Trường của cô nổi tiếng là nghiêm khắc, dù học tập hay các phương diện khác, kể cả trước khi buổi tiệc bắt đầu cũng phải diễn tập lại vài lần, tránh cho hiện trường xảy ra sơ sót.
Nghĩ lại thì thời gian học tập của mọi người đều không giống nhau, cho nên ban ngày là mấy tiết mục đơn, tối đến tất cả cùng diễn tập lại một lần.
Thân là cán bộ văn nghệ, Thịnh Hạ nhận nhiệm vụ điểm danh.
“Hôm nay tổng cộng có mấy tiết mục?” Một giọng nói quen thuộc từ đỉnh đầu rơi xuống.
Bút trong tay Thịnh Hạ trượt một đường, lập tức tạo ra một nét thật dài trên giấy.
Cô vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy người nào đó đang ung dung đứng bên cạnh.
Đối phương dựa nửa người vào bàn học, chống một tay lên mặt bàn, hơi cúi người nhìn cô cười cười, nét mặt trong trẻo, dường như vẻ lạnh nhạt vơi đi một ít lại tăng thêm vài phần thân thiết.
Anh cong tay gõ nhẹ lên bàn một cái, bị tiếng gõ bàn kéo suy nghĩ trở về, cô vội vàng xem lại bảng biểu: “Đến bây giờ đã có tám tiết mục luyện tập xong, còn lại hai tiết mục đang chuẩn bị lên sân khấu.”
“Ừ, vất vả rồi.”
Thịnh Hạ đang rất mệt mỏi, nhưng bởi vì những lời này của anh, cô bỗng cảm thấy tan biến không còn chút nào.
Cô lắc đầu như trống: “Không vất vả không vất vả, đây là trách nhiệm của em.”
Mi mắt cô cong cong, mang theo ánh sáng trong veo, Kinh Trì không khỏi cong mắt theo, anh còn muốn nói gì đó, thì chi hội trưởng văn nghệ Trịnh Thiến Vân đã đi tới, ý cười trong mắt anh đều tan biến.
Trịnh Thiến Vân hỏi anh với giọng đầy đáng yêu : “Kinh Trì, sao cậu đến đây? Đến để kiểm tra à?”
Kinh Trì hờ hững đáp lại: “Vừa khéo không có tiết học, nên đến đây xem thử.”
Nhiệt tình của Trịnh Thiến Vân cũng không bị lạnh nhạt của anh dập tắt, cô ta lập tức yêu cầu: “Vậy cậu cũng đi xem hiệu quả của tiết mục đi, chỉ điểm cho bọn tớ một ít.”
Kinh Trì đưa mắt nhìn Thịnh Hạ đang cúi đầu sắp xếp đồ vật, sau đó cùng Trịnh Thiến Vân rời đi.
Đoàn người đi xa, Thịnh Hạ mới nhìn lên sân khấu trước mắt.
Trịnh Thiến Vân là một cô gái rất xinh đẹp, am hiểu vũ điệu đường phố (Street dance), nhạc Jazz, thẳng thắn bộc trực, một người đẹp đầy cá tính.
Cô ấy mặc áo crop ngắn hở rốn, tóc dài cuộn sóng, đôi mắt màu xanh lam, giống như yêu cơ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy vẻ yêu nghiệt, ngược lại càng làm người lóa mắt.
Cô ấy và Kinh Trì đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc thật xứng đôi. Thịnh hạ nghĩ mà lòng chua ê ẩm.
Diễn tập bắt đầu từ lúc bảy giờ tối, đến mười giờ tối thì kết thúc, làm nhân viên công tác, Thịnh Hạ còn phải ở lại dọn dẹp sân tập, chờ khi xong việc thì đã trễ lắm rồi.
Trên người cô còn mặc trang phục biểu diễn, phải đi thay ra trước.
Cô vừa mới đẩy cửa phòng thay đồ, thì phía sau có thêm một bàn tay, ôm lấy eo cô, kéo cô đi vào trong.
Ngắn ngủi vài giây, cô nghĩ ngay đến khoảnh khắc bị tên biếи ŧɦái kia làm chuyện bỉ ổi.
Cô sợ đến mức muốn thét chói tai, thì miệng đã bị chặn lại: “Là anh!”
Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, cùng với vòm ngực quen thuộc, làm cho Thịnh Hạ đang rưng rưng nước mắt, nuốt ngược trở về.
“Hội trưởng, anh đi vào đường nào sao không có tiếng động ?”
Giọng nói của cô không tự chủ mang theo nức nở, đôi mắt mở to, đôi môi hồng mềm mại khẽ bĩu, bộ dạng làm người muốn thương yêu.
Kinh trì cúi đầu, hôn lên môi cô, anh nói: “Xin lỗi, anh dọa em sợ rồi.”
Khi nụ hôn của anh rơi xuống, Thịnh Hạ như hóa đá, sao còn nhớ được chuyện khi nãy.
Kinh Trì chỉ muốn trấn an cô thỏ nhỏ đang hoảng sợ một chút, nhưng đôi môi mềm mại thơm ngọt kia, như được quét mật, vừa dính đến đã khiến người ta nghiện.
Một tay anh ôm eo, một tay đỡ ót cô, kéo mạnh về phía mình, sau đó dễ dàng cạy mở hàm răng cô ra.
Răng môi quấn quýt, thân thể hai người đều run lên.
Anh nhíu mày rũ mắt, ra sức hôn sâu hơn.