Bốn người bọn họ đi đến ngồi xuống bên một cái bàn. Cố Khê ngồi sát Hạ Hữu Nam. Sở Hào Hưng ngồi cùng bàn nói: "Cố Khê, nhiều năm như vậy cậu đều không tham gia họp lớp, tớ còn tưởng rằng cậu thành đại tác gia rồi nên không muốn tụ tập cùng bọn phàm phu tục tử này?"
Mặc dù biết Sở Hào Hưng nói đùa, Cố Khê vẫn giải thích một chút, "Không có ý đó, những năm vừa qua tớ ở thành phố S, không thường xuyên về đây, cho nên không có cách nào tham gia họp lớp."
Đàm Mỹ Thanh nói: "Cố Khê, tớ cho cậu biết, tớ cũng là fan hâm mộ của cậu, mỗi quyển sách của cậu tớ đều mua, còn giới thiệu cho bạn bè nữa."
Cố Khê cười cười, "Cám ơn."
Sở Hào Hưng nhìn về phía Hạ Hữu Nam, "Còn thiên tài ở Stanford, nghe nói cậu trở về mở công ty?"
Hạ Hữu Nam nói: "Ừ."
Sở Dục Tân xen vào một câu, "He he, thực không dám giấu giếm, tớ hiện tại cũng làm việc trong công ty của Hạ thiếu."
Đàm Mỹ Thanh hỏi: "Sở Dục Tân, vậy cậu làm chức gì?"
Sở Dục Tân: "Quản lý đầu tư."
Đàm Mỹ Thanh nghe thấy cái danh hiệu quản lý, rất kinh ngạc, "Lợi hại như vậy, mới vào đã làm quản lý."
"Cũng không hẳn vậy, cậu cho rằng mười năm giao tình của tớ cùng Hạ thiếu là giả sao?"
Khương Linh giải thích cho mọi người: "Các cậu đừng nghe anh ấy, anh ấy là một nhân viên nhỏ, công ty đầu tư nên mỗi người đều là một quản lý đầu tư, do cách gọi như vậy thôi."
Sở Dục Tân mất hứng, nhỏ giọng nói: "Em không thể để cho anh khoe khoang một chút à?"
Đường Thành nói: "Hai người các cậu đừng thể hiện tình cảm, chúng tớ còn chưa ăn cơm nhưng sắp ăn no cẩu lương rồi."
Cố Khê quan sát một chút, phát hiện hôm nay có hai mươi người tới nhưng không có Đường Tiểu Dĩnh. Những năm này, cũng không biết động thái gì của Đường Tiểu Dĩnh, không biết về sau cô thế nào.
Người đến đã đông đủ, phục vụ mang thức ăn lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Ngồi bên bàn ăn, mọi người nói nhiều nhất về công việc, ai làm việc tại công ty nhà nước, ai đã thi đậu công chức, ai làm giáo viên.
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Cố Khê, Đàm Mỹ Thanh hỏi: "Cố Khê, nhiều năm như vậy không gặp, cậu bây giờ đang làm cái gì, chuyên viết tiểu thuyết sao?"
Cố Khê lắc đầu, "Không phải, tớ hiện tại làm phóng viên biên tập của một báo mạng."
Nghe được hai chữ phóng viên, Đường Thành hưng phấn, "Phóng viên à? Chẳng phải mỗi ngày đều lên TV sao?"
Cố Khê cười cười, giải thích, "Phóng viên biên tập chú trọng nội dung phỏng vấn, không giống phóng viên đài truyền hình là người xuất hiện trên TV."
Tất cả mọi người gật đầu, lớp trưởng Ngô Văn Hân nói: "Vậy vẫn rất lợi hại."
Cố Khê khiêm tốn nói: "Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt."
Sở Hào Hưng bưng cốc bia uống một ngụm, nói sang chuyện khác: "Các cậu đừng chỉ nói đến công việc, nói chuyện đại sự xem nào."
Sở Dục Tân nói: "Vậy bắt đầu từ cậu đi, đại sự giải quyết sao?"
Sở Hào Hưng nói tiếp, "Còn không có, Có thì giới thiệu đi. Tân ca."
"Công ty của chúng tớ có mấy em gái, hôm nào giới thiệu cho cậu."
Khương Linh trợn mắt, bất đắc dĩ nói: "Chuyện đại sự sao lại nói chuyện mai mối rồi?"
Đàm Mỹ Thanh cũng không thích mấy nam sinh nói chuyện này, cô lên tiếng, "Phải rồi, lớp chúng ta có ai chuẩn bị kết hôn không?"
Đường Thành chỉ chỉ Sở Dục Tân cùng Khương Linh, "Kết hôn, không phải hai người bọn họ sao."
Khương Linh nói: "Kể chuyện chúng tớ có cái gì hay chứ, mọi người đều biết rồi."
Sở Dục Tân cũng nói: "Hai chúng tớ xác thực không có gì để kể, dù sao kết hôn nhất định sẽ mời mọi người uống rượu."
Đàm Mỹ Thanh nhìn qua mọi người, "Ở đây có ai đã kết hôn, tranh thủ báo cáo đi."
Sở Hào Hưng nói: "Không ai giấu đâu, kết hôn là chuyện tốt, làm sao phải học minh tinh che giấu chứ."
"Lớp chúng ta kết hôn, tớ chỉ biết có Tiểu Dĩnh." Ngô Văn Hân nói.
Cố Khê sững sờ, Đường Tiểu Dĩnh? Không đợi Cố Khê hiếu kì truy vấn, Sở Dục Tân hỏi trước, "Không phải đâu, Đường Tiểu Dĩnh kết hôn á?"
"Đúng mà, tớ còn tới dự hồi tết mà, chồng cô ấy dáng dấp còn rất khá nha."
"Ôi, không nghĩ tới Đường Tiểu Dĩnh là người đầu tiên kết hôn ở lớp chúng ta."
Cố Khê sau khi nghe, nhìn trộm Hạ Hữu Nam, muốn xem phản ứng của hắn. Hạ Hữu Nam đã nhận ra ánh mắt của cô, hắn quay lại nhìn khiến Cố Khê né tránh không kịp, bị bắt quả tang, cô bưng cốc nước trái cây uống một ngụm, che giấu việc mình vừa mới nhìn trộm. Bởi vì uống vội vàng, cô bị sặc một cái, ho nhẹ vài tiếng.
Hạ Hữu Nam lấy khăn giấy trên bàn ăn đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: "Uống chậm một chút."
Cố Khê tiếp nhận khăn giấy từ tay hắn, "Ừ."
Sau khi ăn cơm, nhân viên phục vụ đến dọn bàn, mang bia lên, bật đèn trang trí, ánh sáng của đèn trang trí khiến cho căn phòng lập tức mờ ảo, trở thành một phòng Karaoke. Có người hát, cũng có người chơi đùa, Cố Khê đi theo mọi người cùng nhau vây quanh cái bàn chơi trò nói lời thật lòng. Khi được hỏi một vấn đề, nếu chọn trả lời thì phải nói sự thật, nếu không trả lời sẽ bị phạt rượu.
Giữa bàn có một bàn quay nhỏ, trên bàn quay đó có mười cái bóng đèn, bóng đèn sẽ lần lượt sáng theo mũi tên chỉ trên bàn quay, bóng đèn sáng ở phía người nào, người đó sẽ tham gia trả lời câu hỏi.
Người đầu tiên tham gia là Sở Dục Tân, nhìn bóng đèn sáng trước mặt, hắn gào thét một tiếng, "Đen thế, không hiểu là vận khí gì."
Đàm Mỹ Thanh hỏi: "Chọn trả lời hay phạt rượu?"
Sở Dục Tân nói: "Tớ phải lái xe, làm sao chọn uống rượu đây?"
"Được, tớ hỏi, cậu nghe cho kỹ nhá." Sở Hào Hưng hai tay vỗ bàn, "Vấn đề chính là, ánh trăng sáng trong lòng cậu là ai?"
Sở Hào Hưng hỏi vấn đề này, tất cả mọi người nhìn về phía Khương Linh.
Ngô Văn Hân nói: "Hào Hưng, vấn đề này cũng quá sắc bén đi."
Sở Dục Tân ngửa mặt lên trời cười lớn, "Ha ha ha, tớ nói với các cậu, cái này không cần nghĩ, ánh trăng sáng trong lòng tớ chỉ có thể là lão bà!"
Sở Dục Tân nhìn Khương Linh, "Tớ mười bảy tuổi đã gặp được lão bà, ngoại trừ cô ấy còn có thể là ai?"
Khương Linh mặt đỏ hồng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Sở Dục Tân, còn chưa kết hôn mà, ai là lão bà của anh chứ."
"Sớm muộn gì cũng thế mà."
Đàm Mỹ Thanh nhìn về phía Sở Hào Hưng cười, mắng: "Cậu chuyện gì không hỏi, còn lo đêm nay thiếu cẩu lương sao?"
Sở Hào Hưng lắc đầu thở dài, "Thất sách thất sách."
Đường Thành nói: "Tới đây, mọi người ngồi xuống, vòng thứ hai bắt đầu!"
Ấn nút khởi động, đèn trên bàn quay một lần nữa sáng lên, cuối cùng đèn trước mặt Cố Khê là đèn sáng còn lại. Cố Khê nghĩ nghĩ, "Tôi chọn trả lời thật lòng."
Lần này, Sở Hào Hưng lại tranh hỏi, "Cố Khê, nụ hôn đầu tiên của cậu là dành cho ai?"
Cố Khê mặt đỏ, liếc nhìn Hạ Hữu Nam, lúc này quyết định, "Ngại quá, tớ phải chọn bị phạt rượu rồi."
Dứt lời, cô đứng lên, tự động cầm chén rượu trắng trên bàn, uống rượu 40 độ, cảm giác nóng bỏng dọc theo thực quản tới tận dạ dày. Cô uống rượu xong, ngồi xuống, vô thức nghiêng đầu một chút, dựa vào ghế sô pha, Hạ Hữu Nam không tham gia chơi, cũng không hát karaoke, chỉ an tĩnh nhìn về phía Cố Khê, sau khi uống rượu, đôi mắt Cố Khê có chút mơ màng.
Nụ hôn đầu tiên, tất nhiên Cố Khê nhớ rõ, cô nhớ hôm đó trời mưa, cũng có chút lạnh, tại trạm xe buýt, người nào đó che mưa cho cô, không muốn cô bị ướt, đứng ở trước mặt hắn, cô không chuẩn bị gì, đột nhiên người đó cúi người hôn lên môi cô. Rất mềm mại, cũng rất ấm, cô nhớ rất rõ cảm giác khi ấy. Thời gian trôi thật mau, vậy mà đã sáu năm qua đi. Sáu năm đã qua, cô vẫn hồi tưởng đến nụ hôn kia, nhớ tới người thiếu niên che ô cho cô trong tiết trời mưa lạnh đó.
Khoảng mười một giờ, mọi người chuẩn bị rời đi. Cố Khê cùng Khương Linh xuống lầu, Sở Dục Tân chạy trước lấy đi đem xe.
Xuống dưới lầu, đột nhiên cánh tay Cố Khê bị níu lại, cô quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Hữu Nam đang giữ tay cô, không biết hắn muốn làm gì. Hạ Hữu Nam nói: "Tôi đưa cậu về."
Cố Khê mỉm cười, đỏ mặt gật đầu, "Được."
Khương Linh nhìn Cố Khê và Hạ Hữu Nam, rất tự giác buông lỏng Cố Khê ra, kéo dài khoảng cách với bọn họ, Sở Dục Tân đã lái xe tới, dừng bên lề đường mở cửa kính xe gọi: "Ở chỗ này!"
Khương Linh nói với Cố Khê: "Cố Khê, tớ đi về trước nhé."
Cố Khê gật đầu, "Ừ, tạm biệt."
Khương Linh chạy chậm về phía Sở Dục Tân, Cố Khê nhìn Hạ Hữu Nam, Hạ Hữu Nam nói: "Đi thôi."
"Ừ."
Hơn mười một giờ đêm, đường rất vắng vẻ, trong xe rất yên tĩnh. Cố Khê có chút không quan tâm, bỗng nhiên nhìn Hạ Hữu Nam, muốn nói cái gì đó lại thôi.
Hạ Hữu Nam mở miệng trước, "Mẹ của cậu đã đỡ chưa?" Cố Khê nói: "Phẫu thuật xong rất ổn, còn một tuần nữa là có thể xuất viện."
"Ừ."
Cái đề tài này kết thúc nhanh chóng, trong xe tiếp tục hoàn toàn yên tĩnh.
Cố Khê gợi chuyện, "Bài phỏng vấn cậu được đăng, tạo được danh tiếng tốt, người trong ngành đánh giá cậu rất cao."
Hạ Hữu Nam cũng chỉ lên tiếng “ừ”.
Nhìn trên mặt hắn không có chút nào gợn sóng, cứ như chuyện này không liên quan gì đến hắn vậy.
Cố Khê cười nhạt, "Cậu vẫn y như cũ, đối với chuyện gì cũng không để tâm."
Hạ Hữu Nam nhìn đường ở phía trước, "Cũng có chuyện để ở trong lòng nhiều năm, không hề quên lãng."
Hắn nói câu này khiến cho nhịp tim Cố Khê nhảy vọt. Cố Khê nhìn túi xách để ở trên chân, lấy ngón tay cái vuốt ve bông hoa hồng kim loại trên túi. Trong lòng âm thầm tự giễu, Hạ Hữu Nam cũng không nói cụ thể là cái gì để ở trong lòng nhiều năm, cô đang miên man suy nghĩ thứ gì chứ?
Đến cổng khu nhà của Cố Khê, chờ xe dừng lại, Cố Khê cởi dây an toàn, xuống xe, cô nói với Hạ Hữu Nam, "Cám ơn."
Hạ Hữu Nam cũng xuống xe cùng cô, "Muộn quá rồi, tôi đưa cậu vào."
Cố Khê cũng không sợ đi đường ban đêm, trước kia cô tăng ca đến rạng sáng, cũng tự mình đi về nhà. Nhưng cuối cùng cô không từ chối, ngầm thừa nhận để hắn đưa về.
Tiểu khu giờ này rất yên tĩnh, cách một khoảng lại có một chiếc đèn đường, chỉ là ánh đèn có chút lờ mờ. Hạ Hữu Nam tay phải để trong túi quần, cùng cô sóng vai đi trên đường, bước chân bước rất chậm, giống như là không hi vọng nhanh như vậy đã đến nơi.
Cố Khê hai tay cầm túi xách, nhìn Hạ Hữu Nam, "Tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?"
"Ừ, hỏi đi."
Hôm nay nghe nói Đường Tiểu Dĩnh kết hôn, nói cách khác là thế giới trong tiểu thuyết đã không giống như kịch bản ban đầu, cho nên Hạ Hữu Nam hiện tại như nào? Cô rất muốn biết rõ.
Cũng bởi vì hôm nay uống chén rượu trắng, lá gan có chút lớn, Cố Khê lấy dũng khí hỏi: "Cậu bây giờ có bạn gái hay không?"
Hạ Hữu Nam không nghĩ cô hỏi vấn đề này, "Vì sao hỏi vấn đề này?"
Cố Khê hai tay nắm thật chặt túi, không hiểu sao lại hồi hộp, "Chỉ tùy tiện hỏi một chút, cậu không trả lời cũng không sao."
"Không có."
Hạ Hữu Nam lặp lại lần nữa, "Tôi không có bạn gái."
Cố Khê cười cười, "Thật là đúng dịp, tớ cũng không có bạn trai."
"Sau đó thì sao?" Hạ Hữu Nam hỏi.
Cố Khê nhìn hắn, "Sau đó cái gì?"
"Cậu vừa hỏi tôi một vấn đề, tôi đã trả lời, không có đưa ra kết luận gì sao?"
"Sau đó. . ." Cố Khê có chút khẩn trương, sau đó cái gì? Cô cũng rất loạn, cô chỉ chỉ vào khu nhà trước mặt, "Sau đó…tớ đến nơi, cậu trở về đi, ngủ ngon."
Cô chạy vào trong sảnh của chung cư, cô thừa nhận sợ bản thân nói ra câu ‘Cậu không có bạn gái, vậy tớ làm bạn gái của cậu".
Hạ Hữu Nam nhìn dáng vẻ chạy trốn của Cố Khê, khóe môi có chút cong lên.