Chương 3: Chuyện kỳ lạ thứ hai
Editor: Phượng Vỹ
Beta: Tiêu
Lại nói đến một sự việc kỳ lạ nữa.
Trần Tuyết Hàn thật ra cũng không biết Tây Tạng, sau khi hắn đổi nghề không đi lính nữa, mới đến Tây Tạng, hắn ở lại nơi đó đã hơn một năm, rồi lại ở Mặc Thoát ba năm, nhưng chỉ là nán lại mà thôi.
Ở Tây Tạng vào năm đó, sự khó khăn vượt quá mức con người có thể tưởng tượng được, nhưng mà, một khi đã thích ứng với nơi đó rồi, sẽ dễ dàng tự tìm được cho mình một lý do để ở lại.
Trần Tuyết Hàn cũng giống vậy, những gì hắn biết về Tây Tạng chỉ giới hạn ở nơi hắn thấy được, lý do để hắn lưu lại chốn này, cũng chỉ là thói quen.
Trong mắt hắn, đem mọi thứ ở Tây Tạng dùng lời văn mà viết xuống, thì nó sẽ là giống như là bỏ cái chính lấy cái phụ. Hắn không cần phải hiểu Tây Tạng, bởi vì Tây Tạng đối với hắn mà nói cũng không phải là một khái niệm, hắn thích nơi này là vì bản thân nó, chứ không phải cái tên. Đối với những lời nói ngưỡng mộ văn hóa thần bí ở Tây Tạng của du khách, hắn cũng không hề xem thường. Vậy vì sao hắn lại đến nơi này? Lý do là ở đây có bầu không khí vừa loãng vừa trong lành, ở trong Đại Tuyết Sơn mênh mông, yên tĩnh giống như Thiên Đường ở giữa cánh đồng tuyết bát ngát, ở nơi này không cần những lời khen ngợi khoa trương trong truyền thuyết.
Mấy năm trước đây, hắn dựa vào vài lần làm công ngắn hạn cho người dân bản xứ, cầm đồ khuân vác kiếm chút bơ và thịt dê. Sau này đến Mặc Thoát, hắn mở một tiệm cơm cũ nát, những năm đó cũng không có nhiều người dư tiền bại não đi đến Tây Tạng để tìm kiếm ý nghĩa của sinh mệnh như vậy, phần lớn khách của hắn chỉ là người nhà của của quân nhân đến thăm hay mấy người lính trạm biên phòng địa phương.
Trong một năm ở Mặc Thoát đã có tám tháng bị gió tuyết bao phủ, ở Đa Hùng Lạp Sơn tuyết còn nhiều và hung hiểm hơn nữa, trong những tháng đầy gió tuyết ấy, du khách đến rất ít, hắn sống một mình phía sau tiệm cơm, cái sự yên tĩnh này làm cho hắn say mê, hơn nữa cũng rất ít người sẽ đến quấy rầy sự yên tĩnh của hắn.
Hắn không biết sự ham muốn ở ẩn này của mình là từ đâu mà đến, có lẽ là do khi hắn còn nhỏ đã nằm mơ thấy bản thân mình đã từng đứng ở trên đỉnh Tuyết Sơn, đó là một sự điềm tĩnh rất siêu phàm, vì nguyên nhân đó mà hắn tìm đến nơi này.
Song, không phải năm nào, hắn cũng có thể hưởng thụ cái sự yên tĩnh này, vào mùa đông năm đó, lại có một ngoại lệ.
Mùa đông đó hình như đặc biệt dài đằng đẵng, nhưng Trần Tuyết Hàn đã không còn nhớ chính xác là tháng nào nữa, chỉ nhớ rõ tuyết rơi liên tục ba ngày, buổi sáng khi đang đứng quét tuyết, liền thấy một vị Lạt Ma kia đứng trước cửa tiệm cơm của hắn.
Đây là Lạt Ma ở Cát Lạp Tự, hình như tên là Trát Cát, trước đây đã từng lén cùng với Trần Tuyết Hàn uống rượu.
Cát Lạp Tự là miếu Lạt Ma ở trên đỉnh Tuyết Sơn, thời điểm khi Trần Tuyết Hàn làm khuân vác hắn vẫn thường xuyên đi qua chỗ đó, cũng rất quen thuộc với các Lạt Ma ở trong miếu.
Muốn từ Cát Lạp Tự đến nơi đây, phải đi nửa ngày. Lúc đó trời đã tờ mờ sáng, tuyết còn chưa dừng, trên người Trát Cát kết đầy hoa băng, rõ ràng là hắn đã xuống núi vào ban đêm. Cho dù có biết rõ đường đi ở núi Lạt Ma, nhưng ở giữa tuyết lớn mà xuống núi ban đêm cũng vô cùng nguy hiểm, Trần Tuyết Hàn đoán nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho hắn không thể không mạo hiểm đi suốt đêm xuống đây như vậy.
Dường như Trát Cát đã tiêu hao hết sức lực, chỉ đứng ở đó không hề phản ứng, Trần Tuyết Hàn dùng Tạng ngữ vẫn còn chưa sõi hỏi hắn làm sao vậy.
Trát Cát không có trả lời hắn, chỉ lấy ra một ít tiền nói: "Xin lấy cho tôi một phần ăn, tùy tiện cái gì cũng được, tôi còn phải gấp rút lên đường."
Trần Tuyết Hàn hỏi hắn: "Đi đâu vậy?"
Trát Cát nói: "Tôi muốn đi Mã Phổ Tự."
Mã Phổ Tự là một ngôi chùa lớn, ở bên ngoài Mặc Thoát. Trần Tuyết Hàn vô cùng kinh ngạc, vì hiện tại trong mùa này mà vượt qua Đa Hùng Lạp Sơn quá mức nguy hiểm, cho dù có lý do đặc biệt cỡ nào, cũng phải chờ tuyết ngừng rồi tìm người cùng đi, nếu không rất dễ gặp phải những hố tuyết, hơn nữa lúc này có rất nhiều chỗ trên sơn đạo cũng không thể nào nhìn cho rõ được.
Vì thế Trần Tuyết Hàn bảo Trát Cát đi vào trong nhà, chuẩn bị cho hắn vài ổ bánh mì Thanh Khoa, vừa làm vừa hỏi hắn có phải trong chùa đã xảy ra chuyện gì không.
Trát Cát lại len lén hỏi hắn, muốn lấy thêm mấy bầu rượu, mới nói: "Là như thế này, Thượng Sư muốn tôi đi đến Mã Phổ Tự nói cho bọn họ biết, người kia, đã trở về rồi."
Trần Tuyết Hàn càng nghe càng thấy kỳ quái, "Người nào? Người đó từ đâu đến? Có du khách vào núi sao?"
Vào mùa này, vẫn còn có người đến Mặc Thoát sao? Hiện tại tuyết ở trên Tuyết Sơn rất lớn, ngay cả dân bản xứ cũng không dám đi bừa vào, trừ phi có một đại đội người ngựa, chỉ có điều nếu xảy ra chuyện như vậy, nhất định hắn sẽ nghe nói tới, thế mà rõ ràng vẫn không có ai đồn thổi chuyện gì. Hơn nữa, lại đến một toà miếu Lạt Ma ở trên đỉnh Tuyết Sơn, việc có khách đi tới lại càng thêm kỳ lạ.
Trát Cát lắc đầu, bắt đầu gói mấy ổ bánh mì Thanh Khoa lại, nói: "Không phải là người từ bên ngoài vào núi." Nói rồi chỉ chỉ vào mênh mông Tuyết Sơn, "Là người từ bên trong Tuyết Sơn đi đến, tôi cũng không biết người đó rốt cuộc là ai."
Khẩu âm Tạng ngữ của Trát Cát có chút quái lạ, Trần Tuyết Hàn nghe là kỳ quá cũng không cảm thấy hứng thú, Trát Cát nhất định là người xứ khác, được cha mẹ đưa đến nơi này làm Lạt Ma. Tuy rằng Cát Lạp Tự cũng không được coi là chùa miếu lớn gì, nhưng Lạt Ma ở nơi này lại nổi tiếng là trí giả xa gần, đã có hơn một trăm năm rồi, vì thế có rất nhiều người đều đem con của mình đưa đến toà miếu ở trên đỉnh Tuyết Sơn này học tập đại trí tuệ.
Khách từ bên trong Tuyết Sơn đi đến, đây có lẽ là một cách nói bí ẩn, những câu nói của Lạt Ma vốn có rất nhiều điều cực kỳ khó hiểu, mà thật ra ý nghĩa bên trong cũng rất sâu xa.
Trần Tuyết Hàn biết chuyện xảy ra trong miếu, chắc hẳn việc Thượng Sư nói Trát Cát cũng không rõ lắm, hơn nữa hỏi nhiều cũng không được lễ độ mấy. Vì thế giúp Trát Cát sắp xếp cái túi, đem rượu và thức ăn bỏ vào.
Hắn vẫn làm theo thói quen của mình, đi cùng Trát Cát một đoạn, giúp hắn đeo cái túi lên lưng, điều này cũng chính là một cách lễ Phật, tuy rằng Trần Tuyết Hàn không tin vào Phật, nhưng hắn cảm thấy cách này làm cho bản thân trở nên yên lòng.
Tuyết lúc này đã rơi ít một chút, Đa Hùng Lạp Sơn ở phía xa xa trắng xoá một vùng, cùng với mây trời trắng xám hoà thành lẫn với nhau, kiểu cảnh sắc này khiến cho tâm hồn con người rạo rực. Bọn họ cũng không có nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân giẫm lên nền tuyết, đi được một giờ, Trát Cát dừng lại, Trần Tuyết Hàn nhịn không được, hỏi có nên tìm vài người dân trong thôn đi cùng sẽ ổn thoả hơn.
Trát Cát quay lại nhìn Trần Tuyết Hàn cười cười, lắc đầu nói: "Không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ thuận lợi làm xong mọi chuyện." Hắn nói một cách rất bình thản, tuy rằng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui sướиɠ. Nói xong cậu hành lễ với Trần Tuyết Hàn, có ý tạm biệt.
Trần Tuyết Hàn cũng đáp lễ với cậu, trong lòng lại có chút nghi hoặc, ruốt cuộc trong Lạt Ma miếu đã xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho vị tiểu Lạt Ma này để lộ ra vẻ mặt bình thản như vậy?
Hắn có phần thất thần, lẳng lặng nhìn theo bóng Trát Cát đi càng lúc càng xa, đột nhiên, Trát Cát quay đầu hướng về phía hắn nói một câu.
Hắn nghe không hiểu là có ý gì. Câu nói kia bị gió thổi tán đi trong hoa tuyết. Cho đến khi hắn muốn chạy đuổi theo, thì vị Lạt Ma đã biến mất ở trong gió tuyết trắng xoá, giống như từ trước đến nay chưa từng tồn tại vậy.
Hai sự kiện này, xảy ra ở hai nơi cách xa nhau cả ngàn dặm, nhưng mà, bí mật bên trong hai chuyện này, tỉ mỉ kể lại, thì hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Ngôi cổ mộ bí ẩn ở Trung Nguyên và vị khách đến từ sâu bên trong Tuyết Sơn ở Tây Tạng, hai chuyện này có mối liên hệ gì với nhau mà người khác không biết? Bí mật lớn nhất ẩn nấp ở phía sau lịch sử Trung Hoa, có thể đây sẽ là cơ hội để tìm ra lời giải.