Quay ngược thời gian, ngày tháng trở lại Melaka, lúc Trương Hải Diêm không quay đầu, Trương Thụy Phác ở trên ban công nhìn hắn.
Trương Hải Hà bị đưa lên xe lăn, đẩy ra đường. Bọn họ đi ngược hướng với Trương Hải Diêm. Tất cả nhìn như bình thường, nhưng thực ra vào lúc Trương Hải Kiều đi theo y, y đã ngửi thấy mùi trên người Trương Hải Kiều, có sự thay đổi.
Mùi của người với người không giống nhau. Trương Hải Kiều này đã không còn là Trương Hải Kiều mà Trương Hải Diêm mang về nữa.
Ban đầu Trương Hải Hà cho rằng đây là sắp xếp của Trương Thụy Phác, đề phòng giao dịch lần này có điều bất trắc. Nhưng rất nhanh y đã phát hiện không phải, bởi vì khi y ra sức chú ý Trương Hải Kiều, đã phát hiện con bé không thuộc về phe nào cả.
Hai người họ bị người của Trương Thụy Phác uy hϊếp, nhưng ở giữa hai phe, dường như còn có phe thứ ba tồn tại, người này là ai? Tại sao lại biết kỹ thuật mặt nạ da người.
Nghĩ kỹ mới thấy kinh hãi.
Nhưng vào lúc đó, Trương Hải Diêm sắp bước lên tàu Nam An, mà cô bé này bị Trương Thụy Phác giam lỏng cùng với mình, trong trạng thái chưa rõ tình hình, Trương Hải Hà không để lộ chuyện này, y nghĩ rằng, Trương Hải Diêm lên tàu Nam An, ít nhất đã thoát được uy hϊếp của Trương Thụy Phác.
Bọn họ ra đến phố. Đám tùy tùng trẻ tuổi của Trương Thụy Phác, đi ở bốn phương tám hướng của Trương Thụy Phác. Đường phố Melaka thực ra rất an toàn, Trương Hải Hà cũng như Trương Hải Diêm, lập tức nhận ra có vấn đề.
Trương Thụy Phác cho rằng trên phố, có uy hϊếp cực lớn. Mà đồng thời y cũng ngửi thấy mùi máu tanh, trên đường phố bình thường, y ngửi thấy mùi máu tanh mọi hôm không có, tỏa ra từ thứ hung khí ẩn giấu.
Lúc này y nhìn thấy Hà Tiễn Tây.
Hà Tiễn Tây đang bị người ta vây đánh, Trương Hải Hà đã trông thấy lỗ mũi Hà Tiễn Tây, đó là lỗ mũi giống hệt y.
Mũi của cậu thanh niên này, có khả năng giống như mình, phát triển hơn người thường.
Đây là Thượng Đế tiếp sức. Một thần tích.
Y dùng móng tay vạch ra gợi ý trên tiền, đưa cho Trương Hải Kiều, để Trương Hải Kiều giao cho Hà Tiễn Tây. Mùi của Trương Hải Kiều lẫn trong tiền, gợi ý dành cho Trương Hải Diêm nằm trên hình vẽ.
Thực ra vào lúc đó, Trương Hải Hà còn suy đoán ra được rất nhiều thứ, đều ẩn giấu trong gợi ý, để tiện tự sự, tạm thời không nhắc tới. Đây đã liên quan đến manh mối tương đối sâu xa. Chỉ là lúc đó, y đã biết trên phố toàn là mai phục, mà người đầu tiên động thủ, sẽ là Trương Hải Kiều.
Nếu là như vậy, Trương Thụy Phác tự thân khó giữ, vì sao còn muốn đi tra án ôn dịch, chắc chắn có ẩn tình khác, mà sát thủ ông ta sợ hãi cũng đã theo như hình với bóng.
Có một loại trực giác mạnh mẽ, y và Trương Hải Diêm lần này ly biệt, tùy ý như vậy, thế mà là vĩnh biệt.
Hai chân y không thể cử động, con đường này không dài, khi Trương Hải Diêm đến dưới tàu Nam An, bắt đầu xếp hàng, đường phố cũng đã vào lúc cực náo nhiệt.
Lúc này Trương Hải Hà hô dừng đội, nói với Trương Thụy Phác: “Bọn họ sắp động thủ rồi.”
Trương Hải Kiều xoay người lại nhìn y, Trương Hải Hà cũng nhìn Trương Hải Kiều, ánh nắng rực rỡ, tiếng người ồn ào, Trương Hải Hà nhắm mắt lại. Ngẩng đầu lên, cuối cùng, vẫn là cậu về một mình rồi. Trương Hải Lâu.
*****
Kết cục cuối cùng của sự kiện tàu Nam An, lưu trữ sau cùng của kho hồ sơ Nam Dương ghi lại thế này.
Trương Hải Diêm gϊếŧ sạch sát thủ trong khoang hàng.
Không có chi tiết thêm, dưới ánh đèn chớp tắt, Trương Hải Diêm đã hiểu không có Bồ Tát qua đường, không có vận may, không có đủ loại vận mệnh hắn suy đoán ra.
Ngay từ đầu, đã kết thúc rồi.
Dưới ánh đèn chớp tắt, Đổng tiểu thư toàn thân đầy máu gϊếŧ chết đối thủ của mình, đi ra khỏi thùng hàng, chuẩn bị nghênh đón đợt bao vây của cái bẫy. Cô ta chỉ nhìn thấy thi thể đầy dưới đất, cùng một người đàn ông không nhúc nhích, ôm lấy một thi thể.
Đổng tiểu thư lẳng lặng nhìn hắn từ phía sau, cô ta hết sức im lặng nhìn.
Tiếp đó cô ta đi tới, móc ra trong áo chiếc mặt nạ Steven, ngồi xuống trước mặt người đàn ông, lần nữa đeo lên cho hắn. Sau đó xoay người đi ra cửa.
Hà Tiễn Tây ôm khẩu súng ngắn anh lấy được từ tay Steven, nấp trong khe hở hàng hóa ở cửa. Đổng tiểu thư nhìn anh một cái. Không thèm để ý.
Cô ta ra đến cửa, châm một điếu thuốc, móc ra viên phỉ thúy kia trong áo, nói với đội súng: “Kết thúc cả rồi.”