Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Hai ngày sau từ tin tức trên ti vi tôi biết Tiểu Cầm đã chết. Lúc đó tôi vừa ăn cơm vừa coi tin tức, tấm ảnh thông báo án tử trên màn hình giống như một cây gậy gỗ đập
thẳng vào đầu tôi, tôi ngây người, phát thanh viên trên ti vi nói gì tôi cũng không nghe lọt nữa.
Khí lạnh chậm rãi nhích về phía tôi, cơ thể tôi theo bản năng cương cứng lại đồng thời né tránh…
Anh ta tại sao phải gϊếŧ Tiểu Cầm?
Trong lòng vừa nghi hoặc vừa hoảng sợ, nhưng trực giác nói cho tôi biết cô ấy có thể không phải do anh ta gϊếŧ. Tôi nâng mắt lên nhìn lại màn hình thấy phía trên là hình ảnh Vương thiên sư khuân mặt già nua, trong lòng tôi càng thêm phiền muộn, lại nhớ tới hai ngày trước còn gặp qua Tiểu Cầm…. cô ấy còn sống sờ sờ ra đấy….
Nhưng tại sao đột nhiên Tiểu Cầm
lại chết?
Còn những lời cô ấy dặn tôi trước khi rời đi, chẳng lẽ cái chết của Tiểu Cầm lại có quan hệ tới tôi? Người mà cô ấy nhắc tới là ai vậy? Trong nháy mắt tôi nhớ tới Vương Bát Khâu, gã là kẻ đáng nghi nhất, thế nhưng Tiểu Cầm làm sao biết Vương Bát Khâu sẽ gây bất lợi cho tôi?
Tôi đang xoắn suýt không tìm ra đáp án thì hình ảnh của tin tức tiếp theo lập tức khiến não bộ của tôi trong thời gian ngắn ngừng hoạt động, toàn thân tôi như bị sấm sét thiên lôi đánh trúng. Trong khoảnh khắc đó ta cảm thấy mọi hi vọng ảo tưởng của tôi bị đạp cho nát vụn.
Đó là ảnh của Vương Bát Khâu.
Vương Bát Khâu đã chết, thời gian tử vong gần như cùng thời điểm Tiểu Cầm bị sát hại…
Suy luận lúc nãy của tôi nháy mắt liền bị phủ định. Vương Bát Khâu đã chết, Tiểu Cầm cũng đã chết, một là bị tươi sống thiêu chết, một bị khoét mắt, cắt lưỡi, chặt đứt tay….
Kiểu chết này giống y như
A Lạn và Lục Tử…
Tôi không thể… không thể thuyết phục bản thân mình rằng thủ phạm không phải anh ta, tôi hét lên một tiếng,
ném chén đũa trong tay về hướng khói hàn khí kia.
Tôi cứ tưởng anh ta còn chút nhân tính, con mẹ nó có ai có nhân tính mà làm vậy không hả? Anh ta là ma quỷ! Anh ta là tên ma quỷ điên khùng!
Yếu đuối cùng tức giận trong lòng giống như lúc trước không khống chế được mà bùng nổ, chỉ có điều lần này không có bùa trừ tà cũng không có kiếm gỗ đào, tôi ném tất cả những gì nhìn thấy trước mắt về phía anh ta, mẹ nó, anh ta dù là ma tôi cũng không sợ nữa, mệt cho tôi còn muốn hướng anh ta thoả hiệp, tôi còn nghĩ sẽ có biện pháp giải quyết không cần tử vong! Mẹ nó, mẹ nó! Tôi điên rồi, là tôi mù, là tôi ngu dại tự nhiên còn nghĩ anh ta có lương tâm!
Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi không thể lừa gạt bản thân, tôi cũng từng có ý niệm đê tiện đáng xấu hổ trong đầu, tôi biết A Lạn, Lục Tử và hai gã kia bị anh ta gϊếŧ là do có ý định sát hại tôi, điều đó tôi có thể chịu đựng, bởi vì trong suy nghĩ của tôi bọn họ dù chết cũng chưa hết tội, cho nên với cái chết của họ tôi còn có chút thở phào nhẹ nhõm. Tôi chính là tên dối trá, giả nhân giả nghĩa. Thế nhưng Tiểu Cầm thì sao? Anh ta vì sao lại gϊếŧ cô ấy? Chẳng lẽ bởi vì cô ấy nói chuyện với tôi mấy câu sao?