Trương Hải Diêm lần nữa hóa trang cho gương mặt Nam Nhạ, đây hẳn là lần đầu tiên cô bé này trang điểm, gương mặt bé gái non nớt thêm chút phấn hồng, như thể lần nữa có lại hơi thở, hắn dùng một loại da thuộc đặc biệt đắp lên đầu cô bé, gắn thêm tóc giả, trong quá trình này, hắn cẩn thận ghi nhớ tất cả số liệu trên gương mặt cô bé.
Ước chừng qua một tiếng đồng hồ, vết thương trên thi thể Nam Nhạ được che lấp hoàn toàn.
Sau đó hắn tô thuốc nước chống hư thối cho Nam Nhạ, rồi bế ra khỏi phòng.
“Anh đã biết hướng đi của bọn họ chưa?” Madison hỏi hắn, Trương Hải Diêm gật đầu. “Cô bé sẽ dẫn chúng ta đi.”
Đám người Hartmann đã vào rừng rậm hai tuần, muốn đuổi theo cũng không dễ, nhưng bây giờ không phải mùa mưa, dấu vết đi vào của bọn họ đối với người như Trương Hải Diêm mà nói, là vô cùng rõ ràng.
Madison kinh ngạc nhìn Nam Nhạ giống như đang ngủ, toàn thân có hơi run rẩy.
“Nó sao rồi? Anh đã làm gì nó?”
“Đây là tà thuật của Trung Quốc.” Trương Hải Diêm cõng thi thể lên lưng mình. Mặt cô bé gối lên vai hắn: “Đi thôi, cô bé đang giục chúng ta.”
Madison nhìn mà không dám tin, y đứng ngây một hồi, đến khi Trương Hải Diêm quay đầu lại nhìn y, mới đi theo.
Hai người chuẩn bị hành lý. Đóng gói ướp muối tất cả thức ăn trong nhà thờ.
Madison lấy ra hết tất cả đồ sắt trong nhà, Trương Hải Diêm nhìn nhìn, đều là những dao kéo chất sắt không được tốt lắm, nơi này rừng rậm mọc rất nhanh, bình thường cần dao chém dọn sạch cây chuối, dây leo và cây gỗ trong rừng mưa um tùm xung quanh. Nhưng những dao này đều đã có vết nứt, nếu chém nhau với mã đao của người Anh, những dao này sẽ nát.
Chọn nửa ngày, Trương Hải Diêm nhìn thấy cây bút máy trên áo sơ mi của Madison, hắn lấy bút máy xuống khỏi sơ mi y. Ước lượng một chút.
“Cái này đi.”
“Cái này?”
“Đúng, nếu vũ khí trong tay ông quá dài, tâm lý ông sẽ quá mức ỷ lại, nếu vũ khí của đối phương lợi hại hơn ông, sẽ rơi vào thế hạ phong. Khi vũ khí trong tay ông ngắn mà khó sử dụng, ông sẽ không thể không sử dụng một loại năng lực khác, chính là bộ não.” Trương Hải Diêm nói: “Càng là đối thủ lợi hại, gϊếŧ chết đối phương càng không phụ thuộc vào vũ khí.” Trương Hải Diêm nói. Hắn đưa một con dao ngắn cho Madison, “Bọn họ có mười hai người, có mã đao và súng ống, chúng ta phải áp sát bọn họ mới động thủ. Cho nên, khi gặp phải bọn họ, đừng biểu lộ mục đích ra ngoài.”
Hai người đặt thi thể những đứa trẻ khác vào nhà thờ, sau đó thiêu cháy sạch sẽ.
Ruồi nhặng bay quanh, hai tuần, cho dù Madison đã dùng thuốc nước xử lý qua, trên mình bọn trẻ đã tỏa ra mùi thối khó chịu. Trong đám lửa, những mùi đó dần dần tan đi.
Thập tự giá trong lửa như thể mang ý vị khác, trong không khí ẩm thấp của Perak, hơi nóng từ ngọn lửa khô hanh pha lẫn ẩm ướt, hung nóng lỗ chân lông trên mặt Trương Hải Diêm. Ngày đã gần hoàng hôn, xung quanh có người qua đường, dừng bước chân, vây xem nhà thờ bị cháy.
Madison quỳ trước đám lửa cầu nguyện, cả cảnh tượng giống như một tấm áp phích.
Trương Hải Diêm có phần kinh ngạc, tại sao mình lại bình tĩnh cùng Madison đến đây, còn muốn theo Madison đi như thế.
Có lẽ là vì, Nam Nhạ có phần giống cô ấy chăng.
Trương Hải Diêm đột nhiên hiểu ra.
Nam Nhạ, trông giống người mẹ ở cố hương của hắn.
Ấn tượng về mẹ trong ký ức của hắn, chỉ tiết đã hoàn toàn biến mất, chỉ có đường nét đại khái, mái tóc ngắn ấy. Chính là phần khắc sâu nhất trong tất cả ký ức của Trương Hải Diêm.
Nhớ cô quá, mẹ.
Trương Hải Diêm nhìn về phía ráng đỏ trên trời. Sau đó, một ngày cuối thế kỷ 18, Trương Hải Diêm vỗ vỗ thi thể trên lưng, hóa tương tư thành sát ý, cùng với Madison, hai người một xác, đặt chân lên hành trình đi vào sâu trong rừng mưa Nam bộ Perak.