Chương 5: Vườn hoa hồng xanh......
Sáng ngày hôm sau Vương Nguyên tỉnh dậy cảm giác đầu đau nhức, ngồi dậy lấy tay xoa xoa trán thì chợt bừng tỉnh. Nhìn mọi thứ xung quanh cậu ngơ ngác lẩm bẩm "Mình đang ở đâu""Em đang ở nhà tôi" nghe có tiếng người phát ra từ đằng sau, quay đầu lại cậu thấy một người đàn ông đang nằm kế bên mình, không nhịn được Vương Nguyên hét lên "Aaaaa" nhanh tay lấy chăn quấn quanh người mình.
Vương Tuấn Khải giật mình tỉnh ngủ khi nghe tiếng hét của cậu, mở mắt ra thì thấy cậu đang ngồi co ro một góc giường người không ngừng run rẩy, hai mắt to trừng hắn. Vương tuấn Khải cau mày khó chịu nghĩ "Không lẽ em ấy nghĩ mình đã làm gì em ấy".
Vương Tuấn Khải lấy tay vuốt mặt mình mấy cái rồi dịu dàng nói "Đừng sợ, tôi không làm gì em hết, em quên chuyện hôm qua rồi sao" nghe hắn nhắc đến chuyện hôm qua Vương Nguyên liền nhớ mình bị một đám người chuẩn bị cưỡиɠ ɧϊếp thì có một người xuất hiện, nghĩ đến đây cậu bừng tỉnh nghi hoặc nói "Chẳng lẽ anh là người cứu tôi" giải đáp thắc mắc của cậu Vương Tuấn Khải gật đầu tỏ vẻ cậu đã đoán đúng.
Vương Nguyên lúc này mới buông lỏng cảnh giác nhìn về phía hắn nói tiếng cảm ơn. Vương Tuấn Khải thấy cậu cảm ơn mình liền nở nụ cười dịu dàng nói "Không có gì" nhưng nụ cười của Vương Tuấn Khải lại làm cho tim cậu đập nhanh hơn một nhịp, hai má hơi ửng hồng.
Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ thấy thời gian đã qua 7h liền nói với cậu "Có lẽ đã trễ học nên em hãy nghỉ hôm nay đi tôi đã gọi điện xin phép dùm em rồi" Vương Nguyên gật đầu cảm ơn thì bỗng nhớ tới mẹ của mình cậu liền cuống cuồng hỏi hắn "Điện thoại của tôi đâu" hắn thấy cậu tìm điện thoại không biết làm gì nhưng cũng đi lại bàn lấy điện thoại đưa cho cậu.
Vương Nguyên lấy được điện thoại liền bấm số gọi về nhà. Đầu dây bên kia sau hai hồi chuông liền bắt máy "Alo, tiểu Nguyên là con phải không" Vương Nguyên nghe được giọng mẹ mình mười phần đều lo lắng cho cậu "Mẹ là con đây".
Bà Vương nghe được là con trai mình liền nói "Tiểu Nguyên con đã đi đâu có biết mẹ lo lắm không, khi biết con chưa về nhà mẹ đã rất lo lắng" bà vừa nói vừa khóc
Vương Nguyên liền an ủi bà "Con xin lỗi do hôm qua điện thoại hết pin nên không gọi cho mẹ được"
Bà Vương nghe con trai mình giải thích cũng an tâm phần nào "Được rồi vậy giờ con đang ở đâu" Vương Nguyên nghe mẹ mình hỏi vậy nhất thời không biết trả lời thế nào nhìn về phía hắn ngập ngừng nói "Cái đó....con đang ở nhà một người bạn". Bà Vương nghe cậu ấp úng trả lời muốn hỏi có vấn đề gì sao nhưng lại không hỏi bà nói "Nếu vậy hôm nay con cứ ở nhà bạn vì mẹ hôm nay có việc phải trở về Anh nên con không cần về nhà" nói xong sợ con trai từ chối liền cúp máy.
Cậu vội vàng nói "Hả...mẹ...khoan đã..." lời chưa hết thì đầu dây bên kia đã ngắt kết nối, cậu chỉ biết ngẩn người nhìn màn hình điện thoại.
Vương Tuấn Khải thấy cậu nửa ngày ngẩn ngơ liền lên tiếng "Em định nhìn điện thoại mãi sao, em không cảm thấy đói sao", hắn nhắc đến đói thì bây giờ Vương Nguyên mới cảm giác mình từ tối hôm qua đã chưa ăn gì nhưng không dám ăn nhờ nhà hắn nên từ chối "Không sao tôi bây giờ phải về nhà nên một lần nữa cảm ơn anh đã cứu tôi" nói xong cậu liền vơ lấy chiếc áo khoác của mình nhìn lại mình chỉ mặt đúng một cái áo sơ mi mỏng tanh trên người liền xoay người kiếm quần của mình.
Đang loay hoay tìm quần thì cổ tay cậu bị hắn nắm lại do lực quá mạnh nên Vương Nguyên ngã về phía sau ngồi thẳng lên đùi hắn. Vương Nguyên đỏ mặt muốn đứng dậy rời đi nhưng không thể nào đứng dậy được nên đành ngồi yên. Vương Tuấn Khải thấy cậu không nháo nữa liền nói thầm vào lỗ tai cậu "Em muốn đi đâu"
Mặt Vương Nguyên đỏ càng lợi hại hơn khi hơi thở nam tính của hắn phả vào tai cậu, cậu đỏ mặt nói "Tôi về nhà".
"Mẹ em đã nói hôm nay em phải ở nhà tôi không phải sao"- Vương Tuấn Khải lên tiếng nói vào tai cậu
Vương Nguyên từ chối "Không cần đâu tôi không muốn làm phiền anh, tôi sẽ qua nhà bạn ở"
"Ngoan hôm nay em sẽ ở đây với lại nếu giờ em ra đường có thể gặp lại bọn người kia, em muốn gặp họ sao" Vương Tuấn Khải vờ nghi hoặc hỏi
Nghe đến đám người kia Vương Nguyên liền run rẩy người bất chợt dựa sát vào người hắn nói "Không muốn, tôi sẽ ở lại đây"
Vương Tuấn Khải thấy cậu đã nói không đi nữa liền vui vẻ nói "Ngoan, bây giờ chúng ta sẽ ăn sáng" nói xong hắn liền bế cậu ra khỏi phòng đi xuống nhà mặc cho Vương Nguyên vùng vẫy nói mình có thể tự đi nhưng bị hắn cự tuyệt ung dung bế cậu đi. (Au: ế vậy quần đã mặc chưa???)
Ngồi vào bàn ăn nhưng Vương Nguyên vẫn không được ngồi xuống ghế mà bị hắn ôm để cậu ngồi trên đùi hắn. Vương Tuấn Khải đút từng muỗng cho cậu ăn dù cậu phản đối kịch liệt nhưng hắn vẫn có biện pháp để cho cậu ăn. (Au: đúng là đao có khác)
Ăn sáng xong Vương Tuấn Khải để cậu ngồi ở phòng khách xem tivi còn hắn thì vào thư phòng làm việc. Ngồi xem tivi mãi đâm ra chán Vương Nguyên đi lòng vòng trong nhà, đi thăm quan nhà cũng chán mà cậu lại không dám bảo hắn chơi cùng mình, Vương Nguyên bèn đi chân trần ra vườn, đi một lúc cậu liền nhìn thấy một vườn hoa hồng xanh rất đẹp cậu liền chạy tới đó, Vương Nguyên chạy qua những khóm hoa hết sức vui vẻ chạy mãi cậu cảm thấy mệt liền dựa người vào một gốc cây gần đó ngủ thϊếp đi.
Hoàng hôn dần buông xuống Vương Tuấn Khải mới bước ra khỏi thư phòng đi tìm cậu để dẫn cậu đi ăn tối nhưng tìm mãi không thấy cậu Vương Tuấn Khải bắt đầu khẩn trương và lo lắng. Hắn chạy ra vườn tìm cậu vẫn không thấy đến khi đôi mắt nhìn về phía vườn hoa hồng xanh thì liền thấy một thân ảnh nhỏ đang dựa vào gốc cây gần đó đang ngủ say. Vương Tuấn Khải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đi tới phía cậu khom người bế cậu vào nhà. Vương Nguyên có cảm giác ai đó đang bế mình liền mở mắt ra thì thấy hắn đang bế cậu đi vào nhà cậu ngạc nhiên hỏi "Anh tại sao lại ở đây"
"Tôi đi tìm em"- Vương Tuấn Khải thản nhiên trả lời
"Hả? Sao lại tìm tôi"- Vương Nguyên ngơ ngác hỏi
"Tôi muốn dẫn em đi ăn tối, em không thấy đói sao"- Vương Tuấn Khải hỏi ngược lại cậu
"Bây giờ sao?" cậu nghi hoặc hỏi
"Ừ, em lên phòng thay đồ đi tôi sẽ chở em đi" Vương Tuấn Khải bế cậu vào phòng rồi bảo cậu thay quần áo còn mình cũng qua phòng khác thay đồ. Vương Nguyên gật đầu rồi đóng cửa nhưng chợt nhớ ra gì đó cậu lại mở cửa hỏi "À có thể cho tôi biết anh tên gì không?"
Vương Tuấn Khải quay lại cười nói "Vương Tuấn Khải, chỉ cần gọi tôi là Khải"
"Vậy xin chào anh Tuấn Khải, tôi là Vương Nguyên" Vương Nguyên cũng cười tươi trả lời
"Được nếu vậy tôi sẽ gọi em là Nguyên Nguyên"
Nghe Vương Tuấn Khải gọi vậy mặt cậu nhất thời đỏ lên không biết nói gì nên nhanh tay đóng cửa phòng lại đi thay đồ. Vương Tuấn Khải ở bên ngoài nở một nụ cười vui vẻ khi thấy khuôn mặt cậu đỏ lên khi hắn gọi cậu như vậy.
End chap 5