Duyên Phận

Chương 28

Chương 28
Buổi sáng nó đi làm bình thường, tới gần giờ hẹn với thằng Đạo thì nó đi chuyển xe tới gần bến xe Mỹ Đình để đón thằng Đạo. Ngồi một lúc thì thằng Đạo gọi, hẹn gặp nó ở phía cổng sau của bến xe. Khi đón thằng Đạo nó thấy có ba người đi cùng thằng Đạo, cả ba đều cứng tuổi, nó nhìn cách ăn mặc đầu tóc là biết dân chơi rồi. Mỗi người đều xách theo một cái balô, nó không rõ bên trong balô là quần áo hay gì nữa nhưng cảm giác của nó thấy có gì đó rất quan trọng đựng trong những chiếc balô ấy.

Thằng Đạo nhanh nhảu giới thiệu mọi người làm quen với nhau, nguời to cao và già nhất có lẽ là đại ca còn hai ông kia khoảng ngoài 30 tuổi nhìn trông rất ăn chơi . Nó chào hỏi và làm quen với mấy anh đi cùng thằng Đạo, nghe mấy anh em nói chuyện nó hiểu phần nào về những con người này. Nó chở mọi người đi về hướng Bắc Giang, đi qua thành phố Bắc Ninh thì có thêm một xe taxi nữa nhập vào nhóm, trên xe có khoảng 4, 5 người toàn thanh niên.

Xe nó di chuyển theo đuôi của xe kia, đi vào địa phận Bắc Giang rồi lòng vòng tới một khu vực vắng người. Có một người đàn ông đi xe máy ra đón xe, sau đó hai xe tiếp tục đi theo người đàn ông đó. Đi khoảng hơn một km thì dừng lại ở một bãi đất rộng có vài cái ôtô và xe máy, ở góc có một quán nước nhỏ và một số người đang ngồi, người đàn ông đó nói dừng xe ở đây.

-- Để xe ở đây có người trông, rồi phải đi xe ôm vào mất 100 nghìn hai chiều ra vào. - thằng Đạo nói với nó khi mọi người ngồi trong quán nước đợi xe ra đón.

-- Vậy à? - Họ cẩn thận nhỉ.

-- Ờ, mày không đi cùng bọn tạo thì cũng không ai cho mày vào.

-- Tiền hồ có nhiều không mày ?

-- Ở đây là tiền bảo kê, ngày chia hai ca, mỗi ca 500k .

-- Nhiều vậy à, thế chắc chơi to lắm.

-- Tất nhiên rồi, mày chơi thì nhìn trước nhìn sau đấy, cẩn thận không hết đường về.Thôi có xe đón rồi kìa. - Thằng Đạo kết thúc cuộc nói chuyện, nó với thằng Đạo ngồi chung một xe. Những xe khác cũng vậy, đều kẹp ba đi, có anh lái xe taxi Bắc Ninh là không vào mà ngồi ngoài quán nước đợi.

Xe đi lòng vòng vào khu vực đồi nhiều cây cối, đường đi nhỏ mà rất quanh co. Đi mất 15 , 20 phút tới một chốt canh thì dừng lại, những người xe ôm họ lấy tiền rồi nói bao giờ về thì gọi. Mọi người xuống xe vào trong, tại đây ai cũng bị kiểm tra qua người và đồ xem có gì đáng nghi không rồi mới được vào.

Sau khi qua chốt canh và đóng tiền bảo kê thì mọi người đi bộ vào một cái lán lớn xung quanh cây cối um tùm. Bên trong lán là nơi những con bạc sát phạt nhau, nó quan sát thấy gần trăm người bên trong nhưng không chơi gì cả mà ăn uống nói chuyện. Những tay bảo kê hùng dữ đứng ngồi xung quanh quan sát, nó nhìn kỹ thấy có cả hệ thống camera.

Mọi người có lẽ đang nghỉ giữa ca, một lát sau thì thấy thông báo vào ca mới. Nó lặng lẽ quan sát và lắng nghe vì chưa tới nơi này bao giờ. Nhóm người đi cùng với thằng Đạo thì tham gia chơi luôn, bọn họ chơi rất chuyên nghiệp.

Người rất đông nhưng không hề lộn xộn, tất cả đều thể hiện là những con bạc chuyên nghiệp. Nhà cái có hệ thống thu đếm tiền bằng máy, mọi việc diễn ra rất nhanh. Nó để ý thấy nhóm người đi cùng với thằng Đạo ngồi tách nhau ra và có vẻ như họ có kế hoạch gì đó. Nó nghĩ ở nơi này chắc chắn sẽ không thể bịp nhau bằng những mánh khóe đơn giản được, không rõ bọn họ sẽ làm gì.

Ngồi quan sát một lát thấy ổn nó bắt đầu tham gia, nó chỉ ké mấy tay bạc to chứ không trực tiếp đặt. Mải mê chơi thời gian trôi qua rất nhanh, một loáng thì số tiền mang theo người đã hết một nửa, nó mới để ý tới nhóm người đi cùng với thằng Đạo thì thấy bọn họ cũng có vẻ đang thua. Nó không chơi nữa vì thấy thằng Đạo nhắc nó, nó đứng dậy ra ngoài hút một điếu thuốc.

Khi quay vào thì thấy nhóm người đi cùng với thằng Đạo cũng đã nghỉ chơi. Bọn họ nói ra về luôn, nó biết nếu chơi tiếp e rằng cũng hết tiền. Mọi người ra đợi xe ôm chở ra bãi xe, ai cũng im lặng không nói gì cả. Sau khi ra lấy xe ô tô rồi ra về thì trên xe mọi người mới nói chuyện với nhau.

-- Mày thưa nhiều không? - Thằng Đạo hỏi nó.

-- Gần hết tiền. - nó thở dài.

-- Sới này không chơi được, mấy anh em tao cũng thua cả, chơi lần thứ hai ở đây rồi. - Thằng Đạo than thở.

-- Không tuồn hàng vào được, mà bọn bảo kê cứng lắm. - anh nhiều tuổi nhất nói.

-- Công nhận là không ăn được anh ạ, tìm chỗ khác xem sao.- một anh khác nói.

-- Ờ, có khi đi kiếm ở những sới nhỏ hơn thôi, bạc to nhưng xanh chín không làm ăn được. - anh nhiều tuổi nhất trả lời.

Nghe mấy anh em nói chuyện nó biết họ thua hàng trăm triệu, người nào ít cũng mất gần trăm triệu. Về tới Bắc Ninh chia tay nhóm người kia và hẹn một ngày khác gặp lại. Nó chở mấy anh em ra bến xe Mỹ Đình, tuy thua nhưng họ vẫn đưa tiền nó rất thoải mái, thằng Đạo cũng đi luôn theo họ đi. Xong xuôi nó ra về vì trời cũng tối, lúc này nó mới nghĩ tới số tiền đã thua, bằng nửa tháng đi làm của nó mất rồi.

Hôm sau đi làm cố gắng chạy để kiếm được nhiều tiền, nhưng nó nghĩ vẫn không thể nhanh chóng bằng cờ bạc được. Nó tiếp tục báo lô, mỗi ngày nó lại đánh to hơn, hôm được hôm mất.

Một hôm nó thấy số điện thoại của Ngọc gọi tới.

- Alô anh nghe

- Anh đang ở đâu vậy ạ, có gần chỗ mọi khi anh đậu xe không?

- Anh không, anh ở xa rồi.

- Vậy ạ, thế bảo giờ về tình gọi em nhé.

- Ok em.

Nó cúp máy rồi nghĩ không hiểu cô bé này gọi nó có việc gì, chắc là bảo nó chở đi đâu đó chăng. Nó tuy không ấn tượng gì với Ngọc nhưng chẳng ai lại chê con gái bao giờ, nó đang độc thân cứ thử trêu đùa cô bé xem sao.

Sau một hồi chở khách nó cũng về tới chỗ ngồi quen thuộc, gọi một cốc trà đá của chị bán hàng xong nó mới nhớ tới Ngọc, nó gọi điện cho cô bé. Một lát sau thì cô bé cũng xuất hiện, lần này ăn mặc có vẻ đẹp hơn những lần trước.

-- Em uống gì không, hay đi luôn? - Nó hỏi.

-- Em không đi đâu anh, cho em cốc nhân trần đi. - Ngọc nói.

-- Ơ, không đi thì gọi anh về làm gì? - Nó thắc mắc.

-- Em về quê lên có chút quà quê tặng anh. - Cô bé nói rồi bỏ một bọc nilong ra đưa cho nó.

-- Của anh thật à? - nó há hốc mồm vì bất ngờ.

-- Tất nhiên rồi, anh không được chê đâu đấy. - Ngọc cười nói.

-- Anh xin, ai dám chê chứ. - Nó nhận gói nilong từ Ngọc.

-- Anh đoán xem là thứ gì. - Ngọc hỏi nó.

-- Trái tim em, à nhầm anh không biết. -Nó trở về với sự lém lỉnh hàng ngày.

-- Hi hi anh cứ đùa, anh đoán đi. - Ngọc cười mặt hơi ửng hồng.

-- Anh nghĩ là hải sản. - Nó nói vậy vì mùi của hải sản khô không lẫn vào đâu được.

-- Anh giỏi thế, mực khô với cá chỉ vàng ạ. - Ngọc nói.

-- Ồ ngon, món này nướng lên uống rượu thì tuyệt vời. Em thuê nhà có gần đây không? - Nó hỏi Ngọc.

-- Dạ cũng gần,sao tự nhiên anh hỏi vậy?- Ngọc nhìn nó có vẻ suy nghĩ.

-- À anh muốn về nhà em nướng mực ăn cùng mọi người cho vui. - nó thăm dò cô bé.

-- Vậy cũng được nhưng em ở một mình. - Cô bé đỏ mặt nói.

-- Em sợ anh làm gì em à? - Nó nói nhỏ với Ngọc.

-- Ai biết được anh. - Ngọc có vẻ ngại ngùng.

-- Vậy tiếc nhỉ, anh chỉ muốn ăn cùng em thôi mà. - Nó than thở.

-- Vậy về nhà em cũng được ạ. - Cô bé có vẻ dứt khoát.

-- OK thống nhất thế nhé. - Nó nhanh chóng để xe gọn vào rồi cùng cô bé đi bộ về nhà trọ.

Nhà trọ cách chỗ nó đậu xe khoảng 500m nhưng ôtô không vào được vì ngõ nhỏ, may mà nó để xe ở ngoài kia rồi. Theo quan sát và những gì Ngọc giới thiệu thì cô bé ở tầng hai của ngôi nhà 2 tầng nhỏ, tầng một là người khác thuê, tầng hai có hai phòng thì phòng rộng có hai người ở, phòng Ngọc thì rất nhỏ, diện tích chỉ bằng hai cái giường. Nhà vệ sinh và bếp đều ở bên ngoài hai phòng dùng chung, vì thế tuy phòng nhỏ nhưng vẫn đủ chỗ sinh hoạt.

Còn tiếp...