Trương Hải Diêm vác thi thể sát thủ này lên, kéo tay Hà Tiễn Tây, đi về phía khoang hạng ba.
Hắn vô cùng nhạy cảm với biểu đạt cảm xúc nho nhỏ của người khác, nếu hắn và sát thủ ẩn nấp ở trong cùng một không gian, chỉ cần xảy ra hành động vượt quá dự liệu của sát thủ, hắn sẽ có thể tìm ra sát thủ. Bởi vì hành động đột phát, sẽ khiến cảm xúc rất nhỏ của người khác lập tức lộ ra mặt.
Suy nghĩ của hắn là, sát thủ tuyệt đối sẽ không ngờ, sau khi bọn chúng ám sát thất bại, hắn sẽ trực tiếp mang theo thi thể, một mình xuất hiện ở khoang hạng ba.
Nhưng bản thân hắn không thể vác đi vào, hắn phải lẫn vào đám người, nếu không thi thể ở trên người có xung đột gì hắn sẽ rất thiệt thòi, hơn nữa cõng một người sẽ có góc chết của tầm nhìn. Trương Hải Diêm vừa suy nghĩ mưu kế cụ thể, vừa kéo Hà Tiễn Tây.
“Nơi này có rất nhiều hải tặc trà trộn, chúng ta phải đến khoang hạng ba vạch trần bọn chúng.”
“Nhưng cảnh sát tàu căn bản không phải đối thủ của chúng, bây giờ chúng ta nên đi tìm nhiều cảnh sát hơn.”
“Không kịp nữa, bọn chúng sẽ xử lý chứng cứ rất nhanh, yên tâm, trong khoang hạng ba đông người, bọn chúng không dám làm gì đâu. Chúng ta ở trong khoang hạng ba, chặn bọn chúng, không để bọn chúng có cơ hội ném chứng cứ xuống biển.”
Hà Tiễn Tây không tỏ vẻ gì, nghe Trương Hải Diêm nói có vẻ cũng có lý, lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Khu vực khoang hạng ba chia làm hai phần, một là khu ăn uống, một là khu phòng ở. Khu phòng ở chính là từng phòng từng phòng bốn người, khu ăn uống thực ra là sửa lại từ khoang hàng, rất nhiều người ngủ giường ghép trong khoang hàng. Như vậy sẽ khiến không gian chứa được nhiều người hết mức có thể.
Bọn họ đến khu ăn uống trước, Trương Hải Diêm dõi mắt trông ra, xung quanh toàn là thường dân và tiểu thương ăn bận thô thiển, liền trực tiếp vứt thi thể trên lưng sang cho Hà Tiễn Tây.
Hà Tiễn Tây giật mình, anh định vùng vẫy thì bị Trương Hải Diêm ghìm lại, nói: “Bây giờ cậu trực tiếp đi vào. Cậu yên tâm, đám hải tặc đó không rõ tình hình, sẽ không làm bậy đâu. Nhưng như vậy có thể khiến bọn chúng dừng hàn động tiêu hủy chứng cứ.”
“Tại… tại sao?”
“Bởi vì bọn chúng không biết cậu là ai, chắc chắn sẽ cho rằng đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tôi ở trong tối, bọn chúng sẽ không dám để lộ dấu vết, chỉ sẽ quan sát cậu.”
Còn tôi sẽ quan sát bọn chúng, Trương Hải Diêm thầm nghĩ, vỗ mông Hà Tiễn Tây một cái. Cấu một cái vào khẽ mông anh, Hà Tiễn Tây rú một tiếng lủi tới trước, Trương Hải Diêm liền lách vào đám người.
Toàn bộ người trong khu ăn uống đều đã bị tiếng kêu của Hà Tiễn Tây thu hút, đều nhìn hắn, hắn nhìn lại đám người. Vừa phản xạ có điều kiện, ngây ngốc đi vào.
Lập tức có người phát hiện người anh đang cõng là người chết, yết hầu bị xé rách, mọi người đều kinh hô, bắt đầu tản ra. Lưỡi Trương Hải Diêm khẩy mảnh dao, trà trộn trong đám người, vừa quan sát xung quanh Hà Tiễn Tây.
Ánh mắt hắn vô cùng nhanh, không ngừng quét qua tất cả gương mặt người có thể nhìn thấy.
Nổi bật nhất trong đám người là tên râu ria người Mỹ Hudson đứng chính giữa, gã là một trong đội súng ống của Đổng tiểu thư, từng gặp Trương Hải Diêm lúc hắn lên tàu, nhìn biểu cảm, chính là đi chơi gái ở khoang hạng ba. Bên cạnh tên Mỹ râu ria, có một cô gái tóc dài đang tán gẫu gì đó, một cô gái tóc ngắn ôm ngực đứng một bên, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh đánh giá.
Hà Tiễn Tây vừa bước tới, hai cô gái đã ngây người, biểu cảm rõ ràng khác nhau.
Trương Hải Diêm nheo mắt. Cẩn thận nhớ lại, tư thế động tác hai kẻ giao thủ với hắn lúc mới đánh nhau.
Hai người phụ nữ giao thủ với hắn đã gần như hoàn toàn gạt đi đặc trưng nữ tính của mình, lúc này đặc trưng nữ tính của hai cô gái rất rõ ràng. Rất khó để liên tưởng đến cùng một người, nhưng thói quen tư thế thì không sửa được.
Chính là bọn chúng.
Trương Hải Diêm nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy kẻ khác nữa, lẽ nào chỉ có hai người bọn chúng?
Nếu chỉ có hai người, vậy hắn trực tiếp xử quách đi. Nhưng vẫn có rất nhiều góc chết mình vẫn chưa nhìn rõ.
Trương Hải Diêm duy trì khoảng cách với Hà Tiễn Tây, xuyên qua đám người đang bị thu hút chậm rãi đến gần hai cô gái. Đi qua bên cạnh, thừa lúc cô gái trẻ tuổi còn lại không chú ý, trộm một chiếc khăn tay từ thắt lưng cô ả. Người Mỹ bên kia cũng nhìn Hà Tiễn Tây, ba người dừng tán gẫu. Đều đang xem sẽ xảy ra chuyện gì.
Hà Tiễn Tây tiếp tục đảo tới đảo lui ở giữa, anh muốn tìm xem Tiểu Trương Hải Ca đang ở đâu, nhưng hắn đã mất tung tích.
Cô gái tóc ngắn lúc này đã phát hiện ra Trương Hải Diêm, nhưng không tỏ vẻ gì, Trương Hải Diêm cũng giả vờ hoàn toàn không chú ý cô ả, đi qua sau lưng cô ả, trước khi cô ả kịp phản ứng, đã chụp lấy cổ tay trái cô ả: “Cô này, tôi tìm cô lâu quá!”
Trong nháy mắt, tay trái của cô gái đó bất giác muốn làm ra động tác phòng ngự, lại bị miễn cưỡng thu lại, cơ thịt trên cánh tay trái bị tóm khe khẽ gồ lên. Trương Hải Diêm không tỏ vẻ gì, tất cả đều thu vào mắt. Tên ngoại quốc cùng cô gái còn lại cũng quay đầu lại. Trương Hải Diêm mỉm cười ôn hòa với bọn họ, còn hơi khom người: “Vừa rồi tôi đi sau lưng cô, thấy cô làm rơi chiếc khăn tay, vội vàng cầm đi trả cho cô.”
Trương Hải Diêm nói rồi, móc trong túi ra chiếc khăn tay kia.
Cô gái tóc ngắn nhìn nhìn, cười, giơ tay vuốt vuốt tóc, Trương Hải Diêm nhìn vết chai trên hổ khẩu và ngón tay cô ả.
“Đây không phải của tôi, anh nhầm rồi.”
Trương Hải Diêm vẻ mặt hoang mang nhìn khăn tay, lại nhìn cô ta.
“Thì ra không phải của cô… hầy, xem ra nó và chủ cũ cũng không có duyên phận gì, nếu tôi đã gặp được cô, vậy thì tặng nó cho cô vậy.”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi trước giờ không dùng khăn tay xông mùi đàn hương, e là phải phụ ý tốt của anh rồi.”
“Sao lại không dùng được chứ, ấy, cô xem sau lưng cô không phải có một vết máu sao.” giọng Trương Hải Diêm hơi hạ, cô gái tóc ngắn lập tức đổi sắc mặt.
Trương Hải Diêm bật cười: “Ấy, các người xem, sau lưng cô gái này có phải còn có một vết máu không?”
Trương Hải Diêm chào hỏi người xung quanh, nhân lúc người xung quanh không để ý, đã nhanh chóng dùng ngón tay quệt lên môi, mảnh dao trong miệng cứa đứt ngón tay hắn, sau đó dùng ngón tay chấm vào lưng cô gái tóc ngắn.
Người xung quanh lập tức nhìn thấy, sau lưng đúng là có một vết máu.
Cô gái tóc hơi dài hơn nói chuyện với tên Mỹ râu ria, nhíu mày một cái không dễ nhận ra, lập tức nhoẻn miệng cười: “Bạch Châu, cô xem cô kìa, vừa rồi ở trong bếp đã bảo cô cẩn thận chút, vẫn để lấm bẩn rồi à.”
Cô gái tên Bạch Châu cũng bật cười: “Là tôi không cẩn thận, cảm ơn anh nhắc nhở.”
Trương Hải Diêm gật đầu: “Vết máu này rất mới, nếu bây giờ đi rửa, chắc chắn có thể rửa sạch. Cô gái này ăn mặc đẹp như vậy, không thể lãng phí được.”
Trương Hải Diêm nói xong, lập tức nháy nháy mắt với Hudson bên cạnh, cho gã một ánh mắt ám muội.
Hudson nháy mắt đã hiểu ra. Lập tức nói: “Cô Bạch Châu, trong phòng tôi có dụng cụ giặt tẩy rất tốt, đến chỗ tôi xử lý là được rồi, bảo đảm trả cho cô một bộ áo sạch sẽ.”
Nói xong, Trương Hải Diêm liền cười, không đợi Bạch Châu từ chối, hắn đã tóm tay Bạch Châu: “Để tôi đưa cô gái này đến phòng của ông… phòng của ông là——“
Trương Hải Diêm kéo Bạch Châu đi, cô gái tóc dài cũng cùng lúc kéo Bạch Châu lại, Bạch Châu không nhúc nhích. Đôi bên rơi vào thế cứng nhắt.
Trong nháy mắt, giữa đám người đang nhìn Hà Tiễn Tây, có mấy chục người cùng lúc dừng việc trong tay, dõi mắt về phía bọn họ, cảnh giác nhìn về phía Trương Hải Diêm.
Ánh mắt Trương Hải Diêm liền chuyển, tức tốc phân biệt ra tất cả những người mình từng thấy trong đám người.
1, 2, 3, 4, 5… nhiều người như vậy. Hắn ngẩn người, nhân số hơn xa hắn tưởng tượng.
Hắn vừa đếm kỹ số người, vừa chú ý đến, mấy người trong đó đã âm thầm bắt đầu rút vũ khí.
Lúc này, Trương Hải Diêm nhìn thấy ngón tay của cô gái tóc dài bên cạnh nhúc nhích, động tác rất nhỏ, làm một dấu tay.
Dấu tay vừa ra, mọi người đều bắt đầu tụ lại đây.
Ôi, Trương Hải Diêm thầm nghĩ không ổn.
Cô gái tóc dài liền nhìn về phía Trương Hải Diêm, dùng tiếng Trung nói: “Thưa anh, chúng tôi hầu đại gia Tây, không có việc của anh, lẽ nào anh cũng muốn tham gia sao?”
Trương Hải Diêm nhìn tên râu ria nói: “Cũng không phải, tôi chỉ là nhiệt tình, lo đại gia Tây không quen ăn cơm nóng, dù sao tiếng Tây của các người cũng không tốt lắm.”
Cô gái tóc dài bật cười, nói: “Đáng tiếc, anh là con ma đoản mệnh.” nói rồi ôm lấy tên râu ria: “Đi, ha chúng tôi đều đi theo đại gia. Bạch Châu, nếu anh này đã muốn theo đuổi cô, thì cô đối xử tốt một chút.” nói rồi đánh mắt với Bạch Châu một cái, liền nói với tên râu ria: “Tôi cũng có đồ cần giặt, tôi đi giặt giúp chị em của tôi, được không.”
Trương Hải Diêm muốn đi theo, Bạch Châu đã ngăn hắn lại.
Lúc này Hà Tiễn Tây đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó quen thuộc, anh nhìn theo hướng mùi hương, thì nhìn thấy Trương Hải Diêm và hai cô gái ở hướng mùi phát ra, anh đi tới, cõng xác chết, hỏi Trương Hải Diêm: “Bây giờ làm sao, anh tìm được rồi sao? Ừm, tôi ngửi thấy mùi của bọn họ.”
Hà Tiễn Tây nhìn Bạch Châu, ngửi ngửi rồi nói ngay: “Chính là cô ta, chính là cô tà vừa rồi đánh với anh, mùi trên người giống hệt.”
Trương Hải Diêm quay đầu lại nhìn Hà Tiễn Tây: “Cậu biết hiện giờ bối rối cỡ nào không?”
Nói rồi vỗ thi thể trên lưng Hà Tiễn Tây, thi thể rơi xuống đất, thì trông thấy tất cả sát thủ, đều tập trung lại xung quanh bọn họ.
Trương Hải Diêm đếm đếm số người, đánh không lại, hơn nữa nhân số quá đông vây lại, chỉ cần người xung quanh bảo ẩu đả, người bên ngoài đều sẽ không nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.
Không chút do dự, Trương Hải Diêm kéo Hà Tiễn Tây, bắt đầu lao ra ngoài.
Hắn cách cửa khoang không xa, nháy mắt xông ra ngoài, xông vào hành lang, trong hành lang rất tối, không có ai, gần như trong khoảnh khắc hắn nhảy lên cầu thang, khóe mắt nhìn thấy Bạch Châu đã theo kịp.
Bạch Châu mỗi tay một cây kim nhọn, đâm thẳng vào mông Trương Hải Diêm, Trương Hải Diêm lập tức thả Hà Tiễn Tây ra, Hà Tiễn Tây lảo đảo té ngả, bị đập vào mặt cô gái kia. Tầm mắt cô gái bị mông Hà Tiễn Tây che khuất, không đâm trúng, mũi kim đâm vào cầu thang khiến đốm lửa tung tóe.
Cô ả thẹn quá hóa giận, Trương Hải Diêm lại túm cổ Hà Tiễn Tây, một hơi lôi Hà Tiễn Tây trở lại, cô ả liền đâm về phía trước, đâm trúng quần Hà Tiễn Tây.
Cô ả lại ngoáy mũi kim, trực tiếp móc quần lại, Trương Hải Diêm ở trên kéo cổ, cô ả ở dưới kéo quần, cả người Hà Tiễn Tây bị căng ra. Tình thế cấp bách, Trương Hải Diêm cởi đai lưng quần Hà Tiễn Tây, quần Hà Tiễn Tây bị kéo tuột mất. Mắt thấy đai lưng quần cũng sắp rơi xuống cùng với quần.
Trương Hải Diêm bước tới chụp được đai lưng quần, trực tiếp rút Hà Tiễn Tây ra ngoài, cô ả lộn cổ rơi xuống, nhưng người đuổi theo đã ra tới nơi. Trương Hải Diêm cõng Hà Tiễn Tây mông trần lên, phi lên boong tàu. Sau đó đầu cũng không ngoảnh lại, trực tiếp phóng lên vách ngoài của khoang hạng nhất, leo lên từng tầng từng tầng giống như khỉ.
Hai bên đều là ban công.
Phòng của hắn là 345, chắc là ở lầu ba. Nhưng lầu ba ở đâu? Thôi kệ.
Trương Hải Diêm tùy tiện nhảy lên một ban công trông vừa mắt, trực tiếp lộn người vào. Trong ban công vẫn sáng đèn, hắn lăn vào phòng, thì nhìn thấy Steven từ phòng tắm đi ra, toàn thân lõα ɭồ, đang cạo râu.
Trùng hợp vậy, Trương Hải Diêm nhìn xung quanh, căn phòng này chính là phòng của Steven, bảo sao ban công đó quen mắt thế. Thế mà hắn lại quay về rồi.
Hai người đều sững ra, Steven nhìn một người đàn ông để trần nửa thân trên cõng một người đàn ông để truồng nửa thân dưới, đứng trước mặt mình đang toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
“Anh!”
Trương Hải Diêm không đợi Steven la lớn, thẳng thừng ném Hà Tiễn Tây tới, Hà Tiễn Tây tuy không nặng, nhưng kiểu ném này vẫn trực tiếp đẩy Steven trở lại bồn tắm.
Steven vô cùng cường tráng, nhìn như nho nhã nhưng sức lực rất lớn, gần như lập tức đứng dậy được, Trương Hải Diêm xông tới không hề báo trước, lại đè gã vào trong bồn tắm. Ba người đều ngã vào bồn tắm, Trương Hải Diêm dùng đầu húc vào gáy Steven, trực tiếp đánh ngất gã.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Hà Tiễn Tây lúc này dường như hơi tỉnh táo lại, nhìn thấy ba người đàn ông kể cả mình, chen chúc trong một cái bồn tắm, trong bồn tắm toàn bọt xà phòng.
Anh không nói gì, vành mắt đỏ lên.