Duyên Phận

Chương 27

Chương 27
Rời khỏi nhà đám ba thằng lếch thếch ra về, nó lấy xe phi ra Hà Nội đi làm, thằng Nam học xong điện lạnh thì về nhà làm. Giờ nó cũng không có cạ đi chơi gái nữa, thi thoảng nó rủ anh Huy đi giải trí vậy thôi. Tới trưa nó nằm ngủ luôn ở xe chứ không về nhà, thức cả đêm chơi bạc nó ngủ say như chết. Tới tận chiều tối nó mới dậy, lại phải đi làm dù cơ thể vẫn thấy mệt mỏi.

Công việc cuộc sống vẫn tiếp tục. Một hôm nó có điện thoại gọi tới, là số lạ. Nó nghe máy.

- Alô, ai đấy ạ?

- Em Ngọc đây, anh đang ở đâu vậy?

- Ngọc nào thế?

- Ơ cái anh này, em Ngọc hay đi xe anh đây.

- Ờ ờ anh nhớ rồi, có việc gì thế em?

- Anh qua đầu ngõ 69 phố ĐT đón em được không?

- Ờ được, đợi anh 10 phút.

- Ok anh.

Nó nghĩ cả tháng không thấy cô bé đi xe, giờ tự nhiên gọi nó, mà cũng phải thôi, cô bé là sinh viên làm gì có tiền đi taxi nhiều được. Nó lái xe tới địa chỉ Ngọc cho thì thấy cô bé đứng đó rồi, người mang ba lô túi xách chắc là về quê. Nó xuống xe xếp đồ cho cô bé.

- - Em đi đâu? - nó hỏi khi Ngọc đã ngồi trên xe.

- - Anh cho em ra bến xe GB nhé.

- - Ờ, lâu rồi mới gặp em.

- - Vâng, em làm gì có tiền mà đi taxi, hôm nay về quê nhiều đồ phải gọi xe anh chở ra bến xe đấy. - Ngọc vô tư nói, cô bé có vẻ khá thật.

- - Vậy à, thế ít đồ thì không gọi anh à? - Nó trêu cô bé.

- - Em bảo sinh viên không có tiền rồi mà, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm chứ. Mà em không đi xe thì có được gọi anh không?

- - Gọi anh làm gì? - Nó thấy bất ngờ trước câu hỏi của Ngọc.

- - Thì gọi nói chuyện, không được ạ? - Cô bé nói xong đỏ mặt quay đi có vẻ ngại.

- - Được quá ấy chứ, anh chỉ sợ em không gọi thôi. - Nó tuy không ấn tượng gì với Ngọc nhưng chẳng ai đi từ chối một người con gái cả.

- - Anh nhớ lưu số em lại, gọi anh mà anh cứ không biết em là ai. - Ngọc nói với nó.

- - Ok, anh lưu em rồi đây.

Tới bến xe nó giúp Ngọc mang đồ xuống, cô bé người nhỏ nhắn đeo cái ba lô to nhìn thật buồn cười. Nó cho xe di chuyển rồi tiếp tục công việc hàng ngày.

Dạo này nó đen, chơi lô đề thường xuyên thua, anh Huy thường để cho nó nợ vài ngày thanh toán tiền một lần. Nó đi làm vẫn có tiền nên dù thua vẫn chơi, nó muốn gỡ gạc lại những gì đã mất. Cuối tháng nó đi gặp Huệ để giải đen. Dạo này thi thoảng nó mới gặp Huệ, chị ta rất tâm lý, dù nó gặp nhiều hay ít, dù đưa tiền nhiều hay không thì Huệ vẫn luôn nhiệt tình với nó. Chắc ít có cô gái bán hoa nào như Huệ, mà cũng ít khách nào trung thành như nó.

Vẫn như mọi lần Huệ luôn bú ʍúŧ thằng nhỏ của nó rất nhiệt tình, nó thấy Huệ có lẽ cũng khá chăm sóc cho cơ thể. Thân hình Huệ luôn vừa phải không thừa thịt, cũng không thiếu thịt, ngực tuy hơi sệ một chút nhưng vẫn rất cuốn hút. Nó để cho Huệ thoải mái làʍ t̠ìиɦ, để cô ấy leo lên người cưỡi ngựa rêи ɾỉ, tới khi nó cảm thấy không chịu được nữa thì mới làm người chủ động.

- - Chẳng hiểu sao anh rất thích làʍ t̠ìиɦ với em. - Nó vừa di chuyển thằng nhỏ ra vào vừa thì thầm vào tai Huệ.

- - Ư ưʍ... Em cũng thích... Ư... ư... - Huệ rêи ɾỉ càng làm cho nó hưng phấn.

- - Đổi tư thế nhé em. - Nó nói rồi rút thắng nhỏ ra để giảm ham muốn và để cô ấy xoay người lại. Nó chuyển sang tư thế doggy.

Những tiếng bạch bạch vang lên mỗi lần người nó va chạm vào cặp mông của Huệ, cặp mông trắng tinh không vết sẹo. Nó rất thích cặp mông ấy, không quá săn chắc, mềm vừa đủ để nó thoải mái nắn bóp. Khi người nó đập vào mông Huệ cảm giác rất êm ái phấn khích, tay nó hết sờ mông lại di chuyển lên xoa bóp ngực Huệ, tiếng rêи ɾỉ của cô ấy mỗi lúc một to làm nó không chịu được.

Nó một lần nữa lại rút ra để kìm hãm thằng nhỏ lại, rồi rất nhanh nó xoay người Huệ lại, đặt hai chân cô ấy rang rộng lên hết cỡ, tay nó nắm lấy eo Huệ rồi cho thằng nhỏ vào cô bé của Huệ và dập liên tiếp, đây là tư thế thằng nhỏ vào được rất sâu. Người Huệ đung đưa theo nhịp dập của nó, càng lúc cô ấy rêи ɾỉ càng to hơn, hơi thở cả hai gấp gáp như đang chạy vượt qua đỉnh núi vậy. Khi hưng phấn tới tột đỉnh nó bắn tất cả vào Huệ rồi nằm luôn lên người cô ấy.

- - Anh dạo này bận gì à? - Huệ hỏi nó khi cả hai đã dọn dẹp trận chiến xong xuôi.

- - Ừ, anh còn phải đi làm mà, dạo này kinh tế của anh cũng yếu kém.

- - Không có tiền vẫn gặp em được chứ sao, anh có thấy em đòi tiền anh bao giờ không?

- - Anh biết em rất nhiệt tình, cũng là người biết trước sau, nhưng em cũng phải kiếm tiền, cũng phải trang trải cho cuộc sống, anh không lợi dụng ai bao giờ.

- - Em biết mà, anh rất nam tính lại suy nghĩ rất chững chạc, em quý mến anh cũng ở điểm ấy. Rảnh rỗi cứ gặp em nhé, không phải ngại đâu.

- - Ok, cảm ơn em, mà mình quen nhau khá lâu rồi nhỉ, anh nhiều khi muốn hỏi em một số điều nhưng lại ngại.

- - Có gì mà ngại anh, anh cứ hỏi đi, em biết nghề của em không ra gì, đôi lúc cũng tủi thân, nhưng đã làm là phải chấp nhận tất cả.

- - Vậy em định như thế này mãi sao, em không lấy chồng à?

- - Lấy ai, ai lấy hả anh. Người ta mà biết em làm gái thì ai dám lấy em. Em kiếm đứa con rồi nuôi nó vậy thôi, khi nào đủ tiền em sẽ chuyển sang công việc khác, chứ nghề này già rồi không làm được anh à.

- - Giá mà... - Nó không dám nói tiếp, nó nghĩ giá mà nó biết Huệ trước khi cô ấy làm gái, giá mà Huệ không phải gái dịch vụ thì biết đâu nó và Huệ lại có một mối lương duyên. Dù Huệ hơn nó 2,3 tuổi nhưng nó nghĩ việc ấy không quan trọng.

- - Sao anh, đừng bảo giá mà em không làm gái thì anh sẽ lấy em nhé hi hi. - Huệ như đọc được suy nghĩ của nó.

- - Cuộc sống không nói trước được điều gì cả, thôi anh phải về rồi. Em cầm tạm ít tiền này.

- - Anh lại khách sáo rồi, em quen anh hơn một năm nay, anh luôn là người lịch sự tôn trọng em. Vậy nếu anh không chê cứ coi em như bồ nhí của anh. Khi nào anh có điều kiện thì anh giúp em, không có thì anh vẫn cứ tới ngủ với em, em có đòi hỏi gì đâu. - Huệ ôm cổ nó thì thầm.

- - Cảm ơn em, anh sẽ ghi nhớ, thôi anh đi nhé. - Nó hôn nhẹ vào má Huệ như người tình tạm biệt nhau vậy. Nó xuống trả tiền phòng rồi đi về với công việc hàng ngày của mình.

Không rõ có phải do được giải đen không mà sau hôm gặp Huệ thì mấy hôm liền nó đều trúng lô, nó trả được hết số nợ cho anh Huy và cả thằng Nam. Nó ngồi suy nghĩ lần sau mà đen lại phải gặp Huệ mới được và tự cười với suy nghĩ ấy.

Một buổi chiều cuối tuần nó đang ngoài đường thì có điện thoại của thằng Đạo, thằng bạn thân hồi cấp hai. Nó nghĩ mới hơn một tháng kể từ hôm gặp thằng Đạo ở đám cưới, chẳng lẽ thằng này về quê hoặc Hà Nội làm ăn rồi sao.

- Tao nghe đây.

- Mày đang ở đâu thế, mai tao đi sới ở Bắc Ninh, Bắc Giang mày chở tao được không?

- Mày đi với ai, mà đón mày ở đâu?

- Tao đi với mấy ông anh, sáng mai 10h đón tao ở bến xe Mỹ Đình nhé.

- Ờ, thế tao vào chơi cùng được không?

- Tuỳ mày, sới to đấy, ít tiền không chơi được đâu.

- Cái ȶᏂασ cụ mày chê bố à?

- Thằng hâm, tao dặn thế chứ ai chê mày, mày chưa va chạm nhiều chưa biết đâu, cứ đi với tao rồi sẽ khôn ra.

- Ờ tao biết rồi, thế nhé, hẹn ngày mai.

- Ok nhớ đón nhé.

Thằng Đạo cúp máy rồi thì nó mới suy nghĩ, không rõ đi sới bạc to có kiếm được không nhỉ, nó máu me cờ bạc từ nhỏ, tham gia rất nhiều lần đánh bạc ở quê, nhưng sới to và chuyên nghiệp nó chưa đi bao giờ. Lần này cơ hội đi với thằng Đạo thì cũng phải vào thử cho biết. Chỉ nghĩ tới việc chơi bạc to là nó rạo rực khắp người rồi. Hôm ấy nó chạy xe được khá tiền, nó lấy luôn tiền chạy được từ đầu tháng rồi gom lại, nó gọi mượn thêm của anh Huy vài triệu nữa, vậy là cũng được khoản kha khá để ngày mai cầm theo người rồi.

Còn tiếp...