CHƯƠNG 22: VỊ ĐẮNG LẠ THƯỜNG
Mai Thùy Hân muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân cô như bị mọc rễ, lần lữa mãi không nhấc nổi chân lên. Trong đầu cô đang diễn ra một cuộc nội chiến vô cùng kịch liệt.
Nếu như ở lại, có nghĩa là cô sẽ phải chấp nhận toàn bộ những điều kiện vô lý mà gã đàn ông xấu xa biếи ŧɦái này đưa ra.
Bỏ chạy? Không, vậy không ổn!
Nếu như bây giờ cô bỏ chạy, ba cô sẽ phải làm như nào? Dì Lâm và chị của cô phải tính sao? Gia đình cô sẽ tan đàn xẻ nghé!
Nghĩ đến đó, Mai Thùy Hân như lấy được sự can đảm.
Cô kiên định quay đầu lại, nở một nụ cười đối mặt với Trịnh Thiên Ngọc.
“Tổng giám đốc Trịnh, nói đi, điều kiện của anh là gì?”
“Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi, cho đến khi chơi chán thì thôi.” Đôi mắt của Trịnh Thiên Ngọc vốn dĩ không hướng về phía cô mà thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh, đồ thần kinh!” Mai Thuý Hân quay người định bỏ đi.
“Tìm cho ba cô một bệnh viện tốt nhất với bác sĩ giỏi nhất, bảo đảm ông ấy sẽ khỏe lại.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau lưng cô.
Bước chân của Mai Thùy Hân dừng lại, cô có chút do dự…
Đúng ra khi một tên lưu manh mà cô vô cùng chán ghét vô duyên vô cớ lại muốn cô chơi trò tình nhân với hắn, cô nên thẳng tay tặng hắn một phát tát mới phải Ai ngờ lúc này cô lại do dự không quyết…
Những điều kiện mà hắn đưa ra lại quá hấp dẫn. Bệnh tình của ba cô quả thực do không có tiền để chữa trị nên mới không thể dứt điểm. Nếu như có thể tìm được một bệnh viện hạng nhất, có bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cho ba cô thì ông nhất định sẽ khỏe trở lại.
Nhưng cái giá phải trả cho sự bình phục của ba là cô phải bán tấm thân này!
Tự cô bán mình cho một con thú dữ…
“Nghĩ xong chưa?” Trịnh Thiên Ngọc nhếch mép, nhìn chằm chằm vào tấm lưng cứng ngắc của cô. Phụ nữ cũng chỉ là những món hàng được bày trên kệ mà thôi. Mai Thùy Hân cũng không ngoại lệ.
Trịnh Thiên Ngọc đi qua chỗ cô, bàn tay nóng bỏng của hắn ôm trọn cơ thể mảnh mai ấy từ phía sau. Cảm nhận được sức nóng từ lòng bàn tay hắn, Mai Thùy Hân giật mình.
Mai Thùy Hân nhìn bàn tay nóng bỏng của hắn đang đặt trước người cô mà trong lòng trào lên từ đợt ghê tởm. Cô rất muốn cứ vậy mắng chửi cho đã, nhưng cuối cùng cô không đẩy hắn. Bây giờ đã là bốn giờ năm mươi phút rồi, cô chỉ còn mười phút để suy xét cho kỹ.
Cô còn có lựa chọn nào khác sao?
Ba cô kinh doanh bị phá sản, cô vì tiết kiệm mấy nghìn lẻ mà sau khi tan làm phải đi bộ quãng đường hơn mười trạm xe buýt mới về được đến nhà. Cô đã chẳng còn quyền lựa chọn nữa rồi.
Tôn nghiêm? Trước bệnh tình của người ba đang nằm liệt ở đó thì tôn nghiêm là cái gì? Ông đã từng là một người ba mạnh khỏe, bây giờ chỉ còn một cơ thể yếu đuối nằm trên giường, không thể nói chuyện, không thể cử động, so với người chết thì có khác biệt gì đâu?
Tôn nghiêm? Trước cái xã hội đầy khắc nghiệt này thì nó chẳng đáng một đồng.
Vì để ba có thể bình phục, bán đi cái xác nghèo hèn đã bị vấy bẩn của cô cũng chẳng hề gì!
Sự trong trắng của cô đã bị một người đàn ông không rõ danh tính hung hăng chà đạp đêm hôm đó rồi. Thất thân một lần với thất thân thêm mấy lần thì có khác nhau sao?
Anh Hoàng… Mai Thùy Hân đột nhiên nhớ đến khuôn mặt nho nhã của Trần Hoàng Kiên, trái tim chợt nhói lên đau đớn.
Trần Hoàng Kiên, anh ấy đứng dưới tán cây hoa anh đào tháng năm chờ cô tan học, nụ cười của anh ấm áp hơn gió xuân, anh nói… “Hân à, em mau lớn nhanh, đợi ngày sinh nhật em mười tám tuổi, tôi sẽ đưa em đi ngắm biển.”
Trần Hoàng Kiên, nếu ở ngoài trường có mấy tên du côn động tay động chân với cô, anh sẽ giống như thiên thần đột nhiên xuất hiện, một quyền giải quyết, khiến từ đó về sau không ai dám động đến cô nữa. Anh ấy nho nhã, lịch sự như vậy lại vì bảo vệ cô mà đánh nhau, tình nguyện vì cô mà bị nhà trường ghi lỗi nặng.
Anh Hoàng… Hai mắt của Mai Thùy Hân đột nhiên mờ đi. Những giọt nước mắt dồn nén lâu nay cuối cùng lại tuôn ra vào đúng lúc này. Những giọt nước mắt cứ lã chã rơi xuống vương bên khóe miệng, khiến cô nếm được vị mặn đắng đến lạ thường.