[Đạo Mộ Bút Ký] Hồ Sơ Nam Bộ Tiền Truyện

Chương 22: Đi đâu

Tống Sai là đặc vụ ngoại phái của kho hồ sơ Nam bộ, giống như mình, thi hành nhiệm vụ trên tàu, lúc tra án ôn dịch, đã mất tích.

Hắn tiếp tục tìm danh sách các hành khách, bắt đầu xem.

Hắn cố tình xem thời gian phục vụ bổ sung thức uống, không có phòng nào tiêu hao đồ uống.

Loại phòng này, chứng tỏ hành khách không ở trong phòng.

Hắn phát hiện mười chín phòng, trong thời gian dài không cần thay mới thức uống.

Vô số nghi vấn trong lòng Trương Hải Diêm đã rơi xuống, nhưng da gà toàn thân đều nổi lên hột hột.

Hành khách trong mười chín phòng này, ít nhất có hơn một nửa đều họ Trương.

Hắn chép lại số phòng, cầm lấy chìa khóa treo trong phòng thủy thủ, lướt qua thủy thủ kiểm phòng, trực tiếp đi vào mấy căn phòng hắn ghi lại.

Trong phòng đều không có người, vô cùng sạch sẽ, như thể trước giờ chưa từng có ai ở. Hắn đứng trong một căn phòng, thì nhìn thấy một con ruồi, bay tới bay lui trong phòng. Dừng lại trên một tấm nỉ.

Trương Hải Diêm bước tới, sờ sờ tấm nỉ đó.

Bên trên có máu.

Tống Sai vì việc này mới bắt ruồi, cậu ta đang tìm vết máu.

Trong phòng từng có đánh nhau dữ dội. Có người bị trọng thương.

Trương Thụy Phác cũng họ Trương, người kho hồ sơ Nam bộ vẫn luôn muốn gϊếŧ ông ta, ông ta hẳn cũng có liên quan đến kho hồ sơ Nam bộ. Cho nên bản thân không lên tàu, để Trương Hải Diêm lên tàu. Tàu Nam An là chiến trường.

Đây là một cuộc tiễu trừ tất cả đặc vụ ngoại phái của kho hồ sơ Nam bộ ở Melaka, lợi dụng ôn dịch. Riêng khoang hạng nhất đã có mười chín người, khoang hạng ba có bao nhiêu người thì không cần nói nữa.

Bãi đá Bàn Hoa Hải, tàu ôn dịch, bệnh Ngũ Đấu, mình lấy danh nghĩa người giám sát của kho hồ sơ Nam Dương, đại ôn dịch ở Pulau Pinang, tàu Nam An cây nắp ấm, phần lớn đặc vụ ngoại phái ở Melaka của kho hồ sơ Nam Dương, phỏng chừng dều bị gϊếŧ chết. Đây là báo thù việc mình phá hoại bãi đá Bàn Hoa Hải?

Kẻ lên kế hoạch là ai? Dùng ôn dịch lớn như vậy, để báo thù một tổ chức.

Trương Hải Diêm ngồi trên sô pha trong căn phòng trống, trong đầu loạn thành một mớ, Trương Thụy Phác biết đây là cái bẫy, ông ta còn bảo mình lên, mục đích là để tra án sao?

Không thể nào, mục đích là để những sát thủ kia xem mình là Trương Thụy Phác, vì người kho hồ sơ Nam Dương lên tàu đều dùng tên giả, cũng có nghĩa là, tên khốn Trương Thụy Phác chính là bắt hắn lên tàu chết thay. Ông ta căn bản không định để mình xuống tàu.

Vậy giao dịch thì sao, Trương Hải Hà làm con tin thì sao? Nếu căn bản không có giao dịch, Trương Hải Hà sẽ ra sao?

“Mình phải cho tàu quay đầu.” Trương Hải Diêm nhìn nhìn biển lớn mênh mông bên ngoài.

Hà Tiễn Tây căn bản không đi nấp, anh ngồi trên đất rất lâu, nhìn thi thể bị bóp cổ kia, anh nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng tất cả khả năng, anh đều không thể nói rõ được, vì sao anh lại xuất hiện trên tàu, hơn nữa lúc xuất hiện trên này có có nhiều thi thể như vậy. Trương Hải Diêm trở lại. Thi thể trong phòng y tế rất nhanh sẽ bị phát hiện, bọn họ ở đây không nói rõ được, bảo an trên tàu có án mưu sát sẽ càng nghiêm ngặt, kế hoạch của hắn sẽ bị cản trở.

Hắn vác thi thể bác sĩ và cảnh sát lên ném xuống biển, ném hết bình khí độc xuống biển. Sau đó vác thi thể cuối cùng của sát thủ lên, nói với Hà Tiễn Tây: “Đi theo tôi, Hà Tiễn Tây.”

“Đi đâu?”

“Tình hình có biến.” Trương Hải Diêm châm thuốc, mục tiêu bây giờ của hắn biến thành hai, gϊếŧ hết những sát thủ cây nắp ấm, hơn nữa cướp tàu, trở về Melaka.

“Chúng ta đi bắt kẻ xấu.” Trương Hải Diêm nói đến đây, tiếp đó tự nhủ: “Sau đó cướp tàu.”