Thi thể Trương Hải Hiệp cùng một đám người, được sắp xếp ổn thỏa trong khoang hàng, thi thể đã qua xử lý chống phân hủy. Cụ thể sau đó không miêu tả. Tóm lại nhiều vô số, mọi thứ dần dần trở lại bình thường.
Sau đó Trương Hải Diêm sinh hoạt trong phòng Steven, Hà Tiễn Tây cũng được sắp xếp một căn phòng khác.
Ôn thần như thể mất đi linh hồn, luôn không ăn không uống. Ngắm biển qua cửa sổ.
Suốt hành trình Hà Tiễn Tây chăm sóc hắn, dù hắn ăn hay không ăn. Niềm vui của Ôn thần, Hà Tiễn Tây không cảm giác rõ, cảm thấy khó hiểu, nhưng đau khổ, lại thế tục giản đơn.
Không biết vì sao, Đổng tiểu thư lại tha cho bọn họ, hơn nữa còn cho đãi ngộ, nhưng vì Trương Hải Diêm không bận tâm, cho nên anh hoàn toàn không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Thuyền cứu sinh của Bạch Châu không rõ tung tích, trên thuyền có lẽ còn có sát thủ, nhưng chắc cũng lác đác không nhiều, Đổng tiểu thư lại trải qua mấy đợt truy lùng. Sóng gió tạm lắng xuống. Chuyện sau đó giữa Warner và Đổng tiểu thư, tại đây cũng không biết được.
Khi đến gần Hạ Môn, Trương Hải Diêm bắt đầu ăn cơm lại. Lúc này hắn đã gầy đến không nhận ra nữa.
Đêm nào hắn cũng mơ, mơ thấy bãi đá Bàn Hoa Hãi, mơ thấy Trương Hải Hiệp, lúc hắn châm thuốc lên lần nữa, đã nhận ra, chuyện vẫn chưa kết thúc.
Trên tàu rất nhiều vũ khí dùng để gϊếŧ người, đều là đồ quân dụng, năm đó có quân phiệt khai quật tàu ôn dịch ở bãi Bàn Hoa Hải, nay ôn dịch lần nữa tàn phá Melaka, tàu Nam An săn gϊếŧ đặc vụ kho hồ sơ Nam Dương. Sau lưng nhất định có một kẻ chủ mưu.
Chân tướng ôn dịch vẫn chưa rõ ràng. Án bãi đá Bàn Hoa Hải vẫn chưa kết thúc.
Mà Trương Hải Hà, không thể chết oan uổng.
Trương Hải Diêm đã lâu không ăn cơm, cổ họng khô khốc, nhưng vẫn bắt đầu ép mình ăn tất cả thức ăn, lập tức khôi phục thể lực.
Hắn thử liên hệ Đổng tiểu thư, nhưng Đổng tiểu thư không quan tâm đến hắn, lúc xuống tàu ở Hạ Môn, Đổng tiểu thư cũng không xuất hiện, chỉ nhờ người đưa hắn một mảnh giấy. Trên đó viết địa chỉ biệt thự họ Đổng. Còn có thi thể Trương Hải Hà.
Nội dung dòng chữ: Thế đạo khó khăn, giang hồ không hẹn gặp lại, nếu cố chấp không buông, trăm mối không thể giải, có thể đến đây một chuyến. Nhớ, tốt nhất đừng gặp. Vốn không có gì để nói.
Nội dung dòng chữ rất thú vị, nhưng Trương Hải Diêm không có thời gian chơi đố chữ với cô ta, hắn ủi phẳng quân trang cho mình và Trương Hải Hà, ăn vận chỉnh tề, cõng thi thể Trương Hải Hà, cùng Hà Tiễn Tây xuống tàu, sau bao năm, lần nữa bước lên đất Hạ Môn.
“Cậu xem, cậu tính sai rồi, chúng ta đã cùng nhau quay về.” Trương Hải Diêm nói với Trương Hải Hà.
Ra khỏi cửa cảng, tất cả đều đã thay đổi, đường cái có xe hơi chạy qua, xe ngựa xe kéo tấp nập, quần áo người ta cũng rất khác lúc hắn đi.
Không khí ở Hạ Môn ẩm thấp sạch sẽ, nhưng không có ánh nắng gay gắt như Melaka, cả người khoan khoái tự tại.
Trương Hải Diêm cõng thi thể, không thể đi vào quán ăn vặt bên đường ăn đồ ăn lúc nhỏ, bọn họ đứng bên đường hai mặt nhìn nhau. Trương Hải Diêm móc tiền trong túi ra, đếm đưa Hà Tiễn Tây: “Hà Tiễn Tây, ở trên xà lan cậu khó giữ cái mạng nhỏ, tôi tự mình chủ trương, dẫn cậu xuống biển, những gì cậu nên trả, nên oán, chúng ta đều đã sòng phẳng. Số tiền này đủ cho cậu đến San Francisco, tìm một chiếc tàu lớn chút, chúng ta tạm biệt tại đây.”
Hà Tiễn Tây nhìn Trương Hải Diêm và thi thể trên lưng.
“Quen biết một thời gian, anh không muốn tôi giúp anh tiễn người bạn này một chặn sao?” Hà Tiễn Tây ít nhiều cũng có thể đoán ra Trương Hải Diêm đã xảy ra chuyện gì, con người ấy mà, chỉ cần có nguyên nhân tình cảm, rất nhiều chuyện luôn có thể lý giải logic.
“Không cần.” Trương Hải Diêm cõng Trương Hải Hà, đi theo con đường trong ấn tượng của hắn. Hà Tiễn Tây đứng bên đường, nhìn nhìn bầu trời Hạ Môn, nhìn nhìn số tiền trong tay, đột nhiên có hơi hoang mang.
Anh muốn đi San Francisco, nhưng cảm giác chân chạm mặt đất, thật là tốt.
Trương Hải Diêm đi một mạch, không lâu đã đến con phố cũ, đường phố vẫn như thế, không có gì thay đổi, người ở đây, thi thoảng hắn cũng có thể nhận ra một vài hàng xóm.
Hắn đến nơi ở của Trương Hải Kỳ, phát hiện đã biến thành tiệm kẹo ngậm. Ông chủ tiệm kẹo là người mới hắn không quen. Trương Hải Diêm bước tới hỏi thăm chủ cũ trước đây đi đâu rồi, ông chủ nhìn thấy người trên lưng hắn thì mặt xanh mét, có hơi sợ hãi. Nói đã sang tay mấy lần, từ lâu đã không biết bao lâu nay chủ nhà đi đâu.
Với tính khí của người như mẹ nuôi, Trương Hải Diêm cũng biết, chuyển nhà không thông báo, vô cùng mẹ nuôi. Cõng thi thể không thể ở trọ, hắn lại tìm đến kho hồ sơ Nam Dương năm đó bọn họ tiếp nhận huấn luyện, kho hồ sơ ở phía đông nha môn đường biển Nam Dương, ở khu tô giới công cộng, đến xem thử, cũng đã biến thành ngân hàng. Tên là Hailey. Chắc do người nước ngoài mở.
Trương Hải Diêm cõng thi thể, vào nha môn đường biển, đặt thi thể lên ghế chờ ở một bên, sửa sang lại quân phục, rồi hỏi cán bộ ở cửa: “Xin hỏi, kho hồ sơ Nam Dương dời đi đâu rồi?”
Có đến mười mấy cán bộ, đều đang viết bảng biểu bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn hắn: “Gì cơ?”
“Kho hồ sơ Nam Dương, tôi thấy đã dời đi rồi, dời đi đâu vậy? Tôi được phái ra ngoài, lâu lắm rồi không về.”
“Kho hồ sơ Nam Dương?” hai cán bộ nhìn nhìn nhau, đều lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe, kho hồ sơ gì chứ, đây là nha môn đường biển Nam Dương.”
“Là thế này, kho hồ sơ Nam Dương là cơ cấu dưới quyền nha môn đường biển Nam Dương, tôi và các người là đồng nghiệp, tôi ngoại phái về nước, địa chỉ đã dời đi rồi, cho nên đến hỏi thử, các người giúp tôi tra thử được không?”
Quân trang rất cầu kỳ, cán bộ không dám đắc tội binh gia, liền đứng dậy, đi lên lầu. Qua một lúc, cán bộ cầm một xấp giấy tờ đi xuống, nói với Trương Hải Diêm: “Thưa anh, tôi đã hỏi mấy người giám sát trên hai mươi năm, bọn họ nói, từ khi nha môn đường biển Nam Dương thành lập đến nay, chưa từng có một cơ cấu nào, gọi là kho hồ sơ Nam Dương. Có phải anh nhầm rồi không?”