Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 42: Tay anh đo qua, sao có thể không biết được chứ?

Đêm hè rất ngắn, trời nhanh đã sáng, khi Thịnh Hạ thức dậy, ánh nắng đã bị rèm che dày nặng chắn mất, chỉ còn ánh sáng mờ ảo, nhưng ánh sáng này cũng đủ để cô nhìn thấy rõ tình hình bên cạnh.

Trần nhà màu trắng, cơ thể nằm trên giường mềm mại, máy điều hòa mở mát lạnh, trên bụng có một cái chăn mỏng.

Đầu cô có chút mê mang, mới đưa tay lên, lập tức chạm phải một khối ấm áp.

Cô nghiêng đầu, ngỡ ngàng nhìn sang.

Khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say, nhanh chóng đập vào mắt cô.

Cô ngẩn người ra, ký ức đêm qua tựa thủy triều ùa về, tràn ngập trong đầu.

Từ cầu thang đến cửa, từ cửa lại lên giường, ‘Xoạch’ một cái, mặt cô đỏ như cái mông khỉ.

Mỗi một chi tiết đều rõ ràng khắc sâu vào trong trí nhớ, cô lắc lắc cái đầu, có ý muốn xua những này đó đi mất.

Nhưng cô không thể nào xua đi được, thiếu chút nữa cả người đều ngã lên người anh.

May mà hai tay cô chống ở hai bên hông anh, ngăn cản sự lỗ mãng của bản thân.

Gần như vậy, gần đến nỗi hơi thở của anh khẽ phà vào má cô, gần đến mức cô đều có thể đếm được số lông mi của anh.

Da thịt không có một lỗ chân lông nào, trơn nhẵn đến nỗi Thịnh Hạ là phái nữ còn cảm thấy ghen tỵ.

Cô nhẹ nâng người lên, tạo ra khoảng cách, để ngắm anh được tốt hơn.

Cô chưa từng nghiêm túc ngắm anh một cách không ngại ngùng ở khoảng cách gần như vậy.

Anh của ngày thường, tựa như hoàng tử trên cao, giơ tay nhấc chân đều mang theo xa cách, khi anh ngủ,  gở bỏ đi dáng vẻ thanh lãnh, giống như anh trai hàng xóm, an tĩnh dễ gần.

Cô cũng chưa từng nghĩ đến, mình lại có một ngày sẽ được gần anh như vậy, còn xảy ra chuyện thân mật như thế.

Ánh mắt lưu luyến trên gương mặt anh thật lâu, nhìn thế nào cũng không đủ, Thịnh Hạ tự cảnh cáo mình không được giống như mấy cô gái mê trai kia, rồi nhìn sang chỗ khác.

Mà cô nhìn sang chỗ khác thì trước mắt cô chính là dáng người trần trụi của anh.

Tỉ lệ hoàn mỹ, đường cong xinh đẹp, da thịt không giống mấy cậu thư sinh ẻo lả kia, rắn chắc đầy cơ bắp, sờ lên có chút cứng cáp, tối hôm qua cô đã bị cơ đùi của anh va chạm mạnh mẽ đến nổi cả người vẫn còn run rẩy.

Cái chăn mỏng đắp trên bụng nhỏ của anh, che khuất đi cái nơi mà đêm qua làm cô rã rời.

Cho đến bây giờ, cô cũng chưa thật sự nhìn qua chỗ đó của anh.

Lúc này chỉ nhìn cách lớp chăn mỏng, cô cũng cảm thấy hơi thở mình nóng lên.

Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, để dời đi sự chú ý.

Phòng của anh sạch sẽ ngăn nắp, có một kệ sách rất lớn, trên đó có sắp xếp những cuốn sách dù cô có đọc cũng không hiểu.

Cô nhìn sơ xung quanh một vòng, bố cục rất đơn giản, nhưng mỗi vật dụng nhìn sơ qua cũng rất có giá trị.

Nơi này chắc là không gian riêng tư của anh, trong lòng cô đoán vậy.

Đây là lần thứ ba cô vào phòng của anh.

Có thể nói, cô rất đặc biệt có phải hay không?

Hay là cũng đã có những người khác, đã từng đến đây?

Tiếng máy lạnh rì rì, kéo cô từ trong ngây ngốc trở về, cô lúc này mới nhớ ra sáng nay còn có tiết học, vội vàng xuống giường, tìm quần áo khắp nơi.

Nhưng quần áo hôm qua mặc đều không thấy đâu, cô đưa mắt nhìn đến bộ quần áo mới được đặt trên tủ đầu giường, đi qua cầm lấy.

Váy dài đến đầu gối, có bra cùng qυầи ɭóŧ.

Đều là size của cô.

Anh làm cách nào lại biết?

Nghĩ đến anh mỗi lần đều hết sức thương yêu bầu ngực mình, mặt cô lập tức nóng đến bốc khói.

Lần này cô không dám nhìn anh nữa, đỏ mặt thay quần áo, cầm túi xách lên, rón ra rón rén chạy trốn.

Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, người trên giường đã mở bừng mắt.

Nếu Thịnh Hạ còn ở đây, hẳn sẽ thấy được đôi mắt anh không phải là mê mang mới ngủ dậy.

Ngay lúc cô đυ.ng vào tay anh, khi đó anh đã thức.

Chỉ nghĩ đến da mặt của cô mỏng như vậy, sợ lại dọa cô sợ, cho nên anh mới không có thức dậy ngay lúc đó.

Nhớ lại khi nãy, cô sững sờ ôm quần áo nhỏ anh chuẩn bị vào ngực, Kinh Trì liền cong môi cười.

Tay anh đo qua, sao có thể không biết được chứ?