Chương 50: "Mỗi ngày đều phải hôn anh"......
Hắn ôm cậu xuống phòng ăn thì thấy mọi người đang ăn ngẩng đầu lên nhìn hai người, Thiên Thiên vui vẻ lên tiếng "Nguyên Nguyên cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi" sau đó cười đến híp cả mắt.Phong Khiết thể hiện mình là một bác sĩ lên tiếng "Chị dâu chị có cảm thấy đau ở chỗ nào không"
Phong Khiết vừa nói xong mặt cậu liền đỏ như quả cà chua không biết nói gì, được hắn bế ngượng ngùng nói "Không...sau này...không cần phải gọi như vậy...", trái ngược với cậu khi hắn nghe Phong Khiết nói vậy liền cong môi cười cúi đầu hôn má cậu một cái làm mặt cậu càng đỏ lợi hại hơn tay đánh nhẹ vào ngực hắn cảnh cáo.
Những người còn lại nhìn thấy một màn này đều cười vui vẻ, hắn để cậu ngồi trên đùi mình tay thì gắp thức ăn cho cậu còn muốn đút cho cậu ăn nhưng cậu kiên quyết từ chối.
Sau bữa ăn cậu và hắn đi dạo ở rừng hoa bỉ ngạn, đưa mắt nhìn biển hoa trước mặt cậu nhàn nhạt nói "Đám người kia đã rời khỏi khu rừng đó rồi sao?"
"Bọn chúng sẽ phải mất vài ngày nữa mới thoát ra được"- hắn nhếch mép cười
Cậu xoay người hai tay ôm cổ hắn hỏi "Anh biết thân phận của em?"
Hắn gật đầu, cậu nói tiếp "Nếu em chỉ là người thường thì sao?"
Hắn cười khẽ nói "Dù em có là hoàng thái tử hay là dân thường anh đều muốn em"
"Dẻo miệng"- cậu mỉm cười tay đánh nhẹ vào người hắn nhưng mặt thì đã đỏ đến mức nào rồi
"Bảo bối, anh muốn được bồi thường trong những ngày qua"- hắn cười gian xảo nói với cậu
"Bồi thường...bồi thường chuyện gì..."- cậu giật giật khóe miệng hỏi
Hắn cười gian xảo liền bắt đầu hôn ngấu nghiến vào đôi môi anh đào của cậu, cậu không kịp phòng bị liền bị hắn hôn tay đánh vào người hắn ý bảo hắn buông ra nhưng hắn không những không buông mà còn kéo cậu sát vào người mình.
Sau khi thỏa mãn hắn buông tha cho cậu, cậu thở gắp trừng mắt nhìn hắn nhưng lại bị hắn bế lên đi thẳng vào trong cậu vùng vẫy nói "Thả em xuống, anh muốn làm gì"
"Bảo bối, anh muốn lấy lại cả vốn lẫn lời"- hắn cười gian xảo hôn vào chóp mũi của cậu bế cậu về phòng, đi ngang qua Phong Khiết hắn ra lệnh "Không được làm phiền tôi" nói xong liền đi tiếp.
Cậu xấu hổ mắng hắn "Vương Hổn Đãn, anh mau thả tôi xuống"
"Về phòng liền thả em xuống"- hắn lại cười với cậu
Cậu cảm thấy hôm nay mình sẽ không thoát khỏi con sói già này nhưng vẫn vùng vẫy cố tìm lối thoát
Hắn đóng cửa lại bế cậu đặt lên giường còn mình thì đè lên người cậu, hai chân cậu bị hai chân hắn đè lên còn hai tay bị đặt trên đỉnh đầu không thể vùng vẫy được gì, hắn cúi người xuống một lần nữa ngậm lấy đôi môi của cậu mà chơi đùa. Hắn thật sự nghiện hôn cậu.
Cậu cũng dần tiếp nhận nụ hôn của hắn chủ động đưa lưỡi liếʍ môi của hắn. Hành động này của cậu như lời cổ vũ cho hắn làm hắn bắt đầu càn quấy bên trong khoang miệng của cậu.
Tay hắn vuốt ve phần eo nhỏ của cậu sau từ từ tiến vào bên trong áo, vân vê hai điểm hồng trước ngực. Tay hắn sờ loạn làm cậu có cảm giác như có dòng điện chạy qua người, bất giác thốt ra vài tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ
Nghe được tiếng rên của cậu du͙© vọиɠ trong người hắn càng tăng cao phần dưới đã sớm trướng đau.
Cậu chìm đắm trong những nơi hắn chạm vào, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ còn lại du͙© vọиɠ, đôi môi anh đào phát ra những tiếng rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ, hắn cười tà mị nhìn người dưới thân uốn người theo từng cái vuốt ve của mình, tay không an phận bắt đầu di chuyển xuống dưới chạm vào nơi đã sớm ngẩng đầu dậy của cậu.
Dù cách một lớp quần nhưng cậu vẫn cảm nhận được khẽ cong người giơ tay bắt lấy tay hắn nhưng liền bị một tay khác của hắn giữ lại khẽ hôn vào lòng bàn tay cậu tay còn lại bắt đầu cởϊ qυầи áo cậu ra.
Hắn nhìn thân thể trắng nõn mềm mại của cậu du͙© vọиɠ ngày càng cao hơn, không nhịn được bắt lấy chân cậu dịu dàng hôn lên từng lớp da thịt, tay còn lại chạm vào nơi tư mật của cậu
"Không...dừng..."- cậu hoảng sợ nói
"Bảo bối, ngoan, sẽ không sao"- hắn dịu dàng hôn lên môi cậu trấn an
"Không muốn...sẽ đau..."- cậu vẫn không chịu
"Sẽ không đau"- hắn từng bước dụ dỗ cậu
"Nhưng...nhưng vẫn sẽ đau..."- mắt cậu bắt đầu ngập nước
"Bảo bối anh rất muốn em, anh muốn em là người của anh"- nói xong hắn liền ngậm lấy đôi môi cậu tay chạm vào nơi tư mật bắt đầu xâm nhập vào bên trong.
Cậu cảm nhận nơi đó của mình bị xâm nhập đau đớn không ngừng truyền đến tay đánh vào người hắn muốn hắn dừng lại nhưng không hiệu quả
Rời khỏi nụ hôn của hắn cậu rơi nước mắt mắng hắn "Vương Tuấn Khải anh là đồ xấu xa, rõ ràng rất đau......em không muốn..."
Hắn nhìn bảo bối của mình khóc đến thảm thương như vậy không nỡ làm bảo bối mình đau càng thêm hoảng sợ nên dừng việc đang làm kéo cậu vào lòng ôm chặt nỉ non nói "Ngoan, không khóc, không muốn sẽ không làm nữa" nói xong hôn vào khóe mắt của cậu (Au: đại ca à anh nên ăn chay đi)
Thấy cậu không còn khóc thì tiếp tục nói "Anh sẽ đợi đến lúc em sẵn sàng"
Cậu nghe hắn nói vậy liền cảm động rướn người lên hôn vào môi hắn, hắn liền chủ động ngậm lấy môi cậu bắt đầu càn quấy
Buông tha cho môi của cậu hắn cười gian tà nói với cậu "Nhưng em phải cho anh một chút phúc lợi"
Cậu lúc này thật sự muốn đào một cái lỗ để trốn đi, người đàn ông này quá gian xảo, cậu run run hỏi "Phúc lợi gì?"
"Mỗi ngày đều phải hôn anh"- hắn cười gian xảo nói
End chap 50
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đăng chap này để an ủi cho mọi người trong hai tuần qua