[Đạo Mộ Bút Ký] Âm Hôn

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Vũ

Beta: Vũ Yêntimgjpg“Không, không đời nào…” Tôi lẩm bẩm thì thào với chính mình, miệng há hốc như con cá mắc cạn đang cố hớp từng ngụm khí.

Đùa cái khỉ gì thế?!

Lập gia đình sao? Anh ta là đàn ông, hơn nữa còn là một thằng đàn ông đã chết! Con mẹ nó, anh ta rốt cuộc muốn đùa giỡn cái gì nữa!

Tôi xoay người muốn bỏ chạy, lập tức có một trận âm hàn bám tới!

Giây tiếp theo tôi sống chết xông tới, dùng hết sức lực còn lại phá cửa, tiếng đập rầm rầm làm cánh cửa vặn vẹo….

Chạy! Mình phải chạy! Mình nhất định phải rời khỏi nơi này!

Trương Khởi Linh điên rồi- anh ta thật sự bị điên rồi! Anh là hồn ma, một hồn ma điên loạn!

Tôi biết, anh trở về là muốn mang tôi đi, nhưng nếu đi xuống dưới đó tôi sẽ phải chết! Anh ta từ trước tới nay chỉ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, chỉ luôn tìm mọi cách hành hạ khiến tôi sống dở chết dở!

Trước đây anh ta chà đạp, đùa giỡn thân thể tôi như súc vật, sau đó tới hành hạ tinh thần tôi, tra tấn linh hồn tôi, hiện tại anh ta lại muốn hoàn toàn huỷ diệt tôi!

Khuất nhục cùng sợ hãi đã làm tê liệt cảm giác đau đớn, khí lạnh như gió lốc cuộn tới, là anh ta, anh ta đang đi tới!

Thần kinh tôi đã sớm bị mài mòn chỉ còn như sợi tơ mỏng cơ hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể làm nó đứt đoạn, cổ tay tôi bị cuốn lấy dán chặt vào mặt tường lạnh băng, hàn khí lạnh lẽo kia đang lướt tới lướt lui trên mặt làm tôi sợ tới mức nín thở.

“Buông!” Tôi quát to một tiếng, giọng lạc đi vì run rẩy, tôi dùng hết sức lực cố rút hay tay đang bị giữ chặt phía trên đầu ra, toàn thân run rẩy như chiếc lá khô trong gió bão. Mắt tôi trừng trừng nhìn vào khoảng không trước mặt.

Không âm thanh, không bóng người.

Bóng tối vô tận như đang nuốt chửng căn phòng này từng giây, từng phút.

Trong không gian tĩnh mịch đột nhiên….

Đinh – đinh

Đinh – đinh

Âm thanh quỷ dị kia lại lần nữa vang lên như muốn nhấn chìm con người tôi trong tuyệt vọng, tiếng chuông vang lên trong không gian tĩnh lặng chẳng khác nào âm thanh từ địa ngục truyền tới, giống như trong góc tối nào đó của căn phòng này luôn có một đôi mắt vô hình đang chăm chú theo dõi bạn.

“Rắc” dây thần kinh mỏng manh của tôi cuối cùng cũng vỡ vụn giòn tan, cổ họng khô khốc tới mức bỏng rát phát ra lời rêи ɾỉ nhỏ vụn.

“Buông, buông tha cho tôi đi…”

Anh đã chết.

Tiếng chuông bỗng nhiên ngưng bặt, không gian lại chìm vào trong tĩnh mịch.

Tôi hốt hoảng nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt, trong tai nghe rõ âm thanh tim mình đập thình thịch dồn dập lên màng nhĩ.

“Cầu xin anh.”

Tôi không còn đủ tỉnh táo để tự chủ nữa liền cất lời van xin, nhưng ngay lập tức tôi phát hiện ra mình thật ngu xuẩn, mình lại phạm phải điều cấm kỵ của Trương Khởi Linh.

Anh hận nhất là thấy mình cầu xin.

Nhưng khi tôi nhận ra thì tất cả đã quá muộn.

Chưa kịp cảm nhận hàn khí đã thấy cổ mình bị một cỗ lực lớn vô hình bóp chặt dí sát vào cánh cửa, lực đạo mạnh mẽ như muốn vặn gãy cần cổ, l*иg ngực thiếu dưỡng khí khiến tôi hoảng loạn bắt đầu vùng vẫy chân tay muốn phản kháng, nhưng tất cố gắng của tôi trước mặt người đàn ông này lại buồn cười giống như con kiến nhỏ bé đang cố gắng giãy giụa thoát khỏi tấm mạng nhện dày đặc và keo dính.

Nếu như hiện tại có ai nhìn thấy cảnh này sẽ thấy vừa quỷ dị vừa buồn cười, toàn bộ quá trình từ đầu tới giờ giống như chỉ có mình tôi tự biên tự diễn, một người bỗng nhiên dán lên cánh cửa, biểu tình thống khổ, vặn vẹo. Tôi cảm thấy mình như một quả bóng bay bơm căng bị đâm thủng, không khí không ngừng cuồn cuộn thoát ra ngoài, khi tôi bắt đầu muốn hôn mê thì lực đạo trên cổ đột nhiên biến mất, chưa hết ngạc nhiên tôi thấy cơ thể mình bị lật một cái, mắt cá chân bị thô bạo túm lấy kéo tới phía ghế salon.

Tôi cực kỳ chán ghét điểm này của anh ta: bá đạo, ngông cuồng, ngang ngược, cố chấp.

Giống hệt như trước kia chịu đựng mãi thành quen, tôi đành nhận mệnh từ bỏ chống cự, chết lặng để mặc anh muốn làm gì thì làm. Theo thói quen tôi dùng tay che lấy cơ thể nhưng không hề cảm thấy cảm giác nóng ấm như mỗi lần ngón tay anh chạm vào da tôi như lúc trước, chỉ có hơi lạnh đang quanh quẩn trên người như nhắc nhở tôi rằng người trước mặt này không phải là nhân loại.

Tâm đột nhiên rét lạnh, tôi giờ mới sợ hãi nhận ra: Tôi đang bị một thứ không phải là con người xâm phạm.