Nhà thờ của Madison ở Bandar, từ Bandar đi đến rừng mưa còn phải đi qua một thôn trang tên là Ubang và một trạm phát rừng của người Hà Lan năm đó. Trạm phát rừng này bây giờ là một trung tâm tập tán vật tư, người Anh đóng ở đó, tổ chức tiếp tế cho người đi vào rừng mưa. Gỗ lim và da lông vận chuyển từ rừng mưa ra, nơi này thậm chí còn có một bưu cục, vận chuyển tiêu bản về nước cho đội thám hiểm.
Dọc đường rất yên lặng, thi thể Nam Nhạ khiến Madison trở nên trầm mặc kiệm lời, Trương Hải Diêm cũng không bảo y phụ cõng thi thể. Hai người lặng lẽ tiến tới, ít nhất hành trình ngày đầu tiên không cần bất cứ kỹ xảo lần tìm dấu vết nào, đã đến được Ubang. Từ Ubang đến trạm nghỉ, vẫn còn một ngày.
Bọn họ tá túc trong ngôi chùa ngoài thôn trang, sau khi tăng lữ địa phương phát hiện ở trên lưng là thi thể, rất thông cảm cho bọn họ. Suốt đêm họ tụng kinh cho Nam Nhạ. Còn Trương Hải Diêm ngồi nghiêng trên mái chùa, nhìn ruộng lúa dưới trời chiều. Hắn nhìn thấy đối diện ngôi chùa Ubang, có một kiến trúc rất nhỏ, đại khái cao bằng nửa người, cũng là hình dạng miếu thờ, đặc trưng Nam Dương trong cách tạo hình càng thêm rõ ràng, trong đó cũng thờ thứ gì đó.
“Đây là miếu Bùa Ngải.” Madison ở sau lưng hắn nói: “Tôi từng đến đây, trong miếu này thờ một tấm da không biết của động vật gì, cả tấm da dùng một loại cỏ kỳ lạ bọc thành một cái kén, do một thầy bùa thờ ở đây, đã hơn 200 năm rồi.”
Trương Hải Diêm quay đầu lại nhìn y: “Người Tây mà cũng tin bùa ngải, à, các người cùng nghề.”
Bùa ngải là một loại vu thuật quỷ dị lưu hành ở Thái Lan, Campuchia, Lào, Miến Điện, Mã Lai, Indonesia, không có bất kỳ ghi chép thành văn nào, hết sức bí mật. Truyền thuyết về thuật bùa ngải thường cực kỳ khó tin, nhưng không ai có thể nói rõ được, bùa ngải là gì, rốt cuộc nó có thể hoàn thành những chuyện gì.
Thầy bùa là một loại nghề nghiệp cực kỳ thần bí, hoặc nói, ông ta quá mức thần bí, dẫn đến được yêu ma hóa, thầy bùa trong truyền thuyết dân gian, rất nhiều lúc giống loài âm quỷ, chứ không giống người.
Madison ngồn xuống bên cạnh hắn, mái tóc dài màu vàng vấn thành một búi, nói với hắn: “Không phải vậy, A Bin, tôi là nhân viên thần chức có đăng kí, tôi thờ phụng Thượng Đế, nghe người ta sám hối, nhưng không giúp người ta giải quyết vấn đề thực tế.”
Trương Hải Diêm nhìn miếu Bùa Ngải kia, dưới bóng dãy núi, có vẻ giống một nấm mồ.
“Tôi biết, miếu Bùa Ngải này dùng để làm gì, người ở đây nói với tôi, vốn dĩ rừng mưa ở ngay bên cạnh miếu Bùa Ngải này, sau đó người Hà Lan đến, thì bắt đầu khai phát rừng mưa, những nơi này đều biến thành ruộng lúa nước. Thì ra là vì cứ sau mùa mưa trong rừng mưa đều sẽ trôi ra rất nhiều thi thể kỳ quái, mang theo ôn dịch, đã chết rất nhiều người, cho nên có thầy bùa dựng miếu Bùa Ngải ở đây, dọa ôn dịch trong rừng.” Madison tiếp tục nói.
“Ông từng vào rừng mưa sao?” Trương Hải Diêm hỏi y.
“Từng vào phía ngoài một chút, từng viếng thăm vài bộ lạc.” Madison nói: “Tôi có một vài ghi chép, anh muốn xem không, tôi nghe nói tiếng Anh của anh vô cùng tốt.”
Trương Hải Diêm lắc đầu, phải, hắn có thể nói thạo nhiều loại ngôn ngữ và tiếng địa phương, đây là yêu cầu công việc của hắn, nhưng hắn không cần bất cứ ghi chép gì liên quan đến rừng mưa, hắn biết nguy hiểm ẩn giấu trong rừng mưa Nam bộ Perak.
Đó là một khu vực chưa biết, rừng rậm nhiệt đới sinh trưởng bằng tốc độ mà cơ thể có thể cảm nhận được, không có bất cứ đường mòn, cột mốc nào có thể tham khảo. Con đường anh đi một tuần trước, một tuần sau đã hoàn toàn đổi khác.
Madison im lặng một hồi, đưa rượu của mình cho Trương Hải Diêm, đây là rượu mạnh trước đây y thích uống, thật lâu về trước đã không còn uống nữa, sau khi Nam Nhạ chết, y làm trái lời hứa của mình, bắt đầu uống rượu lại: “Anh có phải thầy bùa không? Anh có thể biến Nam Nhạ về dáng vẻ đó.”
Trương Hải Diêm nhìn rượu, suýt nữa không che đậy được nỗi kinh hãi của mình, thầm nghĩ: “Oh, no, he wants a closer relationship.” (Ôi, không, ông ta muốn quan hệ mật thiết hơn.) cố gắng cười cười, “Không phải.”
Người Tây là cái loại, hoặc vô cùng xa cách, hoặc nhiệt tình khác thường, Madison hiển nhiên là loại sau, người Tây nhiệt tình cần hấp thu năng lượng trong đám đông, cho nên y mới đến Perak để cứu giúp bọn trẻ. Nhưng Trương Hải Diêm lại không phải, hắn cần một mình mới có thể thu lấy năng lượng.
Madison nhìn trời chiều, nhìn ngắm chai rượu, chuẩn bị bắt đầu kể chuyện, Trương Hải Diêm nháy mắt đã nhảy xuống khỏi mái nhà, đi về phía miếu Bùa Ngải, đến trước kiến trúc nhỏ kỳ lạ kia, hắn nhìn thấy một kén cỏ. Đại khái lớn bằng tã lót trẻ sơ sinh.
Sai khiến ôn dịch, phải dùng da của con thầy bùa để làm phép, oán niệm cực lớn, không phải dùng để chống lại vấn đề trong rừng mưa, gϊếŧ con để hại người, trong rừng mưa từng xảy ra chuyện gì?
Hôm sau lúc ra đi, Madison phát hiện trên lưng Trương Hải Diêm, trừ thi thể Nam Nhạ, còn có một cái bọc lớn bằng đứa trẻ sơ sinh. Hai người đi tới ven rừng mưa, cái bọc bung ra, Madison mới phát hiện là kén cỏ trong miếu Bùa Ngải.
Madison lần nữa bị sốc, chỉ vào kén cỏ.
“Anh—— anh—— anh——“
“Yên tâm, tôi đã đổi một hòn đá lên rồi, bên ngoài bó giống hệt, bọn họ không phát hiện được đâu. Hơn 200 năm rồi, chắc chắn bọn họ đều không có ai dám đến sờ một cái. Ai mà còn nhớ bên trong là cái gì.”
“Anh lại đi trộm đồ cúng trong miếu Bùa Ngải, anh không sợ trúng tà sao?”
“Ông yên tâm đi, tà ma lớn nhất ông gặp trong cuộc đời, chính là tôi, sẽ không có thứ gì lớn hơn tôi đâu.” Trương Hải Diêm thỏa mãn vỗ vỗ kén cỏ sau lưng. “Thứ này uy lực lớn lắm, ông đừng gây phiền toái cho tôi, bằng không tôi bỏ vào cơm cho ông ăn.”
“Thế, thế không đúng đâu.” Madison không thể tổ chức được tiếng Trung nữa.
“Vậy hay là ông đưa nó về, ông còn muốn báo thù nữa không?”
Madison hơi ngây ra, Trương Hải Diêm không quan tâm y nữa, gia tăng cước bộ, Madison ở phía sau uể oải đuổi theo.
“Anh cần thứ này để làm gì?”
“Ông tin tôi đi, thứ này ở bên ngoài rừng mưa là có nguyên nhân đặc biệt, mang theo nhất định hữu dụng vờ lờ.”
“Dờ lờ là gì?”(1)
Dọc đường máy hát của Madison giống như bị cái kén cỏ này mở ra, cằn nhằn lải nhải, vì thế Trương Hải Diêm đi như bay, không bao lâu đã vào được trạm phát rừng kia. Lúc này Trương Hải Diêm đã xác định, ông anh này sinh ra đã là nhân tài mục sư. Y ham nói quá. Có điều y chắc chắn là một người cha tốt, Nam Nhạ sống mười năm, nhất định đã hạnh phúc.
Đây là người ngoại quốc có trái tim trẻ thơ.
“A Bin, lúc tôi nghe ngóng về anh, ở Pulau Pinang anh là một người rất hoạt bát, tại sao nay lại trở nên như vậy, mấy năm nay anh đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.”
“A Bin, tôi là cha xứ, anh có thể xưng tội với tôi, tôi sẽ không nhắc đến điều anh nói với bất kỳ ai.”
“Để khi nào đi.”
“A Bin, A Bin, A Bin, A Bin!”
Trương Hải Diêm bước về phía bưu cục của trạm phát rừng, sắc mặt xám xanh, vỗ vỗ Nam Nhạ, nhẹ giọng nói với cô bé: “Đừng sợ, nha đầu, đợi vào rừng mưa rồi, tôi sẽ tiễn ba em xuống gặp em trước, sau đó mới báo thù cho em.”
“A Bin!”
Trương Hải Diêm không nhịn được phiền, quay đầu lại nhìn Madison một cái, vừa định nổi giận, thì thấy biểu cảm Madison thay đổi, y nhìn một đống hàng bên ngoài bưu cục, ở đó có một tên mập da trắng đang pha trò với một bé gái Mã Lai. Dạy bé gái đó tết dây thừng. Trông bé gái không quá 8, 9 tuổi, tên mập vừa nhìn mắt cá chân bé gái, vừa nhìn cha mẹ bé gái bên cạnh. Cha mẹ bé gái không chú ý đến ánh mắt bên này.
“Sao vậy?”
“Là gã.” Madison nói: “Một trong mười hai người đó, gã này tên là Wade Thomas, gã là một tên mập chuyên sửa móng ngựa.” Madison nắm lấy con dao bên thắt lưng. “Tại sao gã không vào rừng mưa.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn là 降头 – hàng đầu, hay quốc tế gọi là Gong Tau, theo mình search được là loại tà thuật ở Đông Nam Á. Người thi thuật này gọi là 降头师 – hàng đầu sư, Tama Head. Đọc qua thì có vẻ giống bùa ngải chúng ta thường gọi, nên bạo gan dịch là Bùa Ngải cho nó Đông Nam Á :)))
(1) Vờ lờ nguyên văn là 鸡吧, kê ba, nghĩa là con “cẹc” =))))))) dờ lờ nguyên văn là 机霸, cơ bá, không có nghĩa gì cả, do phát âm giống nhau nên ông cha xứ nghe nhầm.