Khu rừng rậm mềm mịn, tựa như lông chim cọ vào lòng bàn tay anh.
Ngón tay khẽ mở, có một chút rậm rạp len qua khe hở bàn tay chui ra, làm cho tâm tư anh ngứa ngáy.
Cổ họng anh càng ngứa hơn nữa.
Anh nuốt nước bọt rồi rút tay lại.
“Được.”
Thịnh Hạ thở ra một hơi, cô bỗng nghe anh nói: “Quay người lại.”
Cô vừa mới xoay người, bàn tay ấm áp mang theo nước đã dừng lại trên lưng cô.
Không biết là độ ấm của nước hay là độ ấm lòng bàn tay anh.
Thịnh Hạ đưa lưng về phía Kinh Trì, cô cắn chặt răng, ánh mắt không hề kìm chế.
Trong làn hơi nước nóng ấm, da thịt trắng như tuyết ửng hồng, giống như quả đào chín mọng.
Thật muốn cắn vào lớp vỏ đào mỏng manh kia, mυ'ŧ hết nước đào ngọt ngào, từng chút từng chút một nuốt hết vào bụng.
Giọt nước từ trên cổ chảy qua tấm lưng mịn màng tinh tế, lăn dài theo viền mông căng tròn, rồi hoàn toàn biến mất trong khe mông.
Eo nhỏ mông cong, tay chân thon dài, tỉ lệ hoàn mỹ.
Ngón tay anh chui vào khe mông, từng thớ thịt non mềm nơi đó tràn qua khẽ tay anh.
“Đừng….”
Cô kiềm chế không được bật ra thành tiếng, sau đó vội vàng che miệng, muốn ngăn anh, chỗ đó cũng không cần tẩy rửa, thế nhưng tay anh đã lập tức rút ra.
“Mở chân ra.”
Cô còn chưa lấy lại được tinh thần từ cảm giác vừa rồi, nhưng vẫn theo bản năng mở đôi chân đang khép chặt của mình ra.
Ngón tay của anh từ bắp đùi đi dần xuống….
Thịnh Hạ cảm thấy, tất cả giác quan của mình đều hội tụ trên bàn tay của anh.
Thần kinh căng thẳng, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo bàn tay đang làm loạn của anh.
Cô mở mắt ra, nhìn người đang ngồi xổm bên dưới, thái độ anh thật nghiêm túc, dường như đang rửa sạch một món đồ xinh đẹp, vẻ mặt không hề dao động , vẫn lãnh đạm như thường.
Nhưng mà, cô đã bị ngón tay anh làm cho tan chảy.
“Được rồi, được rồi.”
Kinh Trì ngẩng đầu lên, cô vòng tay trước ngực, hai cánh tay mảnh khảnh không che đậy được hết hai khối thịt tròn trịa trước ngực, một phần mềm mại trắng nõn tràn ra ngoài, khi cô nói chuyện cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.
Anh thu hồi tầm mắt, đứng dậy, tắt nước vòi sen.
“Khăn tắm ở trên kệ.”
Sau khi chỉ cho cô, anh xoay người rời đi, không chút dây dưa.
Cơ thể căng thẳng của Thịnh Hạ lúc này mới chịu thả lỏng, ngay sau đó, từ sâu trong nơi riêng tư lập tức trào ra một dòng nước trong suốt, theo bắp đùi chảy dài xuống dưới.
Cũng may, không có mất mặt trước hội trưởng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô phát hiện quần áo lúc nãy đã bị xé rách, không có đồ thay, cô chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra ngoài.
Trên giường đặt một bộ quần áo được xếp ngay ngắn.
Hai mắt của cô tỏa sáng: “Là cho em sao?”
Kinh Trì nói: “Chờ lát nữa rồi thay, lại đây.”
Thịnh Hạ không được tự nhiên, cô lúng túng nắm chặt nút thắt khăn tắm, khi nãy là khi nãy, bây giờ cô đã lấy lại tinh thần rồi, da mặt mỏng không chịu nổi, sao còn dám đến trước mặt anh.
Kinh Trì nhìn thấy cô sợ sệt đứng đó, đáy mắt chợt lóe ý cười.
Bây giờ mới biết xấu hổ à?
“Đừng nghĩ nhiều, vết thương trên người em cần phải thoa thuốc.”
Mới đầu còn không nghĩ gì, song nghe anh nói như vậy, mặt Thịnh Hạ càng nóng như lửa đốt.
Anh nói xong thì mở hòm thuốc trên bàn ra, chọn thuốc, dường như không để ý chuyện gì.
Cô thở hắt một cái, trong lòng có chút buồn bực, cô không có sức hấp dẫn như vậy sao?
Hay là. . . Ngay từ đầu hội trưởng đã không xem cô là con gái?
Thịnh Hạ ngồi xuống mép giường, Kinh Trì dùng tăm bông có chấm thuốc nước, anh nói với cô: “Ngẩng đầu lên.”
Cô đưa hai tay ra sau chống xuống giường, ngẩng đầu lên, lộ ra chiếc cổ thon thả.
Chiếc cổ thiên nga xinh đẹp lúc này đã xanh tím một mảnh.
Kinh Trì vừa chạm đến vết thương, anh lập tức nghe thấy tiếng hít hà vì đau của cô.
“Chịu đau một chút.”
“Dạ.”
Lông mi dài rậm khẽ run, để lại một bóng dày trên làn da trắng hồng.
Đôi môi vì nóng càng đỏ thắm, lại bị cô cắn nhẹ vì cố chịu đựng đau đớn.
Vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Dáng vẻ này, khơi dậy ý muốn bảo vệ xen lẫn chà đạp của phái mạnh.
Nhưng cô không hề có chút cảnh giác nào.
Hết lần này đến lần khác hoàn toàn tin tưởng anh, anh cần anh cứ lấy.
Kinh Trì biết, trừ khăn lông ra, thì bên trong cô cũng không mặc gì.
Chỉ cần anh muốn, đêm nay cô có chạy cũng chạy không thoát.