CHƯƠNG 21: LÒNG BÀN TAY RỊN MỒ HÔI
Mai Thùy Hân lết từng bước chân mệt mỏi về đến nhà. Từ trong nhà phát ra tiếng khóc nức nở của ai đó.
“Hân à, con cứu nhà ta với!” Nhìn thấy Thùy Hân trở về, bà mẹ kế Lâm Liên như người chết đuối vớ được cọc, lập tức tiến đến bên cô.
“Dì Lâm, xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người làm sao mà khóc vậy?” Lâm Liên và chị gái cô Lâm Vũ Yến đều khóc đến hai mắt đỏ hoe, Mai Thùy Hân không hiểu chuyện gì đang diễn ra vội hỏi.
“Không biết bằng cách nào mà chủ nợ của ba con đã lần ra được địa chỉ nơi ở của chúng ta, họ đến tận đây để siết nợ. Chúng nói trước năm giờ chiều ngày hôm nay phải trả hết. Nếu như vẫn không trả được, chúng sẽ kiện để ba con phải ra hầu tòa, và bán cả hai chị em đến quán bar tiếp khách.”
Lâm Liên ôm lấy Lâm Vũ Yến, đau lòng xoa đầu cô ta.
“Hân à, sự nghiệp người mẫu của chị vừa mới bắt đầu, chị vừa ký được vài hợp đồng quảng cáo, mới lên được trang bìa của một tờ tạp chí, chị không thể đi quán bar tiếp khách được!” Lâm Vũ Yến giả bộ đáng thương than vãn, trong đôi mắt che giấu sự âm mưu tính toán.
“Dì Lâm, chị, hai người đừng lo lắng, để con nghĩ xem có cách nào không.” Tâm trạng cô trở nên rối bời. Tiền thuốc thang của ba cô còn chưa biết xoay sở như thế nào, giờ lại bị chủ nợ tìm đến tận nhà để siết, có khi cô phải tìm thêm việc làm mới được!
“Không cần nghĩ nữa. Vốn có một cách!” Lâm Vũ Yến vội vàng nói, giơ một tờ giấy ra đưa cho Mai Thùy Hân: “Hân à, chủ nợ nói, chỉ cần em mang tờ giấy này đến số 27 đại lộ Tư Nam thì khoản nợ của nhà mình không cần phải trả nữa.”
Số 27 đại lộ Tư Nam.
Đây là một ngôi nhà cũ được bao phủ bởi những cây thường xuân, trong một khu đô thị tấc đất tấc vàng như này lại xuất hiện một ngôi nhà cổ như vậy, Mai Thùy Hân trước đây không hề chú ý đến sự tồn tại của nó. Cô cầm tờ giấy trên tay, gõ cửa ngôi nhà thần bí. Không một ai trả lời nhưng cánh cửa tự động mở ra.
Mai Thùy Hân cảm thấy có chút hoang mang, cô hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi bước chân lên chiếc cầu thang làm bằng gỗ tử đàn đã được lau dọn sạch sẽ sáng bóng. Toàn bộ ngôi nhà toát lên vẻ sang trọng một cách khiêm nhường, có thể thấy rằng người chủ của căn nhà này không phải là người tầm thường.
“Có ai ở nhà không?” Tiếng hỏi của Mai Thùy Hân như bị không gian rộng lớn của ngôi nhà nuốt trọn.
Mọi thứ đột nhiên tối sầm lại, một bóng người cao to xuất hiện ở đầu cầu thang, cơ thể ấy che khuất ánh mặt trời chiếu vào ô cửa sổ. Mai Thùy Hân theo bản năng ngẩng đầu lên.
Do ánh sáng bị chắn hết nên cô không thể nhìn được khuôn mặt của người đàn ông kia.
Mai Thùy Hân giơ tờ giấy lên: “Xin hỏi, là ngài bảo tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài đúng không? Ngài nói với chị tôi rằng chỉ cần tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài thì khoản nợ của nhà tôi được xóa bỏ. Chuyện này là thật sao?”
Một tiếng cười xảo quyệt phát ra từ phía người đàn ông. Nghe ra có chút quen thuộc!
Mai Thùy Hân chau mày ngờ vực.
Người đàn ông bước từng bước xuống cầu thang. Tiếng bước chân chậm rãi ấy lại khiến Mai Thùy Hân cảm thấy như có một áp lực lớn đè nặng lên người cô. Tiết trời bên ngoài đang nóng nực oi ả là vậy, nhưng trong căn nhà này lại cảm thấy lạnh lẽo không thôi. Mai Thùy Hân nắm chặt tờ giấy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Người đàn ông càng ngày càng tiến đến gần cô, khí chất ngạo mạn của hắn khiến Mai Thùy Hân lập tức nhận ra, Trịnh Thiên Ngọc, hắn là Trịnh Thiên Ngọc!
“Rất bất ngờ sao?” Giọng của Trịnh Thiên Ngọc tỏ rõ sự đắc ý, hai tay hắn đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống Mai Thùy Hân. Ánh mắt hắn lóe lên sự thích thú. Bé hạt tiêu, cô chạy không thoát đâu!
Hai tay của Mai Thùy Hân không kìm được mà siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Gã đàn ông bỉ ổi này lại dám dùng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để ép buộc cô!
Mai Thùy Hân trợn mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Trịnh thị, bắt nạt một đứa con gái như tôi vui vẻ lắm sao? Anh có tin tôi vạch trần anh với mấy tờ báo không?”
“Ha ha…” Tiếng cười gằn khẽ vang lên phía trên đỉnh đầu của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc không cho là vậy, nhướn mày: “Tôi có trách nhiệm nói cho cô biết rằng tại thành phố C này, không có một tạp chí nào dám đăng mấy tin bát quái đời tư của tôi đâu.”