Thứ hai, hội học sinh mở cuộc họp.
Chi hội trưởng môn văn nghệ có việc không tham dự, nhưng để Thịnh Hạ đến ghi chép lại cuộc họp.
Trong lúc nghe Kinh Trì báo cáo, tay Thịnh Hạ không tự giác sờ sờ ba lô của mình.
Bên trong là áo thun, bút máy với khẩu trang, cô định đợi lát nữa tan họp sẽ trả những món đồ này lại cho anh.
Bởi vì còn bàn luận việc mở tiệc tối chào đón sinh viên mới, cho nên cuộc họp này kéo dài khá lâu.
Vừa kết thúc, mọi người giải tán, lần lượt kéo nhau đi ra ngoài.
Kinh Trì bị mấy chi hội trưởng khác quấn lấy, Thịnh Hạ đành phải chờ ở cửa.
Lúc này, trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
“Bạn học Thịnh, tối nay có rảnh cùng đi ăn khuya không?”
Là chi hội trưởng môn thể dục Chương Lập Huy.
Anh ta cao to lực lưỡng, cả người đầy cơ bắp, đứng ở đó chẳng khác nào cột nhà.
Thịnh Hạ sợ nhất là giao tiếp với những người như thế, cô có cảm giác ngay ở giây tiếp theo anh ta sẽ vung nắm đấm vào mặt mình.
“Tôi, tôi….” Cô bị anh ta vây vào tường, hai chân run bắn cả lên.
“Lập Huy, hẹn hò với các cô gái không phải giống như cậu đâu, phải dịu dàng một chút.”
Chương Lập Huy vung vung nắm đấm về phía đám bạn, “Còn không mau cút.”
Thịnh Hạ bị thái độ hung hăng của anh ta làm cho sợ muốn khóc thét.
Lúc này, có người đi từ văn phòng ra.
Chương Lập Huy lập tức thu lại tư thế, cung kính chào một tiếng: “Hội trưởng.”
Kinh Trì đứng ở cửa, ừ một tiếng với anh ta, sau đó ánh mắt lại chuyển qua Thịnh Hạ.
“Tài liệu mới của bộ môn văn nghệ có vấn đề, tôi cần em vào giải thích một chút.”
Anh mang theo thái độ hờ hững, giọng điệu cũng là giải quyết công việc chung.
Nhưng trong mắt Thịnh Hạ anh chính là chúa cứu thế, cô gật đầu như giả tỏi: “Đến ngay đây ạ.”
Chương Lập Huy nhìn người nào đó như cá chạch chui ra ngoài, sắc mặt không mấy cam lòng nhưng lại không có cách nào, không ai dám khiêu chiến quyền uy của hội trưởng, nếu ảnh hưởng việc công, thì chắc chắn sẽ bị anh ta lột da.
Chương Lập Huy đi rồi, trái tim lơ lửng của Thịnh Hạ mới đáp xuống dưới.
Trong văn phòng chỉ còn lại cô và Kinh Trì.
“Hội trưởng, có vấn đề ở chỗ nào ạ?”
“Không có vấn đề gì.”
Thịnh Hạ “Ồ” một tiếng.
Kinh Trì nhướng mày: “Chẳng lẽ em muốn đi ăn khuya với Chương Lập Huy? Xem ra là anh hiểu lầm rồi, chắc người ta chưa đi xa đâu, có lẽ em đuổi theo còn kịp đấy.”
Đây là câu nói dài nhất mà cô được nghe từ anh.
Hơn nữa, thì ra hội trưởng đang giúp cô.
Thịnh Hạ cảm thấy trong lòng ngọt như ăn mật.
“Vừa rồi, em cũng không biết từ chối anh ta thế nào, hội trưởng, ít nhiều gì cũng cảm ơn anh lại cứu em thêm lần nữa.”
Đôi mắt cô gái cong cong như vầng trăng non, trông có vẻ không một chút mất mát nào.
Thấy vậy, cơn tức vừa rồi khi anh thấy cô đứng cùng Chương Lập Huy cũng tan dần.
Tâm trạng Kinh Trì nhẹ nhõm hẳn, anh bỗng hỏi: “Vậy em lấy gì báo đáp anh đây?”
Thịnh Hạ mở to mắt, theo lý mà nói, nợ ân tình người khác tất phải trả, nhưng lời này được thốt ra từ miệng của một người luôn nghiêm cẩn như hội trưởng, thật làm người ta cảm thấy bất ngờ.
Cô không kịp chuẩn bị, cho nên buột miệng nói ra: “Em mời anh ăn khuya được không ạ?”
Mãi đến khi hai người mặt đối mặt ngồi trong quán nướng, Thịnh Hạ vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
“Muốn uống bia?” Anh hỏi.
Thịnh Hạ mới nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào chai bia đến phát ngốc, khiến cho hội trưởng hiểu lầm.
Cô xua tay.
“Muốn uống thì uống, đừng ngại anh.”
Hội trưởng đã nói như vậy, cô mà từ chối nữa thì không tốt lắm, hơn nữa cùng hội trưởng ở chung một chỗ cũng cần rất nhiều can đảm, rượu bia có thể làm tê liệt cảm giác hồi hộp của cô.
Cô cầm hai chai bia lên.
Kinh Trì cho là tửu lượng của cô rất tốt, bởi vì lần trước thấy cô với bạn cùng phòng uống cả một chai.
Chờ đến khi hai má cô đỏ bừng, hai chân loạng choạng không vững, anh mới hối hận vì đã đề nghị chuyện này.
Có điều ngay sau đó anh phát hiện một chuyện hết sức thú vị.
Cô uống say, so với vẻ yếu đuối hiền lành ngày thường thì trở nên có chút lớn gan hơn.
Lúc anh dìu cô về nhà, đôi tay cô ôm chặt lấy cổ anh, cả người đều dính lên người anh.
Quấn chặt giống như một con rắn không xương.
Dù tự chủ của Kinh Trì rất cao nhưng cũng bị cô trêu cho toàn thân khô nóng.
Vừa đi được một đoạn, ra khỏi đường lớn, anh lập tức đè cô lên thân cây, phía sau là tường cao, phía trước có tảng đá lớn.
Là chỗ ẩn nấp tốt nhất.
Bất mãn vì phía sau thô cứng, Thịnh Hạ đưa tay ôm lấy anh, kéo anh đến gần.
Giọng Kinh Trì khàn khàn: “Em biết mình đang làm gì không?”
Ngay sau đó, đôi môi mềm ẩm ướt lập tức hôn lên.