Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Sau ngày đó, tôi được trải qua những ngày tháng yên ổn. Vương Bát Khâu mất đi phụ tá đắc lực vẻ hống hách trước đây liền bớt đi một chút, gã cũng không dám hành động lỗ mãng, chỉ là ánh mắt gã nhìn tôi tràn đầy đề phòng.
Sau mấy thảm án kia công việc làm ăn có chút ảm đạm, những vụ làm ăn lớn tạm thời không ai dám động đến vì tuy những án tử kia không đầu mối nhưng cảnh cục vẫn đang tiến hành điều tra.
Thực tế sau khi quấy rối tôi mà không làm được gì Trương Khởi Linh liền không làm gì nữa, anh ta cũng không có sáp lại gần mà luôn giữ một khoảng cách với tôi. Nếu như tôi không cảm thấy có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình thì cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của tôi về cơ bản không có gì thay đổi. Tôi không nghĩ được biện pháp đối phó anh ta nên cũng chẳng muốn để tâm nữa, anh ta tha cho tôi ngày nào hay ngày đó.
Mấy hôm trước tôi lại gặp Tiểu Khải, nghe nói cậu ta đang chuẩn bị thi vào cao đẳng. Khí chất sạch sẽ, đồng phục phẳng phiu, lưng đeo túi sách, tay cầm tập vở, đứng giữa một đám học sinh giống như hạc giữa bầy gà, trông thấy tôi từ xa cậu ta liền nở nụ cười.
Chúng tôi từ lúc bước khỏi linh đường đã không gặp lại. Nhưng dường như sau thời khắc kia tôi thấy Tiểu Khải đã lột xác rũ bỏ quá khứ u ám đón tương lai rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lần này gặp tôi nói với cậu ta về chuyện tấm hình trong ví tiền.
Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn theo
Tiểu Khải một thân đồng phục đơn giản đang hoà mình vào đám sinh viên, cho tới khi khuất bóng.
Mưa thu lành lạnh, cả thành phố như chìm vào một tầng hơi nước mông lung. Hôm nay tôi đang kiểm tra một nhóm hàng mới về. Lúc nhìn ra cửa, xa xa đã thấy một thân ảnh đang che dù từ ngoài đình đi vào, người kia dường như cảm thấy có người nhìn liền ngẩng đầu nhìn qua.
“A, Ngô tiên sinh!” Thấy tôi, ánh mắt người kia nhất thời sáng ngời.
“A, là cô…” Tôi nhíu mày cố nhớ tên, nhưng nửa ngày đều không nhớ ra được.
Cô gái mất hứng cho tôi một cái liếc mắt “Tôi là Tiểu Cầm! Cháu gái của Vương thiên sư!”
Tôi có chút khó xử. Vì vậy đành hướng cô ấy cười ôn hoà.
“Tại sao lại không đi vào?” Tôi hỏi.
“Không cần, tôi không vào. Tôi nói xong liền đi.” Cô ấy bỗng nhiên nghiêm túc, trong mắt nồng đậm vẻ buồn rầu.
Tôi vội vàng buông đồ vật trong tay nhìn cổ.
“Anh…” Cổ nhìn tôi “Chuyện của anh tôi đã nghe nói…”
Tôi lãnh đạm “Ừ”, thầm nghĩ tôi còn chưa tới cửa hỏi các người về chuyện này, cô lại tự mình tìm tới cửa.
Tiểu Cầm nhìn nét mặt tôi, cũng đoán được tôi nghĩ gì, nàng chỉ lắc đầu thở dài: “Tôi tới nói cho anh biết gần đây anh gặp vận xấu, nói chung phải hết sức cẩn thận.”
“Cẩn thận cái gì? Quỷ sao?” Tôi châm chọc nói.
“Không” cô ấy nói ra như đinh đóng cột “Là người.”
Tôi sửng sốt.
Tiểu Cầm cũng không nói thêm gì, chỉ là chăm chú nhìn tôi.
“Tôi phải đi” Giọng Tiểu Cầm có chút kỳ quái, “Nói chung, anh phải cẩn thận đó.”
Tôi vẻ mặt mơ hồ nhìn cô, cô nhếch miệng cười có chút ngượng ngùng, tôi thấy ánh mắt cô ấy dừng ở phía sau lưng tôi, sau đó lại nhanh chóng nhìn tôi.
“Gặp lại sau.”
“Này…” Tôi kêu một tiếng, nhưng Tiểu Cầm không có dừng lại, hình dáng màu xanh nhạt dưới bóng dù thướt tha tiêu thất ở trong màn mưa phùn.
Tôi nhìn bóng dáng mảnh khảnh càng ngày càng xa không hiểu tại sao trong lòng có chút hốt hoảng, hình như hướng Tiểu Cầm đi có chút không đúng.
Mà dự cảm của tôi thật linh nghiệm, lần gặp đó cũng là lần cuối cùng tôi thấy cô gái ấy.