Chương 2: Chuyện kỳ lạ thứ nhất
Editor: Phượng Vỹ
Beta: Tiêu
Trước tiên xin được nói về một sự kiện kỳ lạ như sau.
Thị trấn Mã Bá nằm ở nơi giao nhau tại tỉnh Giang Tô và huyện An Huy, thuộc tỉnh Hoài An, trong phạm vi thị trấn Mã Bá, có một vùng tên là Mã Am, trước khi thành lập Tân Trung Hoa, nơi này đã từng xảy ra một sự kiện kỳ quái.
Trấn Mã Bá này vào thời Tần Thủy Hoàng thuộc quận Đông Dương, tập trung rất nhiều mộ cổ thời Tần Hán, từ xưa đến nay trộm mộ tặc kéo tới nơi này rất đông, vì thế, người dân bản xứ luôn luôn đề phòng với trộm mộ tặc, cũng vô cùng quen thuộc. Lúc ấy ở Mã Am có một cường hào (địa chủ), tên là Mã Bình Xuyên, rất có tiếng trong vùng, nắm trong tay việc buôn bán thuốc phiện ở địa phương. Mã gia đã cố thủ vùng này trong nhiều thế hệ, phần mộ tổ tiên rất trù phú: Vào thời đại đó, chiến tranh loạn lạc không ngừng, Mã Bình Xuyên đã nhận nuôi rất nhiều lính đào ngũ, phân phát súng ống, có một thời gian thôn Mã Am trở thành một vùng tập hợp lực lượng vũ trang rất vững chắc.
Mà phía sau thôn Mã Am, có một khu nghĩa trang, mộ phần tổ tiên của Mã gia cũng nằm ở nơi này. Nhưng vì đề phòng trộm mộ tặc, vẫn sai rất nhiều người đến canh gác.
Đến một năm kia, ngay tại khu nghĩa trang này, phát sinh một sự kiện kỳ lạ.
Chỉ trong một đêm, mấy trăm mẫu ruộng phía sau thôn, bao quanh khu nghĩa trang, toàn bộ hoa màu đều chết héo hết.
Việc này đã gây ra sự hoang mang rất lớn cho người dân trong vùng, Mã Bình Xuyên nghĩ rằng là do phong thuỷ mộ phần tổ tiên của mình có vấn đề, liền nhanh chóng mời mấy thầy phong thuỷ nổi tiếng nhất vùng đến, cùng nhau xem xét cẩn thận, muốn tìm ra biện pháp hóa giải, nhưng cuối cùng vẫn không điều tra được nguyên nhân.
Mã Bình Xuyên là người trước nay luôn làm việc rất dứt khoát, lập tức bỏ ra một số tiền lớn, tìm mua một vùng đất khác trù phú cùng phong thuỷ tốt, rồi hạ lệnh di dời mộ phần.
Chỉ trong một thời gian ngắn, vùng đất phía sau thôn khói lửa khắp nơi, giống như là đang có chiến tranh. Mã gia chuyển mộ phần bên nội trước tiên, sau đó mới đến ông bà bên ngoại, họ đều tự mình đi mời thầy phong thuỷ đến, làm lễ pháp sư cúng bái để dời mộ, đốt pháo rộn ràng cả một vùng.
Ban đầu là mở mộ phần bên nội, Mã Bình Xuyên quyết định làm thật phô trương, ra lệnh cho binh lính xếp thành mấy hàng bắn súng chỉ thiên, đầu tiên hắn mở phần mộ tổ của ông cố mình, thì phát hiện ra đào sâu hơn mười mét mà vẫn không thấy quan tài đâu cả.
Làm sao trong mộ phần tổ tiên lại không có quan tài.
Mã Bình Xuyên giận dữ, hạ lệnh mở hết mộ phần tổ tiên ngay trong ngày hôm đó, sau một hồi bụi đất tung bay mịt mù, bọn họ liền giật mình phát hiện ra, phần đất chôn cất tổ tiên mà mình đã cúng bái mấy trăm năm nay, bên dưới tất cả các mộ phần, rốt cuộc lại không có cỗ quan tài nào.
Mã Bình Xuyên giận dữ không thể nén được, liền bắn chết mấy tên bính lính trông coi mộ địa, rồi hạ lệnh tiếp tục đào hết những mộ phần trong khu nghĩa trang lên, coi thử có quan tài ở bên dưới hay không. Hắn nhất định phải điều tra cho ra chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ thật sự có trộm mộ đã biến phần mộ tổ tiên của họ thành máy rút tiền tự động, hay là do mấy kẻ trông coi khu mộ địa này nhiều năm đào trộm?
Sau một hồi điều tra rõ ràng, Mã Bình Xuyên mới phát hiện ra, tất cả quan tài tổ tiên không nằm trong khu mộ địa, mà lại tập trung hết bên dưới mấy mẫu ruộng hoa màu bị héo.
Dường như sau khi chuyện này kết thúc trong lòng Mã Bình Xuyên luôn cảm thấy băn khoăn, những thầy phong thuỷ ở trong vùng sau khi tham dự biết được chuyện này, cực kỳ lo lắng sẽ mất mạng, đều chạy trốn cả. Cũng có không ít thầy phong thuỷ ở vùng khác cho rằng đây là một cơ hội hiếm có, liền mạo hiểm chạy tới. Lằng nhằng cả tháng trời, đến lúc làm cho Mã Bình Xuyên buồn phiền trong lòng, bị lừa đến mức quá bực tức, phải ra lệnh đóng cửa chối khách, chỉ cần nhìn thấy thầy phong thuỷ đi tới thì đánh đuổi đi.
Đóng cửa ở trong nhà được ba ngày, trong lúc Mã Bình Xuyên đang tập Thái Cực quyền ở ngoài vườn, đột nhiên nhìn thấy trên nóc nhà mình có một đứa trẻ đang ngồi.
Đứa trẻ này, vẻ mặt rất điềm tĩnh, ngồi ở trên hiên gác mái, mặc áo trường sam* màu xanh, dáng vẻ chỉ chừng mười mấy tuổi. Nhìn Mã Bình Xuyên, không nói gì.
( Trường sam là một loại áo dài của nam vào thời đó.)
Làm Mã Bình Xuyên sợ hết hồn, lập tức gọi tới cảnh vệ tới, cứ tưởng là Hồ tiên hay là thứ gì đó không sạch sẽ. Chuyện kỳ lạ xảy ra liên tiếp mấy ngày nay, làm cho hắn vô cùng nhạy cảm với mấy việc này.
Thật ra, hắn nghĩ như vậy thì cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì nhà hắn được canh giữ rất nghiêm ngặt, bình thường thì đừng nói là một tên tiểu mao tặc, ngay cả mèo hoang còn không vào được. Trong khi đây chỉ một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, làm sao nó có thể đi sâu vào trong sân thế chứ? Mấy tên cảnh vệ này rốt cuộc làm ăn cái kiểu gì vậy không biết?
Một đứa trẻ mới có mười mấy tuổi đột ngột xuất hiện ở trong này, chỉ có thể là yêu quái mà thôi!
Nhưng hắn nhìn thật kỹ lại đứa trẻ này, thì phát hiện là người sống, hơn nữa còn có hô hấp, thật sự là một người đang ngồi ở trên mái nhà.
"Tiểu tử thối, ngươi là từ chỗ nào đi vào đây vậy?!" Mã Bình Xuyên ngay từ khi còn trẻ đã rất thích trẻ con, sau khi đã nhìn rõ ràng thì bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, giữ tên cảnh vệ đang định trèo lên bắt đứa trẻ lại, ngẩng đầu lên hỏi chuyện với đứa bé.
Đứa nhỏ vẫn không nói lời nào, chỉ đưa tay chỉ về một hướng, lúc ấy Mã Bình Xuyên không hề ý thức được, nơi mà đứa bé đang chỉ là phần mộ địa tổ tiên mình.
"Ngươi có biết đây là nhà của ai không, sao ngươi lại dám tuỳ tiện xông vào chứ?" Mã Bình Xuyên càng nhìn đứa trẻ này, càng thấy rằng thằng quỷ nhỏ này lớn lên rất sạch sẽ, không khỏi cảm thấy vui mừng.
(Cho phép nói một câu thôi: Ý ông muốn bắt zề nuôi chớ gì.... =_=, huhu ta cũng muốn bắt về nuôi lắm, trùi ui!!! Tiểu Ca lúc còn nhỏ chắc dễ thương lắm.... aaaa~~~~)
Lúc này đứa trẻ mới nói: "Tôi biết quan tài tổ tiên của các người ở đâu."
Mã Bình Xuyên nhíu nhíu đầu mày, hắn thực sự cảm thấy rất phiền khi nghe tới vấn đề này, chỉ là nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng lại cảm thấy buồn bực không biết đây là cái loại tình huống quái quỷ gì. Có điều, nếu là thầy phong thuỷ nói tới chuyện này chỉ đơn giản là để lừa tiền, nhưng một đứa trẻ mới có mười mấy tuổi nói tới chuyện này, lại khiến cho người ta có cảm giác cuống cuồng sợ hãi.
Từ trước đến nay thế lực của Mã Bình Xuyên làm chủ cả một phương, đương nhiên sẽ không dễ gì bị mấy việc này hù doạ được, quát: "Tiểu tử, mấy câu này là ai dạy cho ngươi, mấy lão già đó dám lấy mấy cái thứ chó má* nhạt nhẽo kia lừa gạt tiền của ta, ngay cả tiểu quỷ nhà ngươi cũng dám bép xép sao?"
(Nguyên văn là dương cụ => nhưng bất lịch sự quớ, nên em đổi thành chó má*. Lão này nói chuyện với trẻ con mà cũng chửi tục, không thể chấp nhận được mà)
Đứa trẻ tuyệt nhiên lại không hề sợ, thản nhiên nói: "Tôi đã tới được nơi này, muốn tiền thì có thể tuỳ ý lấy. Tôi chỉ tới đây nói cho các người biết, tôi biết mấy cái quan tài kia đi đâu rồi."
Mã Bình Xuyên nghĩ cũng đúng, ngay cả nội viện cũng đã đến rồi, phòng thu chi lại ở ngay bên kia, tiểu quỷ này muốn tiền thì có thể trực tiếp xuống lấy, hơn nữa nó đã vào được chỗ này, đương nhiên cũng có thể đi ra ngoài mà thần không hay quỷ không biết.
Kinh nghiệm bản thân nói cho hắn biết, đứa trẻ này nhất định cũng không hề đơn giản, liền kiềm hãm bản tính của mình lại, hỏi:"Vậy ngươi nói đi, quan tài trong mộ phần tổ tiên của Mã gia chúng ta, đang ở chỗ nào chứ?"
Đứa trẻ nói: "Bây giờ tôi nói nhất định là ông không tin, ông không ngại cùng tôi đi một chuyến tới mộ địa chứ." Mã Bình Xuyên nhìn cảnh vệ một chút, lại liếc nhìn đứa trẻ một cái, cái tên tiểu quỷ này cứ thản nhiên nhìn hắn như vậy, khiến cho hắn có cảm giác đây là một kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ rất khó chịu.
Song đây cũng không phải là một kiểu trao đổi công bằng, Mã Bình Xuyên nghĩ rằng, nhất định trong bụng tiểu quỷ này cảm thấy hắn không phải là một người đáng sợ, nên mới có thể nhìn hắn bằng một ánh mắt như vậy, hơn nữa còn có cảnh vệ ở đây, hắn phải cân nhắc một chút, ở trong vòng mười dặm, tám thôn nơi này, cho dù có gió thổi cỏ lay hay cái gì, hắn sẽ là người đầu tiên biết được. Hắn sợ cái gì chứ, chẳng lẽ lại sợ có người ở trong mộ nhảy ra ám toán hắn?
Có sóng to gió lớn gì mà hắn chưa từng thấy qua, nếu như thật sự có người muốn ám toán hắn, vừa đẹp, cũng có dịp để cho binh lính dưới tay hắn luyện tập một chút. Chứ cứ hèn nhát ở trong này, bị cảnh vệ nhìn thấy, không khỏi có chút mất mặt.
Mã Bình Xuyên liền nói với cậu bé: "Được, cứ quyết định vậy đi, ngươi xuống đây, phải cưỡi ngựa đi sao?"
Cậu bé không nói lời nào, trực tiếp phi thân từ trên mái nhà xuống dưới, động tác nhẹ nhàng như một con báo, cũng chỉ gật đầu.
Mã Bình Xuyên triệu tập một nhóm cảnh vệ, rồi leo lên ngựa đem theo đứa bé, một mạch lao đi đến vùng ở gần mộ địa. Trên mộ địa, đứa trẻ chỉ chỉ mấy mẫu ruộng đã khô héo xung quanh, nói với hắn: "Ông xem, những mẫu ruộng này đã chết héo cả rồi."
"Có mù đâu mà không thấy." Mã Bình Xuyên nói,"Tiểu quỷ, tốt nhất ngươi đừng có đùa giỡn với ta, nếu không lão tử sẽ bắn chết ngươi ngay tại chỗ đấy. Nói mau, quan tài đi đâu vậy?"
"Ông nhìn kỹ xem, mấy mẫu ruộng bị chết héo này, giống cái gì?" Đứa trẻ nói.
Mã Bình Xuyên nhìn những mẫu ruộng hoa màu bị khô héo xung quanh, nhưng thật ra hắn cũng không có nghĩ tới phải xem hình dạng của mấy cái ruộng khô này. Nhưng mà nơi bọn họ đang đứng không đủ cao, căn bản không thể nhìn ra nó là cái giống gì, vì thế hắn nháy mắt ra hiệu cho một tên cảnh vệ, người kia lập tức trở người leo lên một cây đại thụ gần đó, thoáng cái đã leo lên tới ngọn cây, nhìn ra bốn phía xa xa, rồi nói to xuống: "Ông chủ, như là một con hạt tử!" (Bọ cạp, là con bọ cạp đó :D )
Mã Bình Xuyên nhíu mày, nghĩ thật sự còn có cách giải thích này sao, cũng không cố quay lại nhìn là cái hình gì, lập tức xông tới dưới tàng cây, cũng cắn răng cố gắng trèo lên cây. Vừa đi lên tàng cây nhìn xuống, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, quả nhiên, hình dạng của mấy mẫu ruộng bị chết héo kia, giống y như một con bọ cạp cực kỳ to lớn đang giương nanh múa vuốt.
Hắn liền quay về đứa bé đang ở phía dưới, rống to:"Đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy?"
Hình dạng này vô cùng tinh tế, tuyệt đối không phải là do tự nhiên hình thành. Nhưng mà, nếu thật sự có người muốn làm mấy chuyện này, hơn nữa chỉ trong một đêm mà khiến cho hoa màu héo tới mức như vậy, làm sao có thể làm được chứ?
"Ở dưới mặt đất nơi này, có chôn một vật gì đó cực kỳ lớn." Đứa trẻ nói, "Ông nhìn đi, thứ ở trên mặt đất là 'cái bóng' của nó."
Mã Bình Xuyên từ trên cây tuột xuống, lại leo lên ngựa, vẻ mặt lúc này đã rất khó nhìn. Đầu tiên, hắn có chút hối hận vì sao bản thân quá sơ suất, không phát hiện ra cái hình dạng bí ẩn này sớm hơn. Thứ hai, những gì đứa bé này nói vẫn làm cho hắn có chút bán tín bán nghi.
Cái này là có ý gì? Bên dưới mặt đất có chôn một thứ gì đó cực lớn, mà cái hình bóng này lại là hình một con bọ cạp. Mà tại sao "cái bóng" này lại khiến cho hoa màu bị héo được? Dưới đất có chôn thứ gì chứ, chẳng lẽ là một con bọ cạp khổng lồ sao?
Chuyện này sao có thể được, một con bọ cạp cực lớn chôn dưới đất, giờ ngoại trừ bỏ trốn thì cũng không thể làm được cái gì hơn nữa.
Hắn quay lại hỏi đứa bé, thì thấy đứa trẻ đã thúc ngựa đi ở phía trước, đi một mạch xuống chân núi, quay lại nói với Mã Bình Xuyên: "Khu nghĩa trang này của các người, xây ở bên trên một ngôi cổ mộ, phạm vi hoa màu chết héo mà ông thấy, chính phạm vi của địa cung cổ mộ kia. Đại khái cổ mộ này nằm sâu ở bên dưới bốn mươi mét, địa cung này được xây thành hình bọ cạp vô cùng quỷ dị, không biết là có dụng ý gì." Dừng lại một chút, đứa bé lại tiếp tục nói: "Hoa màu nơi này bị héo, là vì trong lúc xây dựng cổ mộ, bên trong đặt một loại cơ quan, mới đây do có trộm mộ đi vào trong cổ mộ, làm cho cơ quan hoạt động, vì thế có một lượng lớn khí độc chảy ra bốc hơi lên, làm cho hoa màu ở bên trên chỉ trong một đêm bị độc chết."
"Tiểu quỷ, làm sao ngươi biết được mấy chuyện này?" Mã Bình Xuyên nói,"Chẳng lẽ mắt ngươi có thể nhìn xuyên qua sao?"
Đứa bé nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Bởi vì tôi chính là tên trộm mộ kia."
Mã Bình Xuyên nhíu mày, kéo ngựa dừng lại, thủ hạ của hắn cũng đồng loạt dừng ngựa theo, đứa bé đang đi thấy ngựa xung quanh dừng lại cũng kéo ngựa dừng lại. Nó quay lại nhìn về phía Mã Bình Xuyên, hắn liền hỏi: "Ngươi nói cái gì? Tiểu quỷ, ngươi có biết nói linh tinh sẽ có hậu quả gì không? Đây chính là phần mộ tổ tiên Mã gia chúng ta, ngươi mới nói với ta là, chính ngươi đã quật khai phần mộ tổ tiên nhà ta làm cho cơ quan hoạt động, không những làm kinh động tổ tiên nhà ta, mà còn làm cho hoa màu của ta bị độc chết sao?"
"Tôi không có nói linh tinh." Đứa trẻ kia nói, "Hơn nữa tôi vẫn chưa có nói xong, bây giờ tôi mới nói cho người biết, quan tài của tổ tiên các người đang ở đâu."
Mã Bình Xuyên gật đầu, tay đã đặt lên cây súng lục ở bên hông, nói: "Được, vậy ngươi nói đi, quan tài đi tới chỗ nào? Có quan hệ gì với cái con bọ cạp này?"
"Bị ăn." Đứa bé kia nói, "Toà cổ mộ dưới kia đã đem mấy cái quan tài tổ tiên của nhà các người, 'Ăn' hết cả rồi."
"Ăn?" Mã Bình Xuyên cảm thấy tình hình quá mức quái dị, hắn như vậy mà lại cùng với một đứa trẻ mới hơn mười tuổi nói chuyện rất nghiêm túc, đã vậy còn bị khí thế của tên tiểu tử này áp chế hết mức. Mà kỳ lạ nhất là, hắn phát hiện, tất cả những gì tên nhóc này nói, lại làm cho hắn có chút tin tưởng. Hắn siết chặt cây súng trong tay, muốn làm cho mình quay về thế chủ động: "Tại sao lại nói là 'ăn' chứ? Cổ mộ này là vật sống sao?"
Đứa trẻ lắc lắc đầu: "Tôi không biết."
"Không biết?"
"Tôi chỉ biết ông có thể tìm được mấy cổ quan tài này ở đâu thôi, nhưng lại không biết vì sao quan tài lại bị toà cổ mộ lớn ở dưới đất kia ăn mất." Đứa trẻ nói, "Nếu như bây giờ ông khai quật nơi đây, ông sẽ phát hiện tất cả quan tài đều dính ở bên ngoài tường cổ mộ hình bọ cạp dưới kia, giống như là bị thứ gì đó hút vào vậy."
Đứa trẻ này thực sự rất điềm tĩnh, sự điềm tĩnh này vượt xa người bình thường, càng lúc càng khiến cho Mã Bình Xuyên cảm thấy không được thoải mái.
Nếu như ngươi nhìn thấy một đứa trẻ còn rất nhỏ nhưng lại không hề sợ ngươi một chút nào, cho dù ngươi có giỏi mấy cũng phải thận trọng một chút, bởi vì cái loại biểu hiện "Không sợ" này không thể giả vờ được. Thực sự không sợ nhất định chỉ có thể được sinh ra từ một tâm hồn mạnh mẽ không gì có thể sánh được, một người như Mã Bình Xuyên, vốn đã quen dùng quyền thế áp chế người khác, nhưng thật ra nội tâm lại không có bao nhiêu khí lực.
Sau khi đứa trẻ nói xong, quay lại nhìn về phía Mã Bình Xuyên, nói: "Tôi có một việc, cảm thấy cần phải thông báo cho ông một tiếng. Trong phạm vi mấy chục dặm nơi này, chưa tới mấy tháng nữa sẽ không còn một ngọn cỏ, dù là mấy chục năm sau cũng không thể phục hồi lại như cũ được, mọi người còn ở đây, có thể họ sẽ không thể chết yên bình được. Nhân khẩu ở đây lại rất đông, ông làm chúa của một vùng, thật sự sẽ có thể làm được chút gì đó, hoặc có lẽ tình hình cũng không đến nỗi như lời tôi nói."
"Làm như thế nào?" Mã Bình Xuyên hỏi,"Tiểu quỷ, ngươi tìm đến ta nói mấy chuyện này, nhất định là có mục đích, nếu không ngại hãy nói rõ sự việc đi."
Đứa trẻ nói: "Tôi có mấy người đồng đội, hiện tại vẫn còn kẹt ở trong cổ mộ dưới kia. Tôi ở trong cổ mộ đã thấy quan tài tổ tiên nhà các người, biết là vọng tộc Mã gia các người ở nơi này, vì quan tài chạy tới đây mà xảy ra hỗn loạn, nên mới đến thông báo một tiếng. Đồng thời, tôi muốn ông giúp tôi hai việc. Thứ nhất, chuẩn bị cho tôi bảy ngày lương khô, một thanh đoản đao nặng sáu cân, đèn dầu và một túi bột than, tôi muốn đi xuống cứu bằng hữu của tôi, cũng sẽ nghĩ cách phong kín mấy cái lỗ hổng trong cổ mộ. Thứ hai, xin ông hãy đào mấy cái lỗ gần mép vùng hoa màu bị héo này, dùng cây gậy trúc dài năm trượng đổ vôi vào trong, rồi cắm xuống, chỉ chừa lại một ngón tay (một tấc), càng dày càng tốt."
"Tại sao phải làm như vậy?"
"Để hạn chế phạm vi hoạt động, thứ ở bên dưới rất hung, nhất định phải vây chặt, rồi giải quyết nó ở trong này." Đứa trẻ nói, "Tôi từ bên trong đi ra, nói với ông mấy việc này, không phải là dễ dàng gì, lúc này bằng hữu của tôi đang bị nhốt ở bên dưới, chưa biết sống chết thế nào, nhưng chuyện này là do chúng tôi mà ra, nhất định tôi sẽ giải quyết. Nếu như bảy ngày sau tôi không quay lại tìm ông, xin ông hãy gửi phong thư này về quê nhà giúp tôi."
Từ trong ngực đứa trẻ lấy ra một phong thư, đưa cho Mã Bình Xuyên: "Nếu bảy ngày sau tôi không có đi ra, nơi này, cố gắng tuyệt đối không được để cho con cháu của ông tới gần."
Mã Bình Xuyên nhìn lên bìa phong thư, người nhận thư là Trương gia ở Đông Bắc, liền nhíu mày nói: "Tiểu quỷ, rốt cuộc ngôi mộ bên dưới là của ai? Tại sao lại hung như vậy? Nếu như là đại phần mộ của tổ tông Mã gia, ta lại đi ngúp người ngoài đυ.ng đến mộ phần tổ tiên hình như không được thoả đáng lắm?"
Đứa trẻ nói: "Mã gia nhà ông hưng thịnh như vậy, cái loại này tà huyệt này không có liên hệ đến nhà ông, các người xây mộ ở nơi này, không chừng chỉ là trùng hợp mà thôi. Toà cổ mộ bên dưới này, tuy không rõ mộ chủ là ai, nhưng nhìn hình dáng của mộ thất này nhất định không phải là người bình thường."
Mã Bình Xuyên ngẫm nghĩ, cái hắn đang suy luận là thứ khác, nếu như cổ mộ này không phải là của tổ tiên nhà hắn, quy mô cổ mộ này lại lớn như vậy, trong đó nhất định là có rất nhiều tiền bạc châu báu, chỉ trơ mắt nhìn tên tiểu quỷ này đem đi hết, vậy thì mình không phải là đồ đầu heo sao?
(sao giống Bàn Tử vậy trời -_-lll )
"Hôm nay tôi đã nói quá nhiều rồi, ông không cần hỏi nữa." Đứa trẻ nói, "Ông có thể giúp tôi hay không, cho một câu trả lời chính xác đi."
Ngay trong buổi tối hôm đó Mã Bình Xuyên đã chuẩn bị tốt những gì đứa trẻ muốn, đứa trẻ mang theo bánh màn thầu (bánh bao), rồi lập tức biến mất trong bóng đêm. Ngày hôm sau, hắn dựa theo những gì đứa trẻ đó hướng dẫn, hạ lệnh cho thủ hạ đi khắp thôn mua trúc dài và vôi, đem cả khu vực đó vây quanh một lần.
Ý nghĩ của Mã Bình Xuyên là, chờ cho đến khi tiểu tử này giải quyết xong chuyện ở bên dưới, khi nào đứa trẻ ra ngoài hắn sẽ bắt lại cho bằng được, buộc nó đem người của mình tiến vào cổ mộ, hoặc là dứt khoát lấy độc trị độc, buộc bọn chúng phải giao hết tiền của trộm được giao cho hắn, dù sao cổ mộ này cũng nằm ở trên địa bàn của hắn.
Nhưng mà, từ ngày hôm đó trở đi Mã Bình Xuyên không còn nhìn thấy đứa trẻ kia nữa.
Việc lạ đến đây vẫn chưa kết thúc, Mã Bình Xuyên là vì hám lợi tới mức lòng dạ trở lên xấu xa, hay là đối với toà cổ mộ bí ẩn dưới đất sinh lòng hiếu kỳ, mà nữa tháng sau, hắn hạ lệnh khai quật cổ mộ kia, muốn đào đỉnh của cổ mộ bí ẩn kia lên, xem thử rốt cuộc nó là cái dạng gì.
Nhưng ngoại trừ đào ra được một cái hố lớn cực sâu, thì không phát hiện cổ mộ nào cả, chỉ đào ra được hai con bọ cạp bằng sắt màu đen dài hai trượng. Tiếp tục đào sâu xuống bên dưới hai con bọ cạp bằng sắt kia, bùn đất cứ liên tiếp sụp xuống, hơn nữa việc này đã làm kinh động đến các thế lực ở khắp nơi, cũng mò đến thăm dò, Mã Bình Xuyên thấy vậy biết việc này không thể làm tiếp nữa, đành phải đem bùn đất lấp cái hố lại.
Nhiều năm sau, Mã Bình Xuyên mới nhớ tới lá thư mà đứa trẻ nhờ hắn gửi giúp, hắn phái người đến địa chỉ ghi trên bìa thư, đồng thời cũng bắt đầu đi dò hỏi, lại phát hiện địa chỉ kia là một cái đại trạch viện cực lớn, chỉ có điều người đi – nhà trống. Người trong vùng nói, Trương gia ở nơi này vốn là một vọng tộc rất nổi tiếng, làm việc vô cùng khiêm tốn, thế nhưng không biết vì sao, thời gian trước đây lại đột nhiên suy tàn, từ đó cũng không xuất đầu lộ diện nữa.
Không ai biết, cuối cũng đứa trẻ kia đã đi đâu. Bên dưới mộ phần tổ tiên của Mã gia thật sự có một địa cung hình con bọ cạp hay không?
Mã Bình Xuyên cũng chỉ là suy đoán, đứa trẻ này hẳn là họ Trương, nếu như nó còn sống, nhất định là nó sẽ là một người vô cùng lợi hại.