Kinh Trì Thịnh Hạ

Chương 13: Em có thể ôm anh một lần hay không?

Cô vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, nếu anh làm gì nữa, thì thật sự không bằng cầm thú.

Kinh Trì dập tắt suy nghĩ đó trong đầu, tầm mắt cố gắng tập trung trên vết thương của cô.

Bôi thuốc xong, sau lưng anh đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Em đi thay quần áo trước đi, anh ra ngoài một lát.”

Cảnh cửa đóng lại một lần nữa.

Thịnh Hạ sờ sờ mặt cùng cổ của mình, cảm giác khá hơn rất nhiều.

Có thể được hội trưởng chăm sóc như vậy, trước nay cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Coi như gặp họa mà được phúc, Thịnh Hạ thầm nghĩ.

Cô giũ quần áo trên đầu giường ra, đó là một chiếc áo thun rộng thùng thình.

Kiểu dáng rất quen, chẳng phải là áo hội trưởng mặc ở cuộc họp thường niên tháng trước hay sao?

Cô tìm qυầи ɭóŧ cùng bra trong phòng tắm, may mà không ướt , cô dùng máy sấy, sấy cho khô rồi mặc lại, sau đó mặc áo thun vào.

Cô vuốt ve vải áo, trái tim lại đánh trống thình thịch.

Cô đang mặc áo của hội trưởng.

Cô có cảm giác giống như được hội trưởng ôm trọn cơ thể mình.

Thịnh Hạ mơ mộng cả buổi mới nhớ đến mình không có nói với bạn cùng phòng rằng mình đã đi đâu, cô lập tức gọi điện thoại về, nói dối  mình gặp được bạn học cũ, để các cô ấy không cần chờ mình.

Cô cúp điện thoại, người mới đi ra ngoài cũng đã quay lại.

Kinh Trì trở về xách theo một túi nhựa, bên trong còn có một hộp trắng.

Anh đặt túi lên bàn: “Ăn một chút rồi về.”

Thịnh Hạ có chút ngạc nhiên, anh sao lại biết mình ăn chưa no?

Cô ngồi xuống, mở nắp hộp ra, hương thơm của hoành thánh bên trong tràn ra ập vào mũi.

Hành được sắt mỏng trôi trên mặt nước, mùi thịt dụ dỗ người thèm ăn, Thịnh Hạ lén nhìn Kinh Trì một cái, anh đang ngồi bên cửa sổ, mang tai nghe và đọc sách.

Lúc này cô mới yên tâm ăn.

Nuốt ngụm canh nóng vào bụng, cả người giống như được sống lại.

Cô cắn hoành thánh, dư quang trong mắt toàn là bóng dáng hoàn mỹ của chàng trai kia.

Lúc ấy cô nghĩ, mình tiêu đời rồi.

Tuyệt vọng bao phủ cả người cô.

Sau đó anh xuất hiện.

Bóng đêm tan biến, ánh sáng chiếu soi.

Cô mở to hai mắt, anh đi ngược sáng, trên lưng có cánh, tựa như một thiên sứ.

Cô biết đó chỉ là tưởng tượng, nhưng trong mắt cô anh chính là thiên sứ đã cứu vớt đời mình.

Trên sách có thêm một bóng người, Kinh Trì ngẩng đầu lên, thì thấy Thịnh Hạ đang đứng trước mặt anh, xoắn xoắn ngón tay.

Cô giống như chim non sợ cành cong, sợ hãi nhưng không biết phải làm sao.

Anh tháo một bên tai nghe ra rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

Giọng nói điềm tĩnh, lạnh nhạt, suýt chút nữa đánh tan sự can đảm của Thịnh Hạ.

Cô hít một hơi thật sâu, lí nhí hỏi anh: “Hội trưởng, em có thể ôm anh một lát không?”

Kinh Trì ngạc nhiên, nếu không phải  chính tai anh nghe được thì anh cũng sẽ không tin cô có thể nói ra những lời lớn mật như thế này.

Lời vừa ra khỏi miệng, Thịnh Hạ lập tức hối hận.

Hội trưởng là người ưu tú như vậy, chắc chắn đã nghe rất nhiều lời tỏ tình của nữ sinh, có khi nào anh ấy sẽ nghĩ mình cũng mê trai như vậy hay không?

Anh ấy không thích người khác chạm vào mình, hôm nay anh ấy cứu cô, cô còn yêu cầu chuyện như thế này, thật là quá đáng.

“Xin, xin lỗi, anh coi như là chưa nghe….”

“Có thể mà.”

Lời nói lắp bắp của Thịnh Hạ lập tức bị cắt ngang, ngẩng đầu lên cô mới nhận ra người đang ngồi đã đứng dậy, giang rộng hai tay đối với cô.

Niềm vui đến quá bất ngờ, cô sửng sốt một chút rồi mới đi lên phía trước, đưa tay ra ôm lấy eo của anh.

Cách lớp quần áo, cô có thể cảm nhận được vòng eo rắn chắc của anh, chân thật hơn trong mơ rất nhiều.

Thịnh Hạ chỉ muốn tìm sự an ủi, thế nhưng suy nghĩ lại có chút miên man.

Cô vô cùng xấu hổ vì suy nghĩ không trong sáng của mình.

Nhưng cô không biết, người ở trước mặt mình suy nghĩ cũng đâu có ít hơn cô.

“Được rồi, hội trưởng.”

Kinh Trì nhanh hơn cô một bước, buông cô ra rồi lùi về phía sau.

Thịnh Hạ nghĩ thầm, hội trưởng thật là người gallant.

Anh nói: “Cũng đã qua rồi, không cần nghĩ nhiều.”

Một đoạn ký ức hiện lên trong đầu, thân thể Thịnh Hạ phát run, giọng cũng rầu rĩ ừ một tiếng.

Kinh Trì chú ý đến cảm xúc suy sụp của cô: “Nếu em sợ, thì có thể tìm anh.”

Mắt Thịnh Hạ nóng lên: “Cảm ơn hội trưởng.”