*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Vũ
Beta: Vũ YênTôi cảm thấy hơi lạnh phát ra từ vật thể không rõ hình dáng kia cùng điều hoà không giống nhau, nhưng đều làm tôi phát run, cái lạnh như muốn ngấm vào cốt tuỷ. Khí lạnh kia tập trung ở một chỗ cố định chứng tỏ anh đang đứng đó, tạm thời chưa tiến gần chỗ tôi đứng. Tôi nhìn chằm chằm về phía đó tựa như chỉ cần tôi quay mặt đi anh sẽ từ khoảng không phía sau lưng tôi mà nhào ra, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng tôi đối mặt.
Anh muốn gì nữa chứ? Anh đã thành ma rồi, anh còn điên khùng quay về để làm cái gì nữa?!
Tôi trong lòng tức giận nhưng lớn hơn cả là sợ hãi. Lễ vật dùng trong minh hôn – cái hộp sính lễ kia vẫn đang nằm trên bàn, dù không nhìn thấy nhưng trong đầu tôi vẫn hiện rõ ràng từng vật, trang sức bằng giấy, kiện y phục tân lang đỏ rực, vòng tay… cùng mấy món tơ lụa đồ dùng cho hôn lễ, màu đỏ như máu càng làm cho tôn thêm vẻ nhợt nhạt trên gương mặt trắng bệch của người chết.
Tôi vung ghế dựa trong tay loạn xạ vô tình đập vào ván cửa, thật kỳ quái, thế giới xung quanh trong chớp mắt liền mất đi tất cả âm thanh, tiếng máy điều hoà vù vù, tiếng động cơ ô tô chạy trên đường, cùng tiếng ồn ào huyên náo ngoài đường lớn… bỗng nhiên im bặt. Một mình đơn độc trong căn phòng tĩnh lặng đến nghẹt thở, tôi hoảng hốt tiếp tục đập ghế lên cửa, dường như âm thanh duy nhất tôi nghe thấy lúc này chỉ là tiếng ghế đập vào ván cửa vang lên trầm đυ.c.
Ván cửa bị đập tới lung lay nhưng vẫn ngoan cường không chịu mở ra. Tay tôi cầm băng ghế cũng mỏi tới vô lực, không còn đủ sức giữ nên trong nháy mắt băng ghế rớt khỏi tay rơi xuống đất, hàn khí trong chớp mắt liền xông tới, theo bản năng tay tôi xua loạn xạ trước mặt nhưng hàn ý kia từng đợt từng đợt áp sát, tôi vô thức lùi dần, lùi mãi cho tới khi lưng chạm bức tường phía sau, đến khi không còn đường lui nữa. Lưng áp sát vào tường, bàn tay nắm chặt cuối cùng tôi cũng buông xuôi không chống cự nữa. Tôi vô lực co mình lại thành một đoàn, mềm yếu đáng xấu hổ ngồi yên lặng trong góc tường.
Trên mặt lại có cơn gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua, tôi theo phản xạ phất tay “Cút đi, đừng có đυ.ng vào tôi…”
Cơn lạnh kia bỗng nhiên ngừng lại ngay trên đỉnh đầu tôi, hàn khí cuồn cuộn không ngừng từ trên đầu tôi rót xuống tận bàn chân, toàn thân tôi run rẩy như vừa được vớt ra từ trong hố băng.
Cho tới tận khi đám khí lạnh trên đầu tôi rời đi tôi vẫn run rẩy vùi đầu vào gối, cố gắng che khuất đi tầm mắt của mình.
“Anh, anh muốn làm cái gì…” Tôi giãy giụa như con cá mắc cạn đang thoi thóp trên mặt đất.
Không có tiếng đáp lại, đương nhiên không có khả năng được đáp lại.
Sau một hồi yên lặng tựa bỗng nhiên vang lên tiếng “đát đát”, âm thanh như từ địa ngục truyền tới, tôi hốt hoảng rùng mình, đầu khớp xương bị đông lạnh tới mức cứng đơ, muốn ngẩng đầu lên cũng vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến cử động thân thể hay tay chân, tiếng “đát đát” vẫn đều đều vang lên lạnh lẽo, trấn tĩnh một lát tôi đoán được âm thanh kia là tiếng gõ bàn phím phát ra từ chiếc máy tính của tôi trên bàn. Tôi đã tắt máy tính rồi cơ mà, tôi cố ép buộc bản thân không nghĩ tới cảnh tượng gì đang diễn ra, cũng cố gắng trấn an mình không có gì ở đây cả nhưng âm thanh vang lên không ngừng kia như muốn nhắc nhở trong phòng không chỉ có một mình tôi.
Sau một tiếng cạch nặng nề từ bàn phím vang lên thanh âm dừng lại, lập tức lại vang lên tiếng ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn gỗ, âm thanh tựa hồ có chút nóng nảy mất kiên nhẫn, anh đang gọi tôi, giống như đi xuyên thời gian tôi dường như đang nhìn thấy cảnh như thế này ngày trước, Trương Khởi Linh cũng ngồi ở trên ghế kia, một tay anh ngắt nhéo, sờ mó tôi đang ngồi bên cạnh, tay còn lại không kiên nhẫn gõ nhịp lên mặt bàn gỗ.
Âm thanh lại vang lên với tần suất nhanh hơn.
Chết tiệt, anh đang nổi giận, âm thanh đó giống như anh đang nói cho tôi biết anh đã chờ đến hết kiên nhẫn, nếu tôi còn ngoan cố thì chỉ có đường chết. Lại giống như trước kia, tôi hiểu rõ tính cách anh còn hơn cả bản thân, đối với hỉ nộ ái ố của anh thuộc làu như thói quen của chính mình.
Cổ họng khô khốc tới mức muốn nuốt nước bọt cũng thấy gian nan, tôi nhúc nhích cơ thể từ từ đứng lên hướng về phía màn hình máy tính đang phát sáng mà đi tới, đối mặt với anh giống như tử tù lê từng bước khó nhọc lên pháp trường chịu chết, không thể phản kháng, không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể phục tùng.
Trên màn hình sáng chói nổi bật ba chữ đen như mực:….. GẢ CHO TÔI.