Hôn Ước Với Lão Đại Hắc Bang [Khải Nguyên]

Chương 49

Chương 49: Thiên Thiên muốn làm sát thủ......
Ngày thứ ba cậu vẫn không tỉnh dậy hắn gần như điên lên, Phong Khiết run sợ trước cơn thịnh nộ của hắn lần nào cũng cầu nguyện cậu mau mau tỉnh lại nếu không anh sẽ chết dưới tay lão đại.

Phong Khiết lần thứ N kiểm tra cho cậu mồ hôi rơi đầy trán cứng ngắc quay đầu nhìn vẻ mặt đang rất khủng bố của vị lão đại kính mến, hắn lạnh giọng lên tiếng "Thế nào" mắt thì trừng Phong Khiết ý nói "Nếu cậu nói không biết khi nào người tỉnh liền biết hậu quả ra sao".

Phong Khiết trong lòng run lẩy bẩy nói "Lão đại...Vương Nguyên thiếu gia...cậu ấy...cậu ấy sẽ tỉnh trong vài giờ nữa..."

Nghe Phong Khiết nói cậu sắp tỉnh hắn mới nguôi cơn giận xuống một chút sau liền ra lệnh "Đi ra ngoài", Phong Khiết liền thu dọn đồ đạc chạy ra khỏi phòng.

Hắn lại một lần nữa đi tới ngồi cạnh cậu hôn vào lòng bàn tay cậu thì thầm "Bảo bối nếu em tỉnh anh liền đòi lại cả vốn lẫn lời"

Buổi tối tất cả mọi người đều đang dùng bữa tối trong phòng ăn, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Phong Khiết, Phong Khiết cảm giác nguy hiểm nhìn lên thì thấy tất cả mọi người trong phòng ăn đều nhìn mình lắp bắp hỏi "Mấy người...mấy người muốn gì"

Vương Phong híp mắt đào hoa hơi mím môi nói giọng giễu cợt với Phong Khiết "Này Khiết mình một lần nữa nghi ngờ y thuật của cậu" Vương Phong vừa nói xong những người còn lại đồng thanh trả lời "Đúng đó"

Phong Khiết bị khí thế bức người này làm cho hơi run nói lớn "Mấy người nghi ngờ cái gì...y thuật của tôi vẫn còn tốt"

"Vậy cậu giải thích đi sao tới giờ em tôi còn chưa tỉnh lại"- Vương Hàn híp mắt nói, Phong Khiết bị á khẩu không giải thích được gì kì thực cũng một lần nữa anh nghi ngờ y thuật của mình

"Anh họ, Vương Nguyên cậu ấy liệu có chuyện gì không"- Thiên Thiên lo lắng hỏi Nhất Lân, Nhất Lân không biết trả lời thế nào chỉ lắc đầu

"Không cho nói bậy, mau ăn"- Vương Hàn nói với Thiên Thiên rồi lấy đũa gắp một ít thịt bỏ vào chén Thiên Thiên bảo cô ăn

Nhất Lân bất chợt lên tiếng "Thiên Thiên ba ngày nay em đi đâu" lời nói của Nhất Lân liền gây chú ý đến Vương Hàn, Thiên Thiên thì hơi chột dạ lắp bắp nói "Em...em đi học đua xe"

"Đua xe?"- Nhất Lân hơi ngạc nhiên nói

Thiên Thiên gật đầu còn Vương Hàn thì hơi bất ngờ anh không nghĩ một cô gái bé nhỏ như vầy lại muốn học đua xe (Au: Hàn ca à vậy anh có nghĩ em trai anh còn hơn như vậy không)

"Để làm gì"- Nhất Lân hỏi tiếp

"Vì em muốn làm sát thủ trong tổ chức Ảnh ngoài ra em còn muốn học những thứ khác..."- Thiên Thiên nói càng lúc càng nhỏ

"Thiên Thiên em có chắc muốn làm sát thủ không"- Phong Khiết nghiêm túc hỏi

"Em chắc chắn"- Thiên Thiên khí thế đầy người lên tiếng

"Sẽ rất khổ"- Phong Khiết nói tiếp

"Em không ngại khổ"- Thiên Thiên cương quyết nói

"Hai bác có biết chuyện này"- Nhất Lân hỏi

"Ba mẹ không biết"- Thiên Thiên líu ríu nói

"Được rồi, nếu em muốn học làm sát thủ thì cứ học"- Nhất Lân thở dài đồng ý

"Nếu cô muốn học đua xe tôi sẽ dạy cho cô"- Thiên Tỷ lên tiếng giúp đỡ

Thiên Thiên vui vẻ gật đầu chấp nhận, Thiên Tỷ nói tiếp "Nhưng nói trước tôi không giỏi bằng Bướm đen"

Thiên Thiên nghe đến tên "Bướm đen" mắt liền sáng lên hỏi "Anh biết Bướm đen"

"Cô chưa từng thấy mặt Bướm đen?"- Thiên Tỷ nghi hoặc hỏi

"Tôi chưa nhìn thấy"- Thiên Thiên nói

"Cậu ấy là bạn tôi và cũng chính là Vương Nguyên"- Thiên Tỷ nhấp một ngụm rượu nhàn nhạt nói

"Nguyên Nguyên là Bướm đen"- Thiên Thiên kinh ngạc nói

Thiên Tỷ không nói chỉ gật đầu làm cho Thiên Thiên vui hết cỡ, cô không ngờ "Bướm đen" lại là Vương Nguyên

Bỗng Thiên Thiên quay qua Vương Hàn thì thấy anh vẫn im lặng không nói gì, cô nghĩ cái người này tính tình thật thất thường không nhìn nữa cô tiếp tục ăn cơm. Thiên Thiên không biết khi cô cúi đầu ăn cơm cũng là lúc Vương Hàn đưa mắt nhìn cô.

Hắn vẫn canh chừng cậu tỉnh lại tay hắn sờ lên một bên má của cậu khẽ vuốt ve rồi chạm đến môi cậu, môi cậu lúc này tái nhợt mang chút lạnh lẽo, đôi mắt trong veo của cậu nay đã khép lại. Hắn không thích cậu như vầy cậu như vầy sẽ dọa sợ hắn, hắn muốn cậu tỉnh dậy mở mắt ra nhìn hắn mỉm cười với hắn ôm chặt hắn......

Hắn áp môi mình vào lòng bàn tay cậu hôn nhẹ lên, không gian như ngưng động chỉ có cậu và hắn.

Lúc này hàng mi như hai cánh quạt của cậu khẽ lay động, mày hơi nhíu lại, những ngón tay chuyển động rất nhẹ nhưng liền làm hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cậu khẽ mở mắt nhìn trần nhà màu xanh lại chớp mắt vài cái quay đầu thì thấy hắn đang nhìn mình, cậu yếu ớt gọi hắn "Khải..."

"Bảo bối, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi"- hắn vui vẻ nói rồi ôm lấy cậu, cậu mỉm cười tựa đầu vào vai hắn tay cũng vòng qua ôm hắn.

Hắn buông cậu ra bắt đầu ngậm lấy đôi môi tái nhợt của cậu hôn ngấu nghiến, cậu hơi khó thở đánh nhẹ vào người hắn hắn mới luyến tiếc buông ra cười gian xảo với cậu "Bảo bối em phải đền bù cho anh"

Cậu cảm thấy hơi nguy hiểm vờ hỏi "Đền bù cái gì"

Hắn cười gian xảo hôn má cậu một cái rồi thì thầm vào tai cậu "Tới lúc đó em sẽ biết" nói xong cắn nhẹ vào vành tai đã sớm ửng đỏ của cậu. Cậu thẹn quá hóa giận nói "Hổn đãn, mau buông ra"

"Em nghĩ anh có buông không"- hắn khẽ cười, bảo bối của hắn thật đáng yêu

"Anh không buông em sẽ không nói chuyện với anh"- cậu vờ mạnh mẽ đe dọa cái con sói già bị bỏ đói lâu năm kia

"Em dám?"- hắn vờ nghiêm mặt hỏi, tay ôm chặt cậu hơn

"Anh......anh mau buông ra"- cậu bị chèn ép nói

"Không"- hắn nói

"Anh...anh ăn hϊếp em, Khải là đồ xấu xa...Khải là đồ ác độc..."- cậu vừa khóc vừa nói

Hắn không ngờ bảo bối của hắn lại mít ướt như vậy, luống cuống tay chân dỗ cậu "Ngoan, không khóc, anh không ăn hϊếp em" nhưng không có tác dụng cậu ngược lại càng khóc lớn hơn.

"Đừng khóc, là anh ăn hϊếp bảo bối về sau sẽ không ăn hϊếp bảo bối nữa"- hắn đau lòng khi thấy cậu khóc thảm thương như vậy

"Thật?"- cậu đưa mắt ngập nước nhìn hắn

"Thật"- hắn gật đầu nói

"Cậu lúc này mới ngưng khóc hai tay ôm cổ hắn vùi đầu nhỏ vào ngực hắn cọ cọ vài cái làm nũng, cậu không biết hành động này của cậu lại khơi dậy du͙© vọиɠ trong lòng hắn nhưng hắn cố kìm nén tay ôm eo cậu kéo cậu vào sát lòng mình.

"Ọt ọt..."- lúc này bụng cậu kêu lên cậu ngẩng đầu nhìn hắn chu chu miệng nói "Khải...em đói"

Hắn nở nụ cười cưng chiều bế cậu lên nói "Chúng ta đi ăn"

Cậu mỉm cười rướn người lên hôn má hắn một cái rồi ôm chặt cổ hắn cả hai cùng xuống phòng ăn.

End chap 49

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đôi lời của Au:

Đăng xong chap này tui sẽ đi ở ẩn lý do chính là còn 2 tuần nữa tui sẽ thi cuối kì nên không thể viết tiếp được, mong mọi người thương xót cho con Au vô dụng này, tui hứa sau khi thi xong sẽ đăng bù, xin hết *xách dép chạy* *quay đầu vẫy khăn* *tiếp tục chạy*