
“Vì sao ?” Anh cúi đầu xuống kề sát tai cô, như muốn làm cô nghe rõ hơn, nhưng hơi nóng trên tai làm cơ thể của cô càng thêm mẫn cảm.
“Bởi vì… Bởi vì sắt dễ bị oxi hóa hơn đồng… So ra đồng tốt hơn …A…” Vì sợ bị người khác nghe được tiếng cô rêи ɾỉ, cô cuống quýt lấy mu bàn tay bịt miệng mình lại.
“Vậy thì sao ?”
Bá Vân tham lam kéo toàn bộ bầu ngực của cô ra ngoài, lớn nhỏ vừa tay anh nắm, có thể khiến cho anh mặc sức hưởng thụ cảm xúc da thịt mềm mại và sự đàn hồi đó.
Bá Vân cảm giác được giữa hai chân mình bắt đầu cứng lên.
Anh sẽ chậm rãi nâng lên côn ŧᏂịŧ cứng rắn của để ở phía sau lưng cô, dựa và sự chấn động của xe, đẩy vào từng chút một, dựa vào điều này để tạo ra kɧoáı ©ảʍ cho mình.
Thật đáng tiếc khi vóc dáng Kiều Đình quá nhỏ nhắn, nếu không anh có thể côn ŧᏂịŧ ở mông cô, để cánh mông đầy đặn kẹp lấy côn ŧᏂịŧ của anh, sung sướиɠ bao nhiêu.
“Cho nên… Dễ dàng hình thành…Sắt bị oxi hóa…Sau đó thì…Dễ bị giòn, bị gãy…Dễ bị hỏng …Đồng…Trái ngược lại không dễ dàng…Không dễ dàng bị làm hỏng…”
Cô cảm giác có thứ gì đó cứng rắn chỉa lên lưng mình, bực mình, đưa tay nhỏ ra phía sau tìm tòi, không nghĩ được rằng mình chạm vào cây gậy dài gì đó, cô ngẩng đầu lên, từ góc độ của cô chỉ nhìn thấy chiếc cằm kiên nghị của Bá Vân, cô cũng nhận ra nó là cái gì ngay lập tức .
Khuôn mặt nhỏ nóng lên.
Là Bá Vân…Nơi đó…
Ngày hôm qua nó đã đi vào cơ thể cô, vừa nóng lại bị phỏng, chơi đùa cô hết đau đớn lại sung sướиɠ.
Nghĩ về mọi thứ đêm qua, mặt cô không khỏi đỏ thêm, cuống quýt muốn rút tay lại, nhưng Bá Vân giữ tay cô lại, anh kéo xuống khóa quần, côn ŧᏂịŧ ngẩng cao đầu được giải phóng, nặng trĩu nằm trong lòng bàn tay cô.
Cô chạm vào phân thân nóng bỏng của anh, cảm giác như nó có sức sống mạnh mẽ, bàn tay hoàn toàn không nắm hết.
Anh kéo áo khoác trên người để che đi cử chỉ động tác cấm 18+ của hai người, hướng dẫn bàn tay nhỏ bé của cô tạo kɧoáı ©ảʍ cho mình.
“Cứ như vậy… Làm rất tốt.” Bá Vân thì thầm vào tai cô khen thưởng.
Ngay khi được Bá Vân khen ngợi, Kiều Đình ngây thơ như được bay lên trời mây, tay nhỏ càng nhiệt tình vuốt ve hơn.
Mà bàn tay còn lại của Bá Vân, thì kéo ra quần thể thao của cô, đi vào, ở trong đáy quần rộng rãi, đẩy đáy qυầи ɭóŧ qua một bên, mở rộng cánh hoa, ngón tay đi vào khe hở, men lên phía trên, giữ lấy tiểu hạch nhạy cảm.
“Hưm…” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kéo tới, Kiều Đình che miệng càng chặt hơn.
Nếu là người ngoài nhìn Bá Vân, chỉ thấy anh như đang ôm cô gái nhỏ xinh trước người, không nghĩ tới, dưới áo khoác là cử chỉ thân mật.
Bá Vân không chỉ có xoa tiểu hạch của cô, ngón giữa dài nhất đi vào hoa huyệt, Kiều Đình giật mình, không thể tin được, cô đang ở trên xe buýt, vậy mà lại bị Bá Vân cắm vào nơi đó.
Ngón tay anh thô dài, lòng bàn tay thô ráp, ngay lập tức cọ xát vách thịt bên trong cảm giác rất đặc biệt.
Kiều Đình chỉ cảm thấy tay anh linh hoạt chui vào chui ra, cả người cũng không bình thường nữa.
Dưới sự moi móc của ngón tay, da^ʍ thuỷ cũng vẩy ra, ngay cả lòng bàn tay của anh cũng ẩm ướt một mảng.
“Tiểu huyệt Kiều Đình thật ướt.” Bá Vân cúi đầu ở bên tai cô nói lời xấu xa.
Kiều Đình hoàn toàn không nghe rõ anh nói gì, toàn bộ sự chú ý của cô tập trung ở hai tay anh, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, sắp sụp đổ mất, tay nhỏ vuốt ve côn ŧᏂịŧ nhanh hơn, tiếng rêи ɾỉ khe khẽ len lõi ra khỏi bờ môi đang bụm chặt của cô.
“A…A…”
Muốn…
Muốn nữa…
“Ôi không…” Bỗng nhiên đầu cô đập vào cửa kính phía trước, một tiếng rất lớn, đúng lúc che đậy tiếng cô rêи ɾỉ khi cao trào.
Một hành khách gần đó quay đầu lại và Bá Vân nhanh chóng rút tay ra khỏi ngực cô và ấn trán cô.
“Sao ngủ mà đầu đập vào cửa kính vậy ?” Bá Vân cười toe toét, xoa trán cô.
Kiều Đình không thể nào nói chuyện, cô thở hổn hển, Bá Vân xoay người cô lại, ấn khuôn mặt nhỏ nóng như sốt của cô vào lòng ngực mình.
Có người muốn xuống xe, Bá Vân mang theo Kiều Đình lùi về phía sau một bước, cho cô dựa vào vách ngăn phía sau.
Sau khi cửa xe đóng cửa, khi xe tiếp tục đi tới, bàn tay to Bá Vân nâng mông cô lên tên, chân cô cách mặt đất khoảng không, vì thế Kiều Đình liền vội vàng nhón chân lên, mắt cô buồn bực nhìn Bá Vân, Bá Vân mỉm cười nhẹ, kéo quần thể thao của cô xuống.
Kiều Đình rất ngạc nhiên, tiếp theo, cô cảm giác được cây gậy lớn của Bá Vân chọc vào khe thịt của môi hoa huyệt.
“Kẹp chặt đùi lại.” Bá Vân thì thầm nói.
Kiều Đình không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Đùi của Kiều Đình vì chạy điền kinh trong thời gian dài rất rắn chắc và mạnh mẽ, vô cùng chặt, tuy rằng không chặt như hoa huyệt nhưng đâm chọc giữa hai chân như vậy cũng rất có cảm giác.
Nhờ vào sự rung chuyển của xe buýt và mức độ vuốt ve từ bàn tay của Kiều Đình, anh đã bắn vào quần thể thao của cô trước khi xe buýt đến trạm dừng ở trường học của cô.
Anh mang côn ŧᏂịŧ vẫn còn ngạnh nhét vào quần trong, sửa lại quần áo cô, cài lại nút áo khoác và đưa chiếc túi có đồ đồng phục cho cô.
“Hôm nay đừng nên tập chạy.” Bá Vân nhẹ nhàng cười.
Bá Vân không biết mình nên tức hay nên buồn, nhưng vẫn ngại ngùng và đỏ mặt.
Anh chơi đến mức đầu gối cô mềm nhũn, làm sao còn chạy được nữa?
Hơn nữa quần thể dục đã dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, không thể không thay được.
Chiếc xe dừng lại ở cổng trường. Khi rời đi, Kiều Đình đột nhiên cảm thấy lưu luyến, hy vọng sẽ có vài trạm nữa, cô không muốn xa Bá Vân nhanh như vậy.
“Đi thôi.” Bá Vân khẽ nhéo bàn tay nhỏ bé của cô một cái.
Tạm biệt.” Kiều Đình chu môi, xoay người xuống xe.
Bàn chân mới vừa đặt xuống mặt đường, đầu gối bỗng nhiên nhũn ra, suýt chút nữa đã ngồi quỵ xuống đất.
Đầu gối của cô hoàn toàn không có sức lực!
“Nên ăn xương cứng dài đi thôi**.” Bá Vân trêu chọc cô.
**Nên ăn chút duy bút lực mạnh mẽ : Câu này có hai nghĩa.
1. Là bảo nên ăn, uống, húp nhiều canh xương.
2. Ý bảo hoa huyệt nên ăn gậy thịt cứng rắn.
Kiều Đình quay đầu trừng anh, hờn dỗi, “Đều do anh làm hại.”
Cửa sau xe buýt đóng sầm lại, chở anh cùng nụ cười đắc ý rồi đi.