Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

chương 66

Cố Khê mất ngủ, lăn qua lăn lại đến tận hai giờ sáng mới có thể ngủ được, sáu giờ sáng cô đã tỉnh dậy.

Thật may mắn vì đây là ngày nghỉ. Cô quyết định đến bệnh viện từ sáng sớm.

Cố Khê mua cháo mang đến cho Quan Trân Lệ. Đi đến cửa bệnh viện, cô gặp Cố Hải. Lần trước ông rời đi, Cố Khê không biết làm sao để liên lạc nên hoàn toàn không biết thêm tin tức gì của Cố Hải. Nếu không phải hôm nay cô đến bệnh viện từ sớm sẽ không thể gặp được ông.

"Chúng ta nói chuyện đi ba." Cố Khê nhìn ông nói.

Mang theo cháo nóng, Cố Khê cùng Cố Hải đi đến vườn hoa của bệnh viện.

Mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng còn rất dịu nhẹ. Cố Khê nhẹ nhàng hỏi, "Ba sang đây thăm mẹ sao?"

"Ừ."

"Ba quan tâm mẹ như vậy tại sao lại không muốn gặp mẹ?"

Cố Hải hổ thẹn thở dài một cái, "Ba không còn mặt mũi gặp mẹ con."

Cố Khê nói: "Ba cảm thấy không còn mặt mũi để gặp mẹ, mẹ cũng cảm thấy không có mặt mũi nào gặp ba, hai người muốn cả đời này như vậy à?"

Cố Hải nghẹn ngào một chút, ông không nói gì.

Cố Khê hít sâu một hơi, nói tiếp: "Trong mắt con, cả hai người đều có lỗi nhưng có ai là không phạm sai lầm, tất cả đều đã qua, mẹ cũng vừa trở về từ cửa tử, rất nhiều chuyện nếu có thể cho qua thì đừng để trong lòng nữa ba à."

Cố Hải suy nghĩ hồi lâu, "Vậy mẹ con nghĩ thế nào?"

"Mẹ nghĩ sao con không biết nhưng con hy vọng ba mẹ có thể nói chuyện cùng nhau."

Cố Khê dừng bước, nghiêng đầu nhìn Cố Hải, "Ba đi gặp mặt mẹ có được không?"

Cố Hải còn do dự, mười năm trôi qua, rất nhiều chuyện ông không buông bỏ được, cho nên không dám tới. Ông thật sự muốn gặp Quan Trân Lệ nhưng trong lòng vẫn nghĩ tới những sai lầm của bản thân.

Cố Khê nhìn thấy ông còn do dự, lại nói một câu, "Người còn sống trên đời mới có thể gặp mặt, nếu như người đã không còn thì chỉ có thể hối tiếc."

Nghe Cố Khê nói, Cố Hải hiểu ra, ông thấy hổ thẹn với mẹ con cô, nhưng là hiện tại có một cơ hội bày trước mặt để ông chuộc tội, tại sao ông không thử một chút chứ. Nếu lần này bệnh tình Quan Trân Lệ chuyển biến xấu đến không cách nào cứu vãn, vậy ông cũng chỉ có thể cả đời tiếc nuối.

Cố Hải lấy lại tinh thần, ông nói, "Ba sẽ theo con để đi gặp mẹ."

Hốc mắt Cố Khê nóng lên, "Vâng."

Đã một tuần trôi qua sau khi Quan Trân Lệ làm phẫu thuật, vết thương hồi phục khá tốt, hai ngày này bà đã có thể xuống giường đi lại. Hôm nay bà cũng tỉnh sớm, sau khi rửa mặt liền chỉnh sửa lại đầu tóc một chút, bà thích chưng diện nên dù bị bệnh cũng không thể không để ý hình tượng.

Cửa phòng bệnh mở ra, Quan Trân Lệ tưởng rằng hộ lý đến đây, thấy Cố Khê, gương mặt bà mang theo ý cười, nhưng thấy người đàn ông sau lưng Cố Khê, dáng vẻ tươi cười dần dần biến mất.

Cố Khê nói: "Mẹ, ba tới thăm mẹ."

Quan Trân Lệ nghiêng đi mặt, không biết phải đối mặt với Cố Hải thế nào. Cố Khê cảm thấy nên để họ nói chuyện riêng, cô đem cháo mới mua đặt lên bàn, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hải, "Con đi tìm bác sĩ hỏi một chút, ba mẹ cứ nói chuyện đi."

"Ừ."

Cố Khê đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại. Sau khi cô rời đi, trong phòng bệnh yên lặng một hồi, Cố Hải chủ động đi đến bên giường ngồi xuống nhìn Quan Trân Lệ, "A Lệ, thân thể khá hơn chút nào chưa?"

Quan Trân Lệ từ đầu đến cuối không nhìn ông, thấp giọng đáp: "Tốt hơn nhiều rồi."

Cố Hải thanh âm rất nặng, giống như đang sám hối, "Những năm này, là anh có lỗi với em."

"Đừng nói như vậy, em mới là người phải hổ thẹn với anh."

"Năm đó nếu anh không tham lam, sẽ không sai lầm như vậy, sẽ không khiến cho mẹ con em không có chỗ nương tựa."

Cố Hải hít một hơi, "Đều do anh, là anh không chăm sóc tốt cho mẹ con em."

Quan Trân Lệ rơi nước mắt, "Cái này cũng không trách anh được, là em không có năng lực, là em quá ích kỷ, chỉ muốn vinh hoa phú quý, không làm tròn trách nhiệm với con gái, em hiện tại cũng không có mặt mũi gặp anh."

"Quá khứ nên để cho nó qua đi."

Cố Hải đưa tay nắm lấy tay Quan Trân Lệ, những năm qua ông lao động cải tạo trong tù, hai tay trở nên thô ráp, "Chúng ta đều đã sống hơn nửa đời người, thời gian còn lại có bao nhiêu cũng không ai nói chắc được, anh chỉ hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, để cho anh có thể chăm sóc cho em."

Quan Trân Lệ nhìn Cố Hải, đôi mắt đẫm lệ, "Em phản bội anh tái giá, chẳng lẽ anh không hận em sao?"

"Đều đã qua rồi, tiểu Khê nói em cũng ly hôn, vậy thời gian sau này để anh tiếp tục chăm sóc em, anh cam đoan sẽ không để cho mẹ con em chịu khổ nữa."

Nghe lời nói này, Quan Trân Lệ khóc không thành tiếng, Cố Hải đứng lên, để Quan Trân Lệ dựa vào ngực chính mình. Cố Khê đứng ở bên ngoài, nhìn vào bên trong qua cửa kính, mi tâm có chút giãn ra. Trong lòng như có một khối đá được buông xuống.

_ _ _ _ _

Khương Linh cùng Cố Khê ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách, uống một cốc nước ép trái cây tươi.

"Cái gì? Cậu nói muốn mua nhà?"

Khương Linh nghe được Cố Khê muốn mua nhà tại thành phố K thì rất khϊếp sợ, lại còn là mua cho ba mẹ Cố Khê nữa.

Cố Khê gật đầu, "Ừ, mua một ngôi nhà nhỏ tại thành phố K, trùng tu sạch sẽ cũng chừng trăm vạn."

Khương Linh rất tức giận, "Tớ không phải nói vấn đề tiền, tớ biết một trăm vạn đối với cậu mà nói cũng không phải vấn đề. Nhưng mấu chốt là, cậu mua nhà cho bọn họ, bọn họ đã làm cho cậu cái gì? Năm đó cậu ở trường học ăn mì tôm, làm thêm để nuôi sống chính mình, bọn họ đã ở đâu? Bây giờ cậu vì mẹ mà từ bỏ công việc, bây giờ còn nói muốn mua nhà, tớ thấy không chịu được."

Cố Khê nói: "Mặc dù từ mười bảy tuổi bọn họ không làm gì cho tớ, nhưng trước kia, tớ cũng không thể tự nuôi chính mình mà, hơn nữa bọn họ là ba mẹ của tớ, bây giờ tớ có chút tiền cũng muốn vì bọn họ làm chút chuyện."

"Cậu nha. . ." Khương Linh ấn một cái lên trán của Cố Khê, "Thật quá tốt bụng."

Cố Khê cười cười, "Tớ cũng không phải làm việc thiện, cũng đừng gán cho tớ cái danh người tốt."

Sau khi xuất viện, Cố Hải đưa Quan Trân Lệ về thành phố K, họ sống trong ngôi nhà cũ. Nhà cũ lấy ánh sáng không tốt, đã xây dựng hơn ba mươi năm nên cũng có chút cũ, Cố Khê hi vọng bọn họ có thể an hưởng tuổi già, cho nên quyết định mua nhà mới.

Vì phải làm việc nên không có cách nào đi qua thành phố K tìm nhà, cho nên cô để Cố Hải tìm nhà còn cô đưa tiền cho ông lo việc. Bình thường cô cũng không tiêu nhiều, món đồ quý nhất cô từng mua là một chiếc xe, lúc trước học đại học sau khi bán bản quyền hai tiểu thuyết, doanh thu hơn năm trăm vạn, mỗi tháng tiền lương của cô cũng là mấy vạn, tài khoản của cô cũng có gần sáu trăm vạn.

Khương Linh chọc chọc khuỷu tay Cố Khê, "Nói một chút chuyện của cậu với Hạ Hữu Nam đi."

Nói đến Hạ Hữu Nam, Cố Khê dừng một chút, "Tớ cùng cậu ấy có gì để nói?"

Khương Linh cười nhăn nhở, "Tớ nghe Dục Tân nói, hồi cấp ba Hạ Hữu Nam đã thổ lộ với cậu."

Mặt Cố Khê đỏ lên, "Sao Sở Dục Tân biết được?"

"Anh ấy biết cũng không có gì lạ nhá, khi đó hai người bọn họ không phải thường chơi cùng nhau sao."

Cố Khê thấy Hạ Hữu Nam trầm mặc ít nói nên nghĩ hắn sẽ không nói với người khác chuyện này. Nói tới thổ lộ, Cố Khê nhớ lại ngày đó, cô bị viêm tuyến nướt bọt, cần cách ly, mà Hạ Hữu Nam cứ như vậy trốn học đi theo cô. Khi đó, mặc dù Hạ Hữu Nam không có nói rõ là thích cô nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, mà cô lúc ấy vẫn một mực cảm thấy cô cùng hắn chỉ là bạn bè, hơn nữa trong tiềm thức của Cố Khê hắn cùng Đường Tiểu Dĩnh mới là một đôi, cho nên căn bản không nghĩ tới ý đó

. Khương Linh lại chọc chọc cô, "Cậu vậy mà lại cự tuyệt Hạ Hữu Nam, không hiểu đầu óc bên trong suy nghĩ cái gì?"

Cố Khê trầm mặc một lát, "Kỳ thật cũng không nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tớ cùng cậu ấy là bạn bè, không có suy nghĩ khác."

"Thật sao?"

Cố Khê nhớ lại năm đó, "Trước khi cậu ấy thổ lộ tớ vẫn luôn nghĩ vậy, nhưng về sau tớ lại cảm thấy không đúng."

"Cái gì không đúng?"

"Sau khi cậu ấy xuất ngoại, tớ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."

Sau khi Hạ Hữu Nam đi học ở nước ngoài, mặc dù mỗi ngày vẫn trôi qua như vậy nhưng trong lòng Cố Khê luôn cảm thấy trống rỗng.

"Cho nên cậu phát hiện cậu cũng thích Hạ Hữu Nam sao?"

Cố Khê đem nước trái cây đặt ở trên bàn trà, ôm đầu gối, suy nghĩ hồi lâu, "Ừ, chỉ là tớ hiểu ra quá muộn."

Khương Linh hỏi: "Vậy bây giờ các cậu gặp lại, Hạ Hữu Nam vẫn giống như trước đối với cậu vẫn rất đặc biệt, cậu có nghĩ đến Hạ Hữu Nam không?"

Cố Khê nói: "Thuận theo tự nhiên."

"Như thế nào mới tính là thuận theo tự nhiên?"

"Nếu cậu ấy tiến một bước tớ cũng sẽ không lui lại, thậm chí sẽ bước về phía trước một bước."

_ _ _ _ _

Sau khi đã chọn được nhà, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ, ký hợp đồng là có thể xách vali vào ở. Cuối tuần Cố Khê chạy một chuyến tới thành phố K, thu xếp tốt mọi việc cho ba mẹ, trở lại thành phố G đã là mười một giờ đêm. Hai ngày này giúp bọn họ dọn nhà, mua thêm một chút đồ dùng hàng ngày, mặc dù rất mệt mỏi nhưng cũng đáng giá.

Thứ hai đi làm, quản lí chi nhành Tiết Hải Phong gọi Cố Khê lên văn phòng, hắn đưa cho cô một chồng tư liệu, "Cố Khê, đây là tư liệu về nhân vật chúng ta sẽ phỏng vấn tiếp theo, cô về chuẩn bị một chút, trong mười ngày phải hoàn thành việc phỏng vấn.”

“Được.”

Cố Khê tiếp nhận hồ sơ, mở ra xem, thấy được nhân vật phỏng vấn lần này, cô ngơ ngác một chút, không ngờ lại là Chu Vĩ Hồng.

Cô làm trong ngành này cũng đã hai năm, hiểu được tình huống bên trong, phỏng vấn bình thường chia làm hai loại, một loại là bọn họ tự động đi tìm, đi liên hệ để được phỏng vấn. Ngoài ra còn có một loại là người được phỏng vấn chủ động tìm tới cửa, bình thường đều là muốn quảng cáo bản thân, để nổi tiếng và sẽ phải trả cho công ty một khoản thù lao. Mà Chu Vĩ Hồng lần này hiển nhiên là tìm tới cửa đề nghị phỏng vấn.

Tiết Hải Phong nhìn sắc mặt Cố, hỏi một câu, "Làm sao vậy, tư liệu có vấn đề sao?"

Cố Khê lấy lại tinh thần, "Không có vấn đề."

Tiết Hải Phong nói: "Đối với phỏng vấn lần này, cô cùng Chu tổng bên kia bàn bạc một chút để đạt hiệu quả."

Ý tứ này rất rõ ràng, bây giờ Chu Vĩ Hồng là khách hàng của công ty, cô cần làm cho khách hàng hài lòng mới được.

Cố Khê gật đầu, "Được, vậy tôi về phòng xem tài liệu."

Cô đem tài liệu ra khỏi văn phòng quản lý, trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn thấy tên Chu Vĩ Hồng, Cố Khê đã cảm thấy toàn thân khó chịu, nhưng ân oán cá nhân là ân oán cá nhân, công tác là công tác, hắn đã bỏ tiền ra, cô chỉ cầm làm tốt công việc của mình là được rồi.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu xem tài liệu.

Nhà máy của Chu Vĩ Hồng chuyên chế tạo người máy. Gần đây sự phát triển của khoa học công nghệ ngày càng cao, người máy cũng có ứng dụng rộng khắp, cũng khó trách Chu Vĩ Hồng có thể phát triển từ nhà máy vài trăm người thành nhà máy có quy mô đến cả ngàn người.

Tài liệu về nhà máy của Chu Vĩ Hồng cô xem qua một chút liền đem đặt ở một bên, bản thảo phỏng vấn từ đầu tuần còn cần cô chỉnh sửa. Cố Khê vùi đầu sửa bản thảo đến giữa trưa tất cả mọi người đi ăn cơm, cô còn ở lại thêm mười phút.

Đi xuống dưới lầu mới phát hiện bên ngoài đang đổ mưa. Cô ở văn phòng cả buổi sáng, không chú ý thời tiết bên ngoài. Lúc tan làm, cô chỉ mang theo điện thoại đi xuống, ô cũng đặt ở túi xách bên trong phòng làm việc.

Nhìn cái kiểu mưa này, Cố Khê biết chắn chắn không thể tạnh ngay, cô đành phải trở về văn phòng lấy ô. Vừa đi tới cửa thang máy, thang máy mở ra bên trong có hai người, một là Sở Dục Tân, một là Hạ Hữu Nam.

Sở Dục Tân đi ra khỏi thang máy, nhìn Cố Khê nói: "Cố Khê, nhanh như vậy, đã ăn cơm trở về rồi sao?"

Cố Khê cười cười, "Còn chưa ăn đây, bên ngoài trời mưa, tớ trở về lấy ô che mưa."

Hạ Hữu Nam đem chiếc ô màu đen trên tay đưa cho cô, "Dùng của tôi đi."

Cố Khê nhìn một chút, "Vậy còn cậu?"

Hạ Hữu Nam nói: "Dùng chung."

"Ừ."

Cố Khê muốn cùng hắn dùng chung một cái ô che mưa. Ra khỏi cửa xoay, Hạ Hữu Nam bật ô lên, che trên đầu Cố Khê, hai người sóng vai đi vào màn mưa.

Sở Dục Tân hiểu được kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cố ý đi xa bọn họ. Hạ Hữu Nam vẫn như cũ, che ô cũng nghiêng về bên Cố Khê, rõ ràng có thể che cả hai người, bởi vì cố ý nghiêng, bờ vai của hắn bị nước mưa xối đến.

Hôm nay hắn mặc áo sơmi màu trắng, nước mưa rơi vào sẽ nhìn xuyên thấu. Cố Khê đưa tay nâng cán ô lên, che về phía hắn. Được mấy bước, bả vai như có người giữ, Cố Khê nghiêng đầu, phát hiện Hạ Hữu Nam ôm bờ vai của mình. Hắn đổi tay trái che ô, nâng tay phải lên khoác lên vai của Cố Khê, ngực hắn tựa như dán sau vai cô, cứ như vậy, hai người đều có thể tránh mưa.

Mặt Cố Khê ửng đỏ, khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể thấy rõ mùi hương trên quần áo của hắn, chỉ cần cô nghiêng đầu, liền đυ.ng phải Hạ Hữu Nam. Cố Khê liền nghĩ tới sáu năm trước, khi trời đổ mưa, cũng là bên người này, đột nhiên hắn cúi người hôn nhẹ lên môi cô.