[Đạo Mộ Bút Ký] Hồ Sơ Nam Bộ Tiền Truyện

Chương 45: Nhận thân

Thi thể Trương Hải Hà lặng lẽ ngồi trong phòng khách nhà họ Đổng, sinh mệnh trôi đi, y đã thoát ly quan hệ với thế giới này, chạy đến luân hồi.

Trương Hải Kỳ lau màu vẽ trên tay, đến trước mặt Trương Hải Hà, cô sờ gương mặt giống như đang ngủ của Trương Hải Hà. Ngồi xuống.

Ôi năm tháng, cô không biết mình đã lần thứ mấy tiễn đi đứa con của mình.

“Về nhà thôi Hà Tử.” cô nhẹ giọng nói với Trương Hải Hà.

Thằng bé này, từ nhỏ đã an tĩnh, nghe lời, ngoại trừ chiều chuộng Trương Hải Diêm, thì không có tật xấu gì khác, nó luôn nhìn vào mắt Trương Hải Kỳ, lúc lên lớp, lúc ngủ. Nó sẽ không đi tranh giành sự sủng ái của mình, chỉ là đang cảm nhận mẹ cần gì.

Hoa bên giường chưa từng khô héo, bọn trẻ cô nuôi chưa từng lạc đường, chưa từng bị hàng xóm mắng vốn, chưa từng nấu khét cơm.

Lúc Trương Hải Hiệp ở đây, tất cả vận hành chuẩn xác như một cái đồng hồ.

Trương Hải Hiệp sợ mất đi thứ bình yên và hạnh phúc đó, cho nên nó luôn canh chừng sát sao.

Trương Hải Kỳ trán chạm trán với Trương Hải Hiệp, trán của con lạnh lẽo, lạnh như mùa đông phương Bắc, không như mùa hè ở Hạ Môn.

Cô ôm lấy Trương Hải Hiệp, đi ra sân sau, giấu y vào trong khu mộ. Trong khu mộ có rất nhiều rất nhiều bia mộ. Mỗi lần đều là tiễn biệt. Vô số lần cô cho rằng mình đã quen rồi.

Đúng là cho dù sống bao lâu, cũng không thích những giây phút thế này.

Trương Hải Kỳ đứng rất lâu trong gió đêm ngoài khu mộ. Giớ thổi qua những bia mộ, nức nở vờn quanh, nức nở vờn quanh.

Lúc Trương Hải Diêm tỉnh lại, toàn thân lõα ɭồ, đang nằm trên giường.

Hắn ngẫm nghĩ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, động tác này khiến người ta suy nghĩ linh tinh. Nhưng lập tức hắn nhớ đến Trương Hải Kỳ.

“Mẹ.” hắn mơ hồ lẩm bẩm một tiếng, thì trông thấy Trương Hải Kỳ ngồi trên sô pha đối diện giường xem báo. Không để ý đến hắn.

Trương Hải Diêm cảm thấy lưng và cánh tay mình vô cùng đau nhói, quay đầu nhìn, lại phát hiện trên lưng và trên cánh tay không có gì cả.

“Mẹ, tôi làm sao vậy? Mẹ đã làm gì tôi.” nói rồi hắn đi kéo tấm thảm bên cạnh.

“Giúp anh xử lý lại vết thương trên lưng lần nữa.” Trương Hải Kỳ nói.

Trương Hải Diêm thở phào, thì nhìn thấy cửa bị mở ra, có hạ nhân đưa bữa sáng vào. Trương Hải Kỳ vẫn là gương mặt của mình, Trương Hải Diêm theo phản xạ có điều kiện muốn phun mảnh dao ra, phát hiện mảnh dao trong miệng đều không còn nữa.

Hạ nhân rất nhanh đã ra ngoài, Trương Hải Kỳ liền nói: “Đừng phá, hai gương mặt của tôi đều dùng được ở đây. Bây giờ tôi là bạn của Đổng tiểu thư.”

Trương Hải Diêm quấn khăn trải giường đi xuống giường, tìm quần áo của mình, áo ngủ ở trên giường bên cạnh, hắn trốn vào trong góc thay xong, liền nói: “Mẹ, rốt cuộc đây là thế nào? Sao mẹ lại là Đổng tiểu thư? Sao mẹ không nhận tôi ở trên tàu? Những chuyện mẹ nói với tôi hôm qua là thật sao?”

Trương Hải Kỳ lật tờ báo: “Không phải Đổng tiểu thư, không lẽ là Đổng phu nhân sao? Sao tôi biết được anh ở Melaka có học hư biến thành người như Trương Thụy Phác không? Anh ở cùng với người của Trương Thụy Phác, tôi nghi ngờ cao độ anh đã biến chất rồi. Đương nhiên phải quan sát một thời gian chứ.”

“Mẹ không có lòng tin với tôi vậy à, tôi mà lại hai lòng với mẹ sao?” Trương Hải Diêm nói.

“Anh một mình đơn độc xuất hiện, tôi không có lòng tin với anh.” Trương Hải Kỳ bỏ báo xuống.

Ánh mắt Trương Hải Diêm ảm đạm đi, “Tôi không bảo vệ được Hải Hà.”

“Được rồi, ăn cơm.” Trương Hải Kỳ ngồi xuống bàn ăn: “Lúc nhỏ không phải tôi từng kể với các anh một câu chuyện sao. Làm việc phải nhìn xa trông rộng. Còn nhớ không?”

Trương Hải Diêm lắc đầu, hắn đã quen với chiêu trò của mẹ nuôi, phần lớn thời gian mẹ nuôi nói như vậy, chắc chắn là chưa từng kể, đang bịa.

“100 năm sau anh cũng sẽ chết, tiếc nuối lâu dài, bao lần thổn thức, đối với hậu thế mà nói, cũng đều là một bút kể hết. Thứ sau cùng sẽ không tồn tại, bây giờ anh có thể khắc phục đi. Anh chỉ cần biết không có bất cứ thứ gì có thể thay đổi sự thật là anh và cậu ấy từng tồn tại trong một thời không.”

Trương Hải Diêm nghiền ngẫm, vẫn như trước hắn không thể nghe hiểu trong lần đầu, Trương Hải Kỳ đưa một xấp tư liệu bên cạnh cho hắn: “Cho mình một kỳ hạn đau lòng, đau lòng thỏa thích, sau đó làm chính sự.”

Trương Hải Diêm lật xem những tư liệu này, đều là tư liệu giống như Trương Thụy Phác tối qua, phía sau là tư liệu của Mạc Vân Cao, trên tư liệu có ảnh chụp, một người mặc quân phục, vô cùng già giặn. Bên trên viết trung đội trưởng quân Phnom Pênh Tây Nam.

“Đây là lúc ông ta chưa thăng chức. Sau đó nhanh chóng thăng lên đến sư đoàn trưởng, đồng thời khống chế Bắc Hải. Hiện tại phe quân phiệt của ông ta cũng về dưới sự quản hạt của chính phủ quân liên hiệp, nhưng trên thực tế vẫn là trạng thái tự trị. Quan hệ với chính phủ rất vi diệu.”

“Chuyện nói đêm qua, đều là thật sao?” Trương Hải Diêm vẫn không tin. Trương Hải Kỳ nói: “Anh cảm thấy tôi có già đi chút nào không?”

Trương Hải Diêm quan sát kỹ, Trương Hải Kỳ không chỉ không già đi, không biết vì sao, có thể là lúc trên biển đóng cửa không ra ngoài, có vẻ càng thêm trẻ đẹp.

Điều này thực ra là không thể, hắn rời nhà lâu như vậy, không thể không nhìn thấy một chút dấu vết thời gian nào.

“Mẹ hơn một trăm tuổi rồi?” vậy há chẳng phải là đáng tuổi bà cố nuôi sao. Hắn tuyệt không thể tin. Trương Hải Kỳ hiển nhiên không mong gì hắn có thể tin, cũng không giải thích. “Không sao, rồi một ngày anh sẽ tin thôi.”

“Trương gia lợi hại như vậy, mà kho hồ sơ Nam Dương bị diệt, bọn họ không điều động các kho hồ sơ khác báo thù sao?”

“Từ hai năm trước, chúng tôi đã không còn liên lạc được với Trương gia nữa.” Trương Hải Kỳ lặng lẽ nói: “Nhưng trên lịch sử có đến mấy lần, đều cứ cách mười năm trở lên sẽ liên hệ lần nữa, Trương gia thỉnh thoảng sẽ tiến vào trạng thái tĩnh lặng, anh không trông mong gì được họ đâu.”

“Ông chủ đúng là tùy hứng, ngoàm.” Trương Hải Diêm ăn bánh mì, trong miệng không có mảnh dao, hắn cảm thấy không thoải mái, ăn uống cũng không quen. “Đối với tôi mà nói, mẹ chính là kho hồ sơ Nam Dương, chính là bà chủ, mẹ định làm gì, chúng ta báo thù cho Hải Hà sao?”

“Mạc Vân Cao kinh doanh ở Bắc Hải nhiều năm, vô cùng thành thục, không như quân phiệt bình thường, chiếm lĩnh một vùng chỉ muốn thu thuế mấy năm rồi đi. Cho nên chính phủ quân liên hiệp cũng chỉ vỗ về là chính, sẽ không cố tình đi kích động ông ta. Chúng ta chỉ có hai người, hai người đối đầu binh sĩ một thành, vô cùng khó khăn, huống hồ bên cạnh ông ta có rất nhiều cao thủ dân tộc thiểu số.” Trương Hải Kỳ nói: “Nhưng ông ta phát tán ôn dịch ở Nam Dương, nhìn thế nào cũng thấy là đang thí nghiệm, chuyện ông ta thật sự muốn làm vẫn chưa hiển hiện, tôi lo rằng, ông ta sẽ…”

“Phát tán trong nước sao?”

Trương Hải Kỳ gật đầu: “Mục đích không rõ, Mạc Vân Cao này hành sự quái đản, chuyện này nếu không tra rõ, tôi e không chỉ đơn giản là vấn đề báo thù.”

“Án bãi đá khi đó, sau khi chúng tôi báo lên, kho hồ sơ không tiếp tục truy tra sao?” Trương Hải Diêm vốn đã có nghi vấn này.

Trương Hải Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Án này bị Trương gia tạm ngưng rồi.”

“Tại sao?” nếu Trương gia đã theo dõi chuyện kỳ lạ xảy ra, tại sao chuyện kỳ lạ như vậy, Trương gia ngược lại muốn dừng chứ? Đám phản động Đông Bắc này cũng quá tùy hứng rồi.

Trương Hải Kỳ không nói gì, thực ra cô biết, Trương gia can thiệp điều tra vụ án, chỉ có một khả năng: Án bị dừng có liên quan đến tộc trưởng Trương gia.

“Chúng ta phải lập lại kho hồ sơ, hơn nữa xử lý Mạc Vân Cao, ông ta đã biết đến sự tồn tại của kho hồ sơ Nam Dương, theo lý không thể sống được. Nhưng hiện giờ thực lực của hai chúng ta không đủ. Phải đến Trường Sa trước, tìm một người giúp đỡ.”