Lúc Trương Khải Sơn trở về, án bãi đá Bàn Hoa Hải kết án.
Ngày xưa Mạc Vân Cao sắp chết gặp được một dị nhân, không giống người thường, dị nhân cứu ông ta, cũng dùng máu của mình giúp ông ta giải vây.
Sau đó cơ duyên xảo hợp, tọa thủ Bắc Hải, năm tháng trôi đi, nhớ mãi không nguôi chuyện dị nhân, khi đó ông ta đã hỏi dị nhân về năng lực lạ thường này, là bẩm sinh hay luyện tập, dị nhân nói với ông ta là luyện tập, vì thế lòng sinh bất bình. Sau khi có thế lực, có được quá nhiều, sợ hãi mất đi, vì thế hy vọng có thể gặp lại dị nhân, hỏi thăm phương pháp. Vì vậy không tiếc phát tán ôn dịch, ép dị nhân xuất hiện.
Để có được triệu chứng giống với ôn dịch phát tán năm đó, tra tìm tư liệu, đánh cướp tàu bè ở Nam Dương để khai quật tàu chìm dưới bãi đá lấy mầm bệnh Ngũ Đấu, gặp phải kho hồ sơ Nam Dương ngăn cản, vì thế sắp đặt chuyện trên tàu Nam An, thử nghiệm tốc độ phát tán mầm bệnh, cũng gϊếŧ hại kho hồ sơ Nam Dương. Trương Hải Diêm Trương Hải Kỳ may mắn sống sót, năm đó lấy được chứng cứ việc làm của Mạc Vân Cao trên xe lửa. Quan bố phòng Trường Sa Trương Khải Sơn đến Bắc Hải, tiếp quản lãnh địa của Mạc Vân Cao, dùng thủ đoạn dữ dội đổi mới thủ quân, xử bắn thân tín, sau khi Mạc Vân Cao từ Nam Kinh về Bắc Hải, Bắc Hải đã đổi chủ, Trương Khải Sơn vây bắt Mạc Vân Cao ở bến tàu, Mạc Vân Cao trốn vào núi sâu Quế Tây. Không rõ tung tích.
Tại trạch viện của Mạc Vân Cao, phát hiện được rất nhiều thi thể vô danh, Mạc Vân Cao đam mê khí độc thần kinh, trong những thi thể này, có mấy cái khả năng cao là người Trương gia, nhưng đã phân hủy nặng, tay cũng bị chặt mất, đã không thể nhận biết.
Câu chuyện viết tới đây, có thể thở phào rồi. Trương Khải Sơn quay về Trường Sa, mong muốn thu nạp Trương Hải Diêm và Trương Hải Kỳ, giúp đỡ xây dựng lại kho hồ sơ Nam Dương, Trương Hải Diêm đương nhiên không làm quân nhân được, không nhận nổi quân phục chân chính, quân tịch thì không nhận, nhưng trên mình mặc đồng phục như giả mà thật, cũng xem như nhân viên chấp pháp.
Mạc Vân Cao vẫn chưa bị bắt, trốn vào núi sâu, thù của Trương Hải Hà chưa thể báo, đến đây vẫn sẽ tiếp tục, nhưng mối uy hϊếp đã giải, tiểu đội ôn dịch các nơi, mầm bệnh đều bị tịch thu tiêu hủy, lúc này Hà Tiễn Tây ở Hạ Môn tìm Trương Hải Diêm, tìm đến ngân hàng Hailey, cơ duyên xảo hợp được một chức vị trợ lý ở ngân hàng Hailey. Anh vẫn đang phá giải câu đố trên tiền của Trương Hải Hà, câu chuyện của Hà Tiễn Tây vừa mới bắt đầu. Những hình vẽ trên tiền này sẽ có tác dụng vô cùng quan trọng trong câu chuyện tiếp theo, nhưng thời cơ vẫn chưa đến, chỉ có thể nhắc lại một lần.
Nếu tất cả như thế, câu chuyện sẽ quá mức hoàn mỹ, đời người luôn phải có điểm phiền muộn, không chỗ này, thì chỗ kia.
Trương Hải Kỳ ngủ một giấc bảy ngày bảy đêm, quân y truyền dịch dinh dưỡng cho Trương Hải Kỳ, tránh để cô mất nước. Ông ta nói với Trương Hải Diêm, đây là hôn mê sâu.
Trương Khải Sơn đem về tất cả tư liệu của Mạc Vân Cao ở Bắc Hải, từ đó phát hiện được nguyên nhân. Nhưng do hồ sơ của quyển phiệt có chỗ thiếu sót, thông tin cụ thể tại đây chỉ có thể chắp vá đại khái. Sự thật có thể còn phức tạp hơn nữa.
Loại khí độc thần kinh của Đức ấy, cũng không do Đức sản xuất, không biết lai lịch ra sao, gần như có thể phá hỏng tổ chức trong máu của người Trương gia, trong ghi chép Mạc Vân Cao chỉ nhắc là ngẫu nhiên có được, chỉ có một bình. Tình hình cụ thể, e rằng chỉ có bắt được Mạc Vân Cao, mới biết được.
Trương Hải Kỳ lão hóa với tốc độ kinh người, giống như chuyện kể chí quái trong truyền thuyết dân gian, theo tính toán của quân y, chỉ còn sống được hai tháng.
Trương gia từ đâu mà đến, vì sao trường sinh, hết sức mơ hồ, chính người Trương gia cũng chưa chắc biết được, Trương Khải Sơn nhắc nhở hai người: Trương gia Đông Bắc đã mất liên lạc, nếu đã biết tung tích của tộc trưởng, thì nay muốn có cơ xoay chuyển, chỉ có một khả năng, chính là tìm được tộc trưởng.
Trương Hải Kỳ không muốn đi Nam Cương nữa, cuộc đời cô đã đủ đằng đẵng và đặc sắc, nay đột nhiên sắp nhận lấy cái chết, cảm giác bình tĩnh mà khiến người ta nôn nao. Thanh xuân kéo dài hưởng thụ không hết, trên thực tế trường sinh cũng không khiến người ta phiền chán như vậy. Nhưng khi đời anh đã đủ dài, người tiễn đưa đã đủ nhiều, ít nhiều anh cũng sẽ mong chờ, giây phút mình được trùng phùng với người ở thế giới bên kia. Hơn nữa, không chút sợ hãi cái chết.
Nhưng Trương Hải Diêm không thể chấp nhận. Cùng lúc hắn chấp nhận mẹ nuôi mình sẽ mãi mãi thanh xuân, thì lại biết tất cả những thần kỳ này, sẽ kết thúc sau hai tháng nữa.
Trương Hải Kỳ hy vọng mình được chôn trong khu mộ ở Hạ Môn, ở cạnh những người cô đã tiễn đưa, cũng hy vọng trước khi chết mình có thể giúp Trương Hải Diêm xây dựng lại kho hồ sơ Nam Dương, để Trương Hải Diêm có một chốn về.
Trương Hải Diêm mưa sầu gió tủi, một mình đến bên cạnh Trương Hải Kỳ, bên mình kẻ tới người lui, chẳng qua cũng có một hai người, nay đã lác đác rời đi như lục bình trôi. Hắn hoang mang nhìn sông Tương, không thể hiểu nổi.
Lúc này có một tiên sinh đoán mệnh, là bạn của Trương Khải Sơn, bốc một quẻ về chuyện này.
Người quen đều biết tên của người này là Tề Thiết Chủy.
Tề Thiết Chủy nói với hai người, hướng Đông Tây Bắc là tử địa, Nam Cương là tuyệt địa. Bọn họ nên đi Nam Cương, tử địa không thể phục sinh, mà tuyệt địa lại có thể sống lại. Quẻ tượng nói, bà lão khai hoa, lá rụng gặp xuân cành vươn lại, Ngô Việt giao nhau, thù mới tình xưa về biển cả, quẻ rơi vào cành khô, rơi xuống gốc cây lăn ba vòng, được mất đều có.
Đây là quẻ tượng thần kỳ nhất trong Kỳ Môn Bát Toán, Tề Thiết Chủy bình sinh gặp được không quá ba lần, hàm nghĩa của nó là trạng thái tốt nhất và trạng thái xấu nhất của đời người, cùng lúc đạt đến đỉnh điểm.
Nếu lý giải vào con người, vào vận mệnh sinh mệnh, đại khái có thể suy đoán ra manh mối của trạng thái này, nhưng Tề Thiết Chủy cũng biết, người có cuộc đời thế này, nhất định không phải người bình thường. Cũng giống như gϊếŧ chết người mình yêu nhất để lấy được thứ mình muốn có nhất vậy. Từ trên người Trương Hải Diêm, ông nhìn thấy một tình huống không thể dự đoán được.
Tề Thiết Chủy khuyên Trương Hải Kỳ, đời người có thể cầu chết, nếu cầu chết thì không nên bốc quẻ, người bốc quẻ nhất định trong lòng còn có chút du͙© vọиɠ muốn sống. Cô muốn một lý do, cho dù lý do này là gì, nếu cô đã biết mình đang tìm kiếm, vậy thì nên đi Nam Cương. Bởi vì thế sự biến đổi, nếu có một ngày đột nhiên không muốn chết nữa, tốt nhất là mình đang ở sẵn trên con đường tự cứu mình.
Vì thế Trương Hải Kỳ đồng ý đi Nam Cương cùng Trương Hải Diêm. Bọn họ giao hẹn trên đường không nhắc đến chuyện bị bệnh, chỉ xem như du lịch. Trương Hải Kỳ chỉ đành đồng ý. Địa vực Nam Cương rộng lớn, Thập Vạn Đại Sơn, muốn tìm tộc trưởng không dễ dàng, Mạc Vân Cao phát tán bệnh dịch khắp cả nước, mới cảm thấy mình có một tia hy vọng, Trương Hải Diêm cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.
Vì thế hai người chuẩn bị đủ lương khô và lộ phí, Trương Khải Sơn cho văn điệp thông quan hỗ trợ cả chặng đường, hai con người cuối cùng của kho hồ sơ Nam Dương, lên đường đi tìm ông chủ.
Đến đây án bãi đá Bàn Hoa Hải kết thúc, án Nam Cương Bách Nhạc kinh chính thức bắt đầu.
Nếu tỉ mỉ xem lại quẻ tượng của Tề Thiết Chủy, còn có rất nhiều nghi hoặc có thể phân tích ra, Mạc Vân Cao, Hà Tiễn Tây, lớp lớp chúng sinh, dưới sự sắp đặt của vận mệnh, còn sẽ giao thoa như thế nào nữa. Thổ ti, tân nương, trại Di, mục đích thật sự của Trương gia thần bí khó lường, tung tích và thân phận tộc trưởng, Bách Nhạc kinh thật sự vì sao có thể ở ngay trước mắt người, mà trăm năm không ai phát hiện.
Chúng ta từ từ xem tiếp.
=====
Tác giả: Tuyến thời gian so với tuyến thời gian của cả truyện Đạo Mộ Bút Ký vẫn đang điều chỉnh, sẽ hợp lý thôi, cảm ơn đã thông cảm.
Anh quẩy hành lý
Tôi cầm cương ngựa
Đón ánh bình minh
Tiễn biệt ánh chiều tà
Đạp bằng gập ghềnh ta đi tới
Chiến thắng hiểm nguy rồi lại lên đường
Lại lên đường
Là la là la la lá la la là laaaaa