[Đạo Mộ Bút Ký] Hồ Sơ Nam Bộ Tiền Truyện

Chương 44: Trương Hải Kỳ

Cửa sắt bị mở ra, bên trong một vùng tối đen.

Hắn không sợ Đổng tiểu thư ám toán mình, bởi vì trên tàu hắn có thể đã chết cả trăm lần rồi, nhưng phòng ngầm này hẳn đã ở bên dưới lòng đất, cho dù hắn có lỗ mãng hơn nữa, vào nơi tối tăm thế này, ít nhiều cũng nên có chút cẩn trọng.

Vừa rồi nhìn thấy là thi thể, lẽ nào trong này lại có dã thú sao, hoặc là càng nhiều thi thể hơn, di tích của kho hồ sơ gì đấy.

Đổng tiểu thư không gϊếŧ mình, nhưng vào trong rồi trực tiếp đóng cửa sắt lại, mình sẽ bị giam giữ, cũng không dễ chơi như vậy. Hắn ngẫm nghĩ, định để Đổng tiểu thư vào trước, mình theo sau. Vì thế thả chậm bước chân.

Đổng tiểu thư vào trước không chút do dự, nói với hắn: “Đóng cửa lại.”

Trương Hải Diêm thầm nghĩ, được, hay đấy, hành động của Đổng tiểu thư vẫn luôn đi trước tâm tư của hắn, như thể vô cùng hiểu hắn, các loại suy tính của hắn, vô tình đều bị hóa giải.

Trong phòng rất ấm áp, có thể nghe ra xung quanh có tiếng nước chảy, âm thanh vô cùng êm tai, trong không gian có tiếng vọng, biến ảo tựa như tiếng cô gái đang thở dốc, Trương Hải Diêm đi vào đóng cửa lại, đặc biệt khép hờ, lát nữa nếu quả thực có chuyện có thể chạy ra ngoài. Tiếp đó, Trương Hải Diêm phát hiện có bậc thang đá đi xuống, đi được mấy bước, thì có nước, ấm áp.

Là nước nóng.

Đổng tiểu thư đi tới phía trước, có tiếng nước chắc là đang lội, rất nhanh cô ta đã thắp một cây nến ở nơi sâu hơn một chút, không gian sáng lên.

Nến là nến lớn, rất sáng, đây là một căn phòng đá không lớn, có suối nước nóng từ trên vách tường chảy vào, là một đầm nước. Chính giữa đầm nước bày một cái bàn đá, trên góc bàn đá đều là thứ gì đó giống như thạch nhũ được kết từ lưu huỳnh. Hiển nhiên đã để ở đây rất lâu rồi.

Trên bàn có rất nhiều dụng cụ, dùng vải bố bao lại. Ngoài ra, trong phòng không còn gì nữa cả.

“Chứng cứ ở đâu?” Trương Hải Diêm nói: “Đây không phải là phòng tắm sao?”

Áo ngủ của Đổng tiểu thư bị nước thấm ước, nước nóng chảy trên áo ngủ hút nước, hơi nóng bốc lên, Trương Hải Diêm liền trông thấy Đổng tiểu thư đến bên bàn, bắt đầu loay hoay những công cụ này, đồng thời, theo hơi nóng, phần cơ thể lộ ra của cô ta, bắt đầu xuất hiện hình dạng hình xăm.

Bởi vì hơi nóng từ dưới bốc lên, cho nên hình xăm bắt đầu dâng lên trên cánh tay cô ta giống như bông hoa nở, hình xăm của cô ta có màu, cảnh tượng này khiến Trương Hải Diêm nhìn đến ngẩn ngơ.

Rất nhanh hắn đã phát hiện, đó không phải một đóa hoa, đó là một con kỳ lân.

Bởi vì áo ngủ đã trở nên ôm sát, vóc dáng của Đổng tiểu thư cũng lộ ra rành rành, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Đây chính là chứng cứ mà cô nói, cô là người Trương gia?” Trương Hải Diêm nói: “Tôi không tin, cô căn bản không sống lâu như vậy. Hơn nữa cô không phải họ Đổng sao?”

“Người Trương gia dùng tên giả, nếu số tuổi vượt quá một trăm, sẽ sửa thành lấy Đổng làm họ. Tên giả của tôi là Đổng Chước Hoa.” Đổng tiểu thư nói: “Hình như anh chưa từng hiếu kỳ, tại sao tôi vừa là người của kho hồ sơ Nam Dương, vừa là con gái vua tàu.”

“Tôi đoán vua tàu cũng không biết con gái ông ta đã không còn là con gái ông ta nữa, gương mặt này của cô, e là không phải trông như vậy.” lúc này Trương Hải Diêm đã hơi cảm thấy không ổn, mặt của Đổng tiểu thư chẳng qua mới hơn hai mươi tuổi đầu, nhưng cách thức nói chuyện lúc ở trên tàu và ở đây, quả thực cảm giác hơi nhiều tuổi.

Hơn nữa Đổng tiểu thư quá có kiên nhẫn, nói quá nhiều, suốt dọc đường mình chế nhạo không tâng bốc, cô ta không chỉ không gϊếŧ mình trên tàu, còn kiên nhẫn lừa mình, hình như không có logic.

Hơn nữa, loại điềm đạm trong ánh mắt này không thể giả vờ được.

Nhưng nếu cô ta đeo mặt nạ, vậy thì dễ giải thích rồi, vóc dáng thế này, chắc là phụ nữ hơn ba mươi tuổi mới có, nếu có chút trắc trở, tính cách cũng có thể điềm tĩnh thế này. Lừa mình chắc chắn là có mưu đồ, chi bằng nói thẳng, hiện giờ Trương Hải Diêm giống như chó nhà có tang, có con gái dùng cách thức này đối diện với mình, không ngoan ngoãn nghe theo, chẳng lẽ chạy loạn giang hồ, đi làm ăn mày thật sao.

Vì thế Trương Hải Diêm nói: “Chị Trương ở trên tàu tha tôi không chết, nếu có gì cần tôi làm, có thể nói thẳng, không cần ép tôi tin câu chuyện này, tôi chỉ cần biết, sự tồn tại của kho hồ sơ Nam Dương là có ý nghĩa, vậy Trương Hải Hà không đến nỗi chết oan, nay nó không còn nữa, cũng là số mệnh khó cãi, tôi chỉ sợ chúng tôi làm nhiều việc như vậy, đều là một giấc mộng ban trưa, không có một ai nhớ tới.”

Đổng tiểu thư lật tấm vải trên bàn ra, bên trong đều là những thứ như bút, rồi nói: “Trương Hải Lâu, nói với anh bao nhiêu lần rồi, làm việc phải biết che giấu động cơ, về điều này Trương Hải Hiệp không biết mạnh hơn anh bao nhiêu lần.”

Trương Hải Diêm ngẩn ra. Đổng tiểu thư tiếp tục nói: “Tôi vốn tưởng Trương Hải Hiệp cùng anh đi Melaka, hai người có thể có kết cục tốt, trước khi đi tôi đã nói với anh, người nhớ lời tôi mới có đường sống, anh luôn miệng nói nhớ tôi, mà đến lời của tôi cũng không tuân thủ, kỳ hạn ba mươi năm chưa đến, anh đã làm trái lời hứa quay về, Bồ Tát sợ nhân, thất phu sợ quả, rốt cuộc anh vẫn chọn làm kẻ thất phu.”

Cô ta chải chải mái tóc của mình, bắt đầu xé mặt của mình ra từ dưới cằm, một tấm mặt nạ da người bong khỏi gương mặt cô ta.

Trương Hải Diêm bất giác lùi lại phòng bị, thì nhìn thấy một gương mặt vô cùng trẻ tuổi, xuất hiện trước mặt hắn. Ngây ra nửa ngày, hắn nói: “Mẹ?”

Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn hắn, trong mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng cảm xúc.

“Cái nhân của anh đã gieo xuống rồi, nay một cơ hội cuối cùng để anh rời xa chuyện này cũng không còn nữa, vậy thì anh nên ngoan ngoãn chấp nhận số mệnh của mình đi.” Trương Hải Kỳ vứt mặt qua một bên, Trương Hải Diêm kinh ngạc nhìn cô ta, người phụ nữ này, sư phụ, mẹ nuôi, cấp trên của mình. Vẫn giống hệt như năm đó hắn rời đi, làn da như thiếu nữ.

Là mẹ nuôi của hắn, Trương Hải Kỳ.

Hắn trong lòng ấm áp, hoảng hốt, lại ngây ngẩn, trong đầu liền dừng lại, vừa định nói, đột nhiên cảm thấy đầu váng não đau, Trương Hải Kỳ trước mắt mơ hồ đi. Thì trông thấy Trương Hải Kỳ mở một cái vò sứ trên bàn, bên trong dường như là phẩm màu, Trương Hải Diêm lảo đảo, có hơi đứng không vững.

“Mẹ, tốt quá rồi, mẹ không chết —— tôi làm sao vậy? Tôi… tôi không bảo vệ được Hải Hiệp… tôi sao vậy?”

Dù một người đàn ông có mạnh mẽ thế nào đi nữa, nhìn thấy người phụ nữ đã nuôi lớn mình, vẫn sẽ lập tức quay lại thời niên thiếu, giây phút đó, vô số ấm ứt, cô độc, đau khổ, nỗi khổ tự mình liếʍ vết thương, đều điên cuồng ập tới, điên cuồng trôi đi trong lòng Trương Hải Diêm. Nhưng hắn không nói nổi câu nào, không biết là vì kích động, hay là vì nước quá nóng. Hay là vì, hắn cảm thấy Trương Hải Kỳ trước mắt mình, có một tia xa lạ, một tia khác biệt với người trong ký ức tuổi thơ của hắn.

“Trong suối nước nóng ở đây, có thêm thuốc mê, người có chất máu bình thường, không chống cự được lâu.”

Trương Hải Diêm đột nhiên khuỵu xuống suối nước nóng, Trương Hải Kỳ đến bên cạnh hắn, bắt đầu giúp hắn xăm mình. “Từ hôm nay anh dùng thân mình để nuôi máu, máu nóng ắt đổ, từ đó sánh cùng Hồng Hoang, không gì không thể.” Trương Hải Diêm mơ mơ màng màng, mất đi tri giác.